“Hòa thượng!” Tô Triết nổi giận gầm lên một tiếng, đứng lên, muốn xông tới phía trước ngăn cản.
Nhưng Thương Thánh Vương Nhất cũng không thèm quay đầu lại, trực tiếp phất ra một chỉ, đánh Tô Triết bay ra ngoài.
“Tiền bối hảo võ công.” Giới Tình Bất Giới Sắc cắn răng nói.
Vương Nhất khẽ nhíu mày: “Ngươi có thể chống đỡ đến lúc này đã là không dễ, từ bỏ đi. Ta và Giới Không cũng coi như người quen cũ, ta không giết ngươi.”
“Ngươi biết ta vì sao mà đến không?” Giới Tình Bất Giới Sắc hỏi.
Vương Nhất lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy làm sao có thể khuyên ta lùi!” Giới Tình Bất Giới Sắc gầm lên một tiếng, vung một quyền đánh về phía Vương Nhất, lúc hắn giơ tay lại có ảo ảnh Phật môn kim cương hiện lên.
“Đại La Hán Phục Ma Thần Thông!” Có người hô.
Nghe nói Đại La Hán Phục Ma Thần Thông là một môn công phu ngoại gia tối cao trong võ công Phật môn, nhập môn không khó, có rất nhiều đệ tử Phật môn có thể luyện, nhưng người bình thường chỉ có thể luyện đến tam trọng cảnh, chỉ có người luyện đến trên bát trọng, khi vận công mới có ảo ảnh La Hán hiện lên, khi đó quyền này, có uy thế trời long đất lở.
“Ngươi dám xuất quyền với ta, rất tốt.” Vương Nhất cũng ra một quyền, chạm nhau với quyền của Giới Tình Bất Giới Sắc, đánh tan ảo ảnh kim cương kia, sắc mặt lại không chút thay đổi.
Nhưng Giới Tình Bất Giới Sắc một bước cũng không lùi, gân xanh trên trán nổi lớn, lại vận Đại La Hán Phục Ma Thần Thông lên thêm một trọng cảnh. Trong tửu lầu, giữa chớp mắt này bàn ghế lay động, không ít bình rượu trong nháy mắt nổ vỡ, chúng anh hùng đang ngồi nhìn, trong ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần kính nể Giới Tình Bất Giới Sắc.
Lấy tuổi tác như vậy, có thể so quyền với Thương Thánh Vương Nhất mà không lùi, đại đa số chưởng môn các đại phái giữa sân đều tự hỏi mình có năng lực này hay không.
Nam Cung Tịch Nhi lén lút đưa tay lên chuôi kiếm, Thanh Y Lang giơ tay ngăn nàng lại, nhìn về phía nàng lắc đầu.
“Khi nào động thủ?” Phong Tả Quân trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề “Giúp hay không giúp”, chỉ hỏi khi nào động thủ.
Tạ Vũ Linh vẫn nhìn bọn họ quyết đấu không chớp mắt, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn khẽ thở dài: “Nếu có thể động thủ, thì đã sớm động thủ rồi, xem tình thế này, chỉ cần chúng ta động thủ, Vương Nhất sẽ lập tức hạ sát thủ.” Nói xong, Tạ Vũ Linh nhìn về phía Tiết Thần Quan.
Tiết Thần Quan vẫn chậm rãi uống rượu, cười nói: “Ta với hắn không thân cũng chẳng quen, không có lý do động thủ.”
Phong Tả Quân thấp giọng nói: “Ngươi giúp chúng ta, lát nữa chúng ta cũng giúp ngươi!”
Tiết Thần Quan lắc đầu: “Có thể, nhưng mà, tạm thời không vội.”
“Lùi.” Vương Nhất trầm giọng nói.
“Không lùi!” Giới Tình Bất Giới Sắc phẫn nộ quát.
Vương Nhất lắc đầu: “Vậy thì không trách được ta.” Tay phải hắn vẫn đối quyền, tay trái vung lên, cây trường thương cắm bên cạnh đã bay tới tay.
“Hòa thượng, bỏ đi!” Tô Triết dựa vào cửa phẫn nộ quát.
“Bỏ đi thế nào? Sao có thể bỏ?” Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên bên cạnh hắn.
Vương Nhất đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng thu quyền, nắm lấy trường thương vọt sang một bên, nhìn ra cửa.
Giới Tình Bất Giới Sắc cuối cùng cũng có thể thở phào, tăng bào bay tán loạn cũng rũ xuống, hắn cũng nhìn về phía cửa.
Hai người mang nón rộng vành đứng ở cửa, trường bào tung bay theo gió.
“Tô gia chúng ta làm việc, chưa từng có hai chữ bỏ đi, chỉ có chiến đến cùng, không chết không thôi.” Giọng nói già nua kia lại vang lên.
“Tô gia?” Tô Triết quay đầu, kinh ngạc hỏi.
“Ngươi là con trai thập tam đệ đúng không? Xem ra mạch nhà thập tam đệ thật sự chỉ có thể cầm bàn tính rồi, mấy chuyện đánh nhau này, cứ giao cho chúng ta đi.” Lão nhân cười nói.
“Người tới là ai từ đâu đến?” Vương Nhược Hư quát.
