Quân Hữu Vân

Chương 248: Hỗn Chiến



“Ngươi dùng binh khí gì?” Vương Nhất tay cầm trường thương chậm rãi đi tới phía trước.

Tô Tiễn vung tay áo: “Ngày xưa ta tập kiếm, sau lại ngại kiếm dài, mang theo rất phiền, nên đổi sang chủy thủ, bây giờ lại ngại phiền, nên ngay cả chủy thủ cũng không cầm theo.”

Tô Bạch Y nhấc Quân Ngữ kiếm lên: “Thúc công, hay là mượn kiếm của ta dùng chút đi?”

Tô Tiễn lắc đầu: “Không cần, ở đây nhiều anh hùng như vậy, chẳng khác kho binh khí cho ta. Năm đó ta dùng kiếm thắng hắn, hôm nay vẫn dùng kiếm.” Hắn tiện tay vung lên, trường kiếm bên hông một kiếm khách giữa sân đoạt vỏ bay ra, bay thẳng tới tay Tô Tiễn. Tô Tiễn nhìn về phía người nọ, cười: “Thế nào?”

Người nọ tuy tiếc bảo kiếm của mình, nhưng vẫn gật đầu nói: “Kiếm của ta may mắn được trải qua trận chiến này, có gãy cũng không tiếc.”

“Nói rất hay.” Tô Tiễn cất cao giọng nói, ngay sau đó múa ra một đóa kiếm hoa, đâm về phía Vương Nhất.

“Tô Tiễn, giang hồ đã không còn là giang hồ năm đó.” Vương Nhất cầm thương nhảy ra, “Mà ta, cũng đã không còn là ta năm đó.” Hắn vung trường thương lên, đột nhiên quét ngang, liền có một cơn cuồng phong thổi quét trong đường, không ít người công lực tầm thường không chống được, trực tiếp bị cơn gió kia thổi ngã xuống đất. Cho dù là đám người Thanh Y Lang, cũng phải vận chân khí lên, mới có thể chống được uy thế ngút trời kia.

Thanh Y Lang cảm khái nói: “Lão Thương Thánh này, mấy năm nay thật đúng là không bế quan uổng.”

Phía xa ngữ khí của Tiết Thần Quan cũng đã nghiêm túc: “Thương kình này, quả nhiên là lợi hại.”

Tô Tiễn vung kiếm chạm nhau với trường thương, trực tiếp bị đánh bay lên không trung, hắn cười vang, nói ba tiếng: “Hay, hay, hay!” Ngay sau đó hắn đột nhiên cầm kiếm chém xuống, trường kiếm chỉ dài không quá ba thước, nhưng trên trường kiếm lại hiện ra kiếm mang, kiếm mang kia hình thành một thanh kiếm ảo ảnh cực lớn, chém về phía đầu Vương Nhất.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, cuối cùng cũng không thể ngồi yên trên bàn tiệc mà xem trận quyết đấu đáng sợ này được nữa, nhao nhao cầm binh khí lùi vào trong góc, chỉ có mấy người ở bàn chủ và bàn của Tiết Thần Quan vẫn yên ổn bất động, Vương Nhược Hư một mình đứng trên đài cao, đã bị mọi người quên mất.

Phong Tả Quân chỉ Vương Nhược Hư trên đài, cười nói: “Ngươi xem người sắp làm võ lâm minh chủ kia, bây giờ nhìn có phải có chút buồn cười hay không?”

Tạ Vũ Linh lại không để ý tới hắn, chỉ vung quạt tiến lên, đánh rơi một cái ghế dài bay về phía bọn họ.

Một kiếm vừa rồi của Tô Tiễn uy thế vượt xa tưởng tượng của con người, nếu không phải Vương Nhất vung thương đánh tan bóng kiếm kia, thì Tạ Vũ Linh không nghi ngờ gì cả một kiếm này có thể chém cả tửu lầu Sơn Ngoại Sơn này thành hai nửa, nhưng cho dù Vương Nhất có chặn lại bóng kiếm này, thì dư uy vẫn tản ra, đánh tan nát tất cả những bàn tiệc xung quanh.

“Trường kiếm ba thước, chẳng qua chỉ có uy thế giết người chém đầu, ta có mười trượng kiếm mang, nơi nó đi qua, hoàn toàn san thành đất bằng!” Tô Tiễn lại lần nữa rơi xuống, chém một kiếm về phía Vương Nhất. Thương của Thương Thánh, từ trước đến nay đều lấy uy thế như rồng vang danh giang hồ, nhưng dưới sự công kích gần như điên cuồng của Tô Tiễn, thì Vương Nhất cũng chỉ có thể đứng tại chỗ vung thương, tạo thành một hình tròn hoàn mỹ, chặn lại tất cả kiếm thế điên cuồng kia ở ngoài.

“Cái chiến trường này quá nhỏ.” Tô Tiễn bỗng nhiên thu kiếm, “Không ngại đổi một mảnh thiên địa khác rồi chiến tiếp.”

Thương Thánh Vương Nhất điểm chân một cái, một thương chọc nóc tửu lầu ra một cái lỗ thủng, đứng lên trên: “Toàn bộ trời đất, đều là chiến trường của ngươi và ta.”

“Được! So với Vương Linh Tiêu cẩn thận dè dặt năm đó, thì Vương Nhất hiện giờ đại đạo quy về một, mới thật sự đáng để ta đánh một trận.” Tô Tiễn vung kiếm đuổi theo.

Nam Cung Tịch Nhi nhân cơ hội, nháy mắt một cái đã lướt tới bên cạnh Tô Bạch Y, bắt lấy bả vai Tô Bạch Y, lại lập tức vọt vào trong một góc, nói thẳng: “Đi thôi.”

Tô Bạch Y cười nói: “Sư tỷ, lâu rồi không gặp a.”

“Không phải lúc ôn chuyện, đi!” Nam Cung Tịch Nhi đồng thời nhìn qua Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh ngồi trong góc.

Tô Bạch Y lắc đầu nói: “Sư tỷ, ta nghĩ, chạy là không chạy thoát được đâu. Lần trước, chúng ta chạy cả con đường, nhưng cuối cùng vẫn phải rút kiếm lên Duy Long Sơn. Lần này cũng vậy, chỉ có đánh ngã những người muốn bắt ta, thì việc này mới có thể kết thúc.”

Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt: “Đầu óc ngươi hỏng rồi à?”

“Đúng là ta bị hạ độc, nhưng đầu óc ta vẫn rất tốt, sư tỷ, chúng ta song kiếm hợp bích, tin tưởng ta, làm được.” Tô Bạch Y bỗng nhiên cất cao giọng nói, “Đúng không, các sư huynh!”

Phong Tả Quân hất luôn mặt nạ của mình lên, sau đó cầm theo trường đao đứng dậy: “Đúng vậy, vừa lúc hơn nửa cái giang hồ đang ở đây, ai còn muốn bắt sư đệ ta, không ngại thì nhân cơ hội đứng ra hết đi.”

Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ thở dài, nhìn qua Tiết Thần Quan.

Tiết Thần Quan phất tay: “Duyên phận của chúng ta đến đây thôi.”

Tạ Vũ Linh cũng gỡ mặt nạ của mình xuống, đi tới bên cạnh Phong Tả Quân.

Lúc này, trên không trung bỗng có cánh hoa bay xuống.

Tô Bạch Y cười nói: “Chẳng lẽ Lam Ngọc Trạch sư huynh cũng mang theo các huynh đệ Huyết Anh phái tới à?”

Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày, ngửa đầu nhìn những cánh hoa đó, đương nhiên đây không phải những cánh hoa mà các tiểu đệ của hắn ở Học Cung rải mỗi lần lên sân khấu.

Trong góc, có người phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, bởi vì trong cơn mưa hoa mỹ lệ này, còn cất giấu ám khí, ám khí sắc nhọn cắt đứt yết hầu của họ trong lúc họ không hề phát hiện.

Ngoài tửu lầu, những bàn tiệc cơ động ngoài phố, cũng có tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi truyền tới.

“Là ai!” Vương Nhược Hư phẫn nộ quát.

Không có ai trả lời hắn, chỉ là ở ngoài tửu lầu, bỗng nhiên có tiếng sáo du dương vang lên, theo tiếng sáo du dương kia, tiếng kêu thảm thiết cũng càng ngày càng nhiều, không ít tiểu nhị đang rót rượu, bưng thức ăn ở đây, cùng đám vũ nữ đang múa trợ hứng, cũng đột nhiên rút chủy thủ giấu bên hông ra, nhắm ngay vào tim người bên cạnh đâm xuống không chút do dự.

Vương Nhược Hư rất nhanh đã nhìn ra được thân phận của những người này, hắn thấp giọng nói: “Bà chủ, mấy năm nay ta để ngươi tùy ý ở lại trong Hiên Duy thành của ta, nhưng hình như ngươi đã chọn làm một việc rất nguy hiểm.”

Một nữ tử mặc áo trắng thổi sáo chậm rãi rơi xuống, nàng thu cây sáo lại, cài vào bên hông, nhìn về phía Vương Nhược Hư hơi cúi đầu: “Từ hôm nay trở về sau, Hoa Sát tất nhiên sẽ biến mất khỏi Hiên Duy thành, nhưng mà Vương gia, sẽ biến mất trên giang hồ.”

Tiết Thần Quan lắc đầu, khẽ thở dài: “Thật là một chiến trường phức tạp a.”

Vương Nhược Hư điểm chân nhảy xuống, Vương Bất Trần và Vương Bất Du vọt tới bên cạnh hắn, những đệ tử Vương gia khác thì đã rút vũ khí ra, dẫn theo chúng hảo hán xông lên chém giết đám sát thủ kia.

“Kẻ hèn một đám sát thủ, mà cũng muốn tiêu diệt Vương gia ta?” Vương Nhược Hư cười lạnh nói.

“Nếu cho rằng chúng ta chỉ là một đám sát thủ hèn, vậy thì Vương gia chủ ngây thơ rồi.” Nữ tử ôn nhu cười.

Trên bàn chủ, gia chủ Lục gia Lục Thiên Hành, cùng con hắn Lục Tần, gia chủ Đông Phương gia Đông Phương Vân Ngã, thiếu chủ Đông Phương Khởi cùng với Thanh Y Lang vẫn ngồi nguyên tại đó. Từ sau khi trận chiến của Thương Thánh và Tô Tiễn nổ ra, bọn họ vẫn ngồi ngay ngắn trên bàn, không nhúc nhích tí nào, giờ phút này trong sân loạn như tơ vò vẫn không hề có phản ứng.

Thanh Y Lang giơ chén rượu lên: “Nào, uống một chén.”

Lục Thiên Hành giơ chén rượu, đối ẩm với hắn.

Đông Phương Vân Ngã đã cầm trường thương, không uống rượu nhưng cũng không đứng dậy hỗ trợ, chỉ cúi đầu không nói gì.

Tô Bạch Y vừa thả hào ngôn thì bỗng nhiên phát hiện cái chiến trường này cũng không liên quan gì tới hắn lắm, hắn gãi đầu nói với Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ, nếu không thì chúng ta vẫn nên đi thôi.”