Quân Hữu Vân

Chương 249: Uy Hiếp



“Đi không được.” Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu, nhìn nóc nhà đối diện, một nam tử mặc áo bào trắng xuất hiện ở nơi đó.

Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Long.

Có một tiếng rít từ ngoài lầu truyền vào, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi khác thân mặc áo trắng cầm trường kiếm trong tay bay vút qua, nơi hắn đi qua, máu bắn tứ tung, hai bên dòng người ngay cả bóng kiếm cũng không kịp thấy rõ, đã bị cướp đi tính mạng. Cuối cùng nam tử thu kiếm ngừng lại ở cửa tửu lầu Sơn Ngoại Sơn, ngửa đầu nhìn Nam Cung Tịch Nhi, cười nói: “Nam Cung cô nương, lại gặp mặt.”

Trong đường, những người khác nghe vậy cả kinh, Vương Bất Du kinh hô: “Nàng họ Nam Cung? Nàng không phải đường muội của Thanh Y Lang sao?”

“Nàng là con gái của Tạ Khán Hoa và Nam Cung Vũ Văn, thật sự là đường muội của Thanh Y Lang, hắn cũng không có lừa ngươi.” Vương Nhược Hư trầm giọng nói.

“Bạch Hạc.” Bạch Long trên nóc nhà quát khẽ một tiếng.

“Biết rồi, huynh trưởng. Hôm nay ta sẽ không rước thêm phiền hà nữa.” Bạch Hạc vung trường kiếm, lướt đi nơi khác.

Bạch Long cúi đầu, nhìn về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y đưa tay vào trong lòng ngực, đã chuẩn bị lấy viến thuốc kia ra, Nam Cung Tịch Nhi lại giơ tay ngăn hắn lại: “Lần này, để ta đối phó.”

Bà chủ đứng ở cửa hơi cúi người: “Năm đó Tạ Khán Hoa danh dương Giang Nam, kiếm pháp xưng là nhất tuyệt, ngươi là con gái hắn, vậy thì kiếm pháp chắc chắn cũng……”

Nàng còn chưa nói xong, Phong Tả Quân đã cầm đao chắn trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, trường đao trong tay vung lên, đánh rơi ám khí bay ra dưới làn váy khi bà chủ cúi người: “Muốn thấy kiếm của sư tỷ ta, phải hỏi đao của ta trước đã.”

“Đao của ngươi là gì?” Bà chủ vẫn ôn nhu cười.

“Đương nhiên là bá đạo, bá đao.” Phong Tả Quân cầm đao nhảy ra, “Đại Phong thức, lên!”

Tay áo bà chủ vung lên, đã nắm một thanh nhuyễn kiếm trong tay, nàng khẽ quát một tiếng: “Tới rất hay!” Sau đó tiếp một đao của Phong Tả Quân, thuận đà lướt về sau. Phong Tả Quân không chút do dự, lập tức vung đao đuổi theo. Lúc này bà chủ lại quát: “Trà Hoa, Tường Vi!”

“Ở đây.” Chỉ thấy hai nữ tử thân hình thướt tha bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Tô Bạch Y, mỗi người cầm một sợi tơ hồng, muốn trói Tô Bạch Y lại. Nam Cung Tịch Nhi lúc này vẫn chưa động, bởi vì toàn bộ tinh thần lực của nàng đều đang đặt trên người Bạch Long. Bạch Long ngày đó chưa dùng hết toàn lực đã cản được Chu Chính quân tử dưới Duy Long Sơn, thực lực rất mạnh chỉ sau Bạch Cực Nhạc, nếu Nam Cung Tịch Nhi có một lát lơi lỏng, có khả năng sẽ bị hắn tìm được sơ hở.

Nhưng khi sợi tơ hồng kia sắp chạm được tới người Tô Bạch Y, vẫn bị người khác chém đứt.

Chỉ thấy một cây quạt xếp mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy, tràn đầy phong lưu hào hùng.

“Muốn đụng đến sư đệ ta, cũng phải hỏi qua Tạ Vũ Linh ta đã.” Phù Tô phiến trong tay Tạ Vũ Linh vung lên, bắt đầu đấu với hai sát thủ kia.

Trên bàn chủ, Lục Thiên Hành cười nói: “Còn nói lão tam nhà ngươi không tới.”

Thanh Y Lang lắc đầu nói: “Cho dù có tới, cũng là lấy danh nghĩa Học Cung mà tới, không phải lấy danh nghĩa Tạ gia tới.”

“Phụ thân, bây giờ nên làm thế nào?” Vương Bất Trần hỏi.

Vương Nhược Hư nhìn qua Tiết Thần Quan trong góc, nhàn nhạt nói: “Chờ.”

Bây giờ mọi người giữa sân, đương nhiên phân ra Tô thị nhất tộc trọng chưởng Thượng Lâm Thiên Cung cùng với mọi người của Học Cung là một trận doanh, trận doanh này đứng đối lập với Vương gia muốn trở thành chúa tể giang hồ, mà Phù Sinh Túy Mộng Lâu cùng với tổ chức Hoa Sát thì lại tới hủy diệt Anh Hùng đại hội này cũng là tới bắt Tô Bạch Y, đồng thời là kẻ địch của cả hai bên. Ngoài ra, còn có ba nhà khác của tứ đại gia tộc đang đứng ngoài quan sát, bọn họ vốn không tình nguyện với chuyện bốn nhà hợp nhất, nếu hôm nay tất cả việc của Vương gia thông thuận, thì có lẽ bọn họ chỉ có thể nén giận, nhưng trước có Ma Quân xuất hiện dẫn Thương Thánh đi, sau lại có Phù Sinh Túy Mộng Lâu liên hợp với Hoa Sát đối phó Vương gia, rốt cuộc là giúp bên nào, mấy người trên bàn chủ lúc này vẫn yên tĩnh bất động, còn đang do dự. Đương nhiên, người làm Vương Nhược Hư lo lắng nhất, vẫn là Tiết Thần Quan ngồi trong góc kia. Loại cao thủ này, vô luận là giúp bên nào, cũng đều sẽ làm thế cục sảy ra biến hóa rất lớn.

Còn Nam Cung Tịch Nhi và Bạch Long, hai người bọn họ cũng đang chờ, chờ xem ai xuất kiếm trước, chờ xem ai lộ sơ hở để xuất kiếm.

Lúc này Tô Bạch Y bỗng nhiên mở miệng, đối tượng hắn nói chuyện cùng lại là Vương Nhược Hư, hắn rút Quân Ngữ kiếm bên hông ra, trầm giọng nói: “Vương gia chủ.”

Vương Nhược Hư nhăn mày: “Làm sao?”

“Thật ra chúa tể của cái giang hồ này là ai, là Thượng Lâm Thiên Cung, hay là tứ đại gia tộc, đối với chúng ta mà nói, cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.” Tô Bạch Y cười nói, “Hôm nay chúng ta tới đây, thật ra chỉ có hai mục đích, một là lão tổ tông của Tô gia chúng ta rời núi sau nhiều năm, muốn tìm một đối thủ, đó cũng là mong muốn của Thương Thánh lão gia tử nhà các ngươi. Mục đích còn lại, chẳng qua là muốn mượn Anh Hùng đại hội này, dẫn Phù Sinh Túy Mộng Lâu ra, sau đó có thù báo thù, có oán báo oán!”

Giới Tình Bất Giới Sắc vừa rồi quyết đấu với Thương Thánh đã bị nội thương cuối cùng cũng ép được luồng chân khí cuồn cuộn trong ngực xuống, hắn giơ tay chỉ về phía Bạch Long: “Không sai, hôm nay chúng ta tới đây, mục đích thật sự chính là muốn bức bọn họ ra!”

“Cho nên bây giờ kết minh, Vương gia chủ cảm thấy thế nào?” Tô Bạch Y cười nói.

Phù Sinh Túy Mộng Lâu có hai vị phó lâu chủ, hơn nữa sát thủ ẩn nấp trong bóng tối, dù cho ban đầu có thể đánh Anh Hùng đại hội trở tay không kịp, nhưng chỉ cần chúng anh hùng kịp thời phản ứng lại, thì đối phương chẳng qua chỉ mấy người thế này, muốn tiêu diệt bọn họ, gần như là không có khả năng. Giờ phút này nếu Vương gia có thể liên thủ với Thượng Lâm Thiên Cung và Học Cung, thì càng có thể nhanh chóng xoay chuyển chiến cục.

“Ngươi rất thông minh.” Vương Nhược Hư sâu kín nói.

Tô Bạch Y vung tay áo lên, cười nói: “Ta cũng không nghĩ mình thông minh, dù sao Vương gia, cũng vĩnh viễn không thể trở thành bằng hữu của ta.”

“Ngươi muốn mượn tay ta, giúp sư tỷ ngươi?” Vương Nhược Hư cười lạnh nói.

“Ngươi cũng có thể không cho ta mượn