Vương Nhất đã đoán được thân phận người vừa tới, tay cầm trường thương, sắc mặt nghiêm lại.
Nam Cung Tịch Nhi lại cầm chuôi kiếm, lần này Thanh Y Lang cũng không cản nàng, chỉ cười: “Trò hay sắp lên sân khấu.”
“Ngươi hỏi chúng ta là người phương nào?” Hai người đồng thời tháo nón rộng vành xuống.
“Chúng ta đương nhiên là tộc nhân của Tô gia, đến từ Duy Long Sơn!”
“Tô Bạch Y!” Tất cả mọi người trong sân đều kinh hô.
Trong những người này đương nhiên có Nam Cung Tịch Nhi, Phong Tả Quân, Tạ Vũ Linh là người quen, nhưng trước đây Phù Sinh Túy Mộng Lâu đã truyền ra tin tức trên người Tô Bạch Y có võ công Ma tông, đồng thời cũng kèm theo bức vẽ hắn, trong tay các đại phái ở đây mỗi nguời đều có một tấm, đương nhiên là cũng nhận ra.
“Tô Bạch Y vậy mà lại tới nơi này!”
“Hắn cũng dám tới nơi này à?”
“Còn trẻ hơn trong tưởng tượng của ta a!”
Tô Tiễn buông nón rộng vành xuống, sắc mặt có chút xấu hổ, rõ ràng người đang nói chuyện là hắn, nhưng tất cả sự chú ý của mọi người lại dành hết cho Tô Bạch Y, hắn cười: “Tô Bạch Y, xem ra danh khí của ngươi trên giang hồ lớn hơn cả ta a.”
Tô Bạch Y vội vàng lấy lòng: “Đâu có đâu có, tên của thúc công mà hô lên, thì mới thật sự là như sấm đánh bên tai!” Hắn cố tình phóng lớn giọng, nói cho toàn bộ người trong tửu lầu đều nghe được.
“Tô gia bây giờ còn có ai? Gia chủ Tô Hạc Lập à?” Mọi người giữa sân thì thầm nói nhỏ.
Tô Tiễn đi tới phía trước một bước, nâng Tô Triết dưới đất dậy, sau đó nhìn về phía mọi người: “Ta là —— Tô gia, Tô Tiễn!”
Toàn trường có một lát yên lặng.
Bởi vì cái tên Tô Tiễn này thật sự là quá xa xôi, khi hắn quát tháo giang hồ, thì thậm chí đại đa số người ở đây còn chưa sinh ra, cho dù thời niên thiếu có nghe qua chuyện xưa về hắn, cũng không có ấn tượng gì quá sâu.
Cho đến lúc có một lão nhân tóc trắng xoá nắm chặt chén rượu trong tay ngã xuống đất, có chút run rẩy nói: “Ma Quân, Tô Tiễn.”
“Ma Quân, Tô Tiễn!”
Tô Tiễn, người đầu tiên trong Tô gia nhập thế, nhiều năm liên tục áp đảo quần hùng đoạt được lương ngọc ở Anh Hùng đại hội.
Tô Tiễn, người chỉ dùng sức của bản thân đã diệt được mấy đại môn phái, đối mặt với hai đại thế lực nam bắc mà không sợ chút nào.
Tô Tiễn, người sớm đã biến mất không rõ tung tích, chỉ để lại một đoạn truyền thuyết giang hồ đáng sợ.
“Lâu rồi không gặp.” Tô Tiễn cất cao giọng nói, “Hôm nay trở về, xin chỉ giáo!”
Tô Bạch Y có chút bất đắc dĩ bĩu môi, vị lão tổ tông này, tuy đã ở trong u ngục vài chục năm, nhưng thật ra vẫn là một gia hỏa thích làm màu a.
Trên đài Vương Nhược Hư có chút kinh hãi, cái tên Tô Tiễn này đối với lứa người bọn hắn mà nói thì cũng không tính là quá xa lạ, cũng có tin đồn mơ hồ rằng hắn vẫn còn sống. Nhưng lại không nghĩ rằng, một người như vậy sẽ xuất hiện vào giờ khắc này, vậy thì Anh Hùng đại hội hôm nay, so với tưởng tượng của hắn mà nói, còn phức tạp hơn nhiều.
Tô Tiễn nói chỉ giáo, là muốn ai chỉ giáo.
Ở đây, người nào có tư cách có thể chỉ giáo cùng hắn?
Chỉ có một người.
Vương Nhất cuối cùng cũng mở miệng: “Ta bế quan ở hậu viện, nhìn hồ nước nhiều năm, chỉ chờ tới lúc xuất quan có thể đánh một trận, không phụ sự chờ mong. Trước đây từng đánh một trận, nhưng đối phương chưa dùng hết toàn lực, không thể tận hứng.”
Tô Tiễn cười nói: “Yên tâm, đánh với ta, chắc chắn tận hứng. Không chỉ tận hứng, còn phải là ——”
Tô Bạch Y vỗ tay nói: “Phải là, không chết không thôi!”
Thanh Y Lang cười hỏi Nam Cung Tịch Nhi: “Ngươi chắn chắn là Tô Bạch Y thật bị bắt cóc chứ? Sao ta cảm thấy hắn tâng bốc cổ vũ có vẻ rất là thích thú vậy.”
Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, mắng: “Tên ngốc này.”