Thượng Lâm Thiên Cung xuất hiện, chắc chắn sẽ làm Anh Hùng đại hội vốn đã mất đi sự thú vị tăng thêm vài phần thú vị.
Lục Thiên Hành sờ chuôi thiết chùy bên hông, nhìn về phía hòa thượng tuấn tú áo trắng kia, lẩm bẩm nói: “Giới Tình Bất Giới Sắc, ta thì đã từng nghe qua cái tên này.”
“Cha mẹ hắn từng là sát thủ đứng đầu Thanh Minh Viện, sau lại được Tạ Khán Hoa đưa tới Hình Luật Viện cho Giới Không nuôi nấng, tuy là sư đệ, nhưng thật ra cũng coi như đệ tử thân truyền của Giới Không. Sau lại vì không tuân thủ giới luật mà bị Giới Không đuổi xuống núi tu hành.” Đông Phương Vân Ngã tựa hồ có chút hiểu biết Giới Tình Bất Giới Sắc, “Nhưng trên thực tế, Giới Không chỉ là vì không muốn dẫn dụ tai mắt của người khác, mà cố ý đưa tên đệ tử này xuống núi. Bởi vì thiên phú của tên đệ tử này, rất có thể là cao nhất trong thế hệ đệ tử này của Thượng Lâm Thiên Cung.”
“Lợi hại như vậy a.” Thanh Y Lang ý vị thâm trường cười nói.
Mà lúc này, có một đôi khách quý khác khoan thai tới muộn đang đi vào phố Xuân Thủy, hai người bọn họ mang nón rộng vành, đi xuyên qua những bàn tiệc cơ động ở ngoài tửu lầu Sơn Ngoại Sơn. Hai người này đương nhiên chính là Tô Bạch Y và Tô Tiễn, lúc này Tô Bạch Y đã biến về dung nhan thật của hắn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu hỏi Tô Tiễn: “Nhất định phải đi chậm như vậy sao?”
Tô Tiễn cười: “Đương nhiên phải đi chậm một chút, bởi vì hai người chúng ta xuất hiện, là sẽ tuyên cáo với cái giang hồ này, Tô thị nhất tộc chúng ta, cuối cùng đã trở lại!”
“Tô thị nhất tộc, hiện giờ đã trọng quản Thượng Lâm Thiên Cung?” Trong tửu lầu, Vương Nhược Hư nhìn Tô Triết, lạnh lùng hỏi.
Tô Triết cảm nhận được sự uy hiếp trong giọng nói của Vương Nhược Hư, sắc mặt lại vẫn thong dong: “Lời này của Vương gia chủ sai rồi, Thượng Lâm Thiên Cung trước nay vẫn là của Tô gia ta, cho dù là Ninh Thanh Thành, chẳng qua cũng chỉ là thay mặt đại cung chủ thôi. Người sáng lập Duy Long chi minh, là gia chủ đời trước của Tô gia ta, Tô Hàn, Tô gia ta chưa nói minh giải, mà ngươi đã muốn thành lập liên minh mới ở chỗ này?”
Lúc này Vương Bất Du bỗng đứng lên, phẫn nộ quát: “Tô gia bây giờ là cái thá gì? Còn có tư cách đứng đây nhắc tới Duy Long chi minh à? Huống hồ, Anh Hùng đại hội chúng ta đã mời các ngươi bao giờ, ai cho các ngươi tới?”
“Ây da, đây là ai đây, uy phong lớn quá a.” Tô Triết lười biếng cười nói, “Tô gia chúng ta hiện giờ không thể so với năm đó, nhưng ngay cả một tấm kim thiếp mời đến Anh Hùng đại hội cũng không được nhận à? Năm đó Tô Hàn, gia chủ đời trước của Tô gia ta rút kiếm cho toàn giang hồ ân tình, lại không đáng để tốn một tấm kim thiếp của các ngươi sao?”
“Cường giả làm vua, kẻ yếu thoái nhượng, đây vốn là luật sắt của cái giang hồ này.” Vương Bất Du lạnh lùng nói.
“Nếu cường giả làm vua, kẻ yếu thoái nhượng, vậy vì sao lại phải kết minh?” Giới Tình Bất Giới Sắc bỗng nhiên mở miệng, “Cái gọi là kết minh, chính là phải dùng sức mạnh của cường giả, để giữ gìn quyền lợi cho kẻ yếu! Còn ngươi lại tuân theo luật cá lớn nuốt cá bé, vậy thì chớ nên kết minh, để mặc giang hồ này tiếp tục tranh đấu không ngừng đi.”
Vương Bất Du cứng họng, sau đó giơ tay đè lại trường kiếm bên hông: “Ngươi câm miệng.”
Thanh Y Lang cười lắc đầu: “Vị tam công tử này thật sự là người cùng nhà à.”
Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn về phía Vương Bất Du: “Được, nếu ngươi nói, cường giả làm vua, kẻ yếu thoái nhượng, vậy ta đây thử ngươi xem, thế nào là cường giả, vì sao chúng ta phải thoái nhượng.”
“Thử thì thử!” Vương Bất Du đột nhiên rút kiếm, nhưng một bộ tăng bào đã nháy mắt vọt tới trước mặt hắn, một chưởng đẩy kiếm của hắn về vỏ.
Trường kiếm vào vỏ, phát ra tiếng chấn minh.
“Đại Lực Kim Cương Chưởng!” Giữa sân có người kinh hô.
Giới Tình Bất Giới Sắc không có bất cứ do dự gì, lại giơ tay đánh một chưởng tới ngực Vương Bất Du, Vương Bất Du không kịp né tránh, mắt thấy sắp bị chưởng này đánh trúng. Đại Lực Kim Cương Chưởng là môn chưởng pháp hung mãnh bá đạo nhất trong các loại võ học của Phật môn, nếu ai cứng rắn ăn một chưởng này, thì tất xương ngực sẽ vỡ vụn, không chết cũng trọng thương.
“Thủ hạ lưu tình.” Có một người vọt đến bên cạnh Vương Bất Du, nhẹ nhàng chém ra một chưởng, ngăn cản chưởng kia của Giới Tình Bất Giới Sắc. Chưởng này của hắn đánh ra cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt đã hóa đi chưởng lực của Giới Tình Bất Giới Sắc.
Giới Tình Bất Giới Sắc thu chưởng, nhướn mày: “Ồ?”
Vương Bất Trần nhẹ nhàng đẩy Vương Bất Du về phía sau, hơi cúi đầu nhìn về phía Giới Tình Bất Giới Sắc: “Vị đại sư này, vừa rồi ngôn từ của xá đệ có chút không thích đáng, xin hãy thứ lỗi.”
Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn về phía Tô Triết, Tô Triết trầm giọng nói: “Ca ca của Vương Bất Du, Vương gia nhị công tử Vương Bất Trần.”
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Vương nhị công tử, võ công không tồi.”
Vương Bất Trần cười nhạt: “Vừa rồi xá đệ nói cường giả làm vua, kẻ yếu thoái nhượng, thật ra chỉ là lời nói lúc nóng giận. Hôm nay chúng ta thành lập Hiên Duy chi minh, chính là muốn lấy sức của cường giả bảo vệ giang hồ hiện giờ đang có chút rung chuyển. Hành động của Tô Hàn đại cung chủ năm đó làm bao người kính nể, mà hiện giờ phụ thân ta, Vương Nhược Hư cũng muốn đi theo con đường của tiền nhân, vì cái giang hồ này mà dâng hiến chút sức lực non nớt của bản thân.”
“Vương nhị công tử không chỉ có võ công không tồi, mà đọc sách cũng nhiều, nói những lời xằng bậy như thế mà sắc mặt không thay đổi, thật là làm người ta bội phục a.” Giới Tình Bất Giới Sắc cảm khái nói.
“Quả thật là lời từ đáy lòng. Thượng Lâm Thiên Cung gặp phải tai ương trong trận lửa lớn, Bất Trần cho rằng Thượng Lâm Thiên Cung lúc này nhất định đang bận về những việc trùng kiến, không rảnh bận tâm những thứ khác, nên không muốn quấy rầy. Nếu hôm nay hai vị khách quý đã tới cửa, vậy thì lần này Hiên Duy chi minh, đương nhiên cũng hy vọng Thượng Lâm Thiên Cung có thể gia nhập.” Vương Bất Trần ngữ khí bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mọi người ở đây nghe vậy trong lòng cũng sinh ra mấy phần bội phục khí độ này.
Giới Tình Bất Giới Sắc nhún vai: “Thượng Lâm Thiên Cung chúng ta cũng không có hứng thú đối với việc gia nhập Hiên Duy chi minh này, nhưng đối với Vương gia thì chúng ta có tư cách này hay không, ta lại có chút hoài nghi.”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi có tư cách gì mà hoài nghi?”
Một giọng nói có chút già nua từ ngoài phòng truyền vào.
Trong nháy mắt này mọi người trong đường toàn thân căng thẳng, có không ít người binh khí đột nhiên phát ra tiếng chấn minh.
Giới Tình Bất Giới Sắc xoay người, một thân tăng bào màu trắng bay loạn.
Có một lão nhân đi vào, trong tay lão nhân có một cây trường thương, thần sắc không giận mà tự uy, mỗi bước hắn đi, rất nhiều anh hùng đứng hai bên đều cảm nhận được áp lực từ trên trời giáng xuống lại nặng thêm một phân.
“Thương Thánh Vương Nhất!” Lão nhân đi qua mặt Tô Triết, Tô Triết trực tiếp quỳ một gối xuống đất, nằm rạp dưới đất không có cách nào đứng dậy.
Đây chính là lực uy hiếp đến từ cường giả đã từng đứng hàng đệ tứ trên Thiên Võ Bảng sao?
Vương Nhất cầm trường thương đi về phía Giới Tình Bất Giới Sắc, mỗi một bước đi, trên mặt đất lại hằn lại một dấu chân thật sâu, người đứng hai bên mặc dù cách rất xa cũng đều cảm thấy có lực lượng ngàn cân ép cho mình không thở nổi, mà đối diện hắn, tăng bào của Giới Tình Bất Giới Sắc bay tán loạn, nhưng vẫn kiên trì đứng.
Không hề động chút nào.
“Thúc công.” Vương Bất Trần cung kính gọi một tiếng, sau đó lui sang một bên.
“Ngươi không tồi.” Vương Nhất nặng nề cắm trường thương xuống đất, nhìn Giới Tình Bất Giới Sắc.
Tô Triết quỳ dưới đất trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi.
Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong ngực đã có một luồng khí huyết điên cuồng đảo loạn, hắn cố gắng trấn định cười: “Không bằng Thương Thánh tiên sinh.”
“Ngươi không nên tới đây.” Vương Nhất giơ một ngón tay ra, nhắm ngay vào mi tâm Giới Tình Bất Giới Sắc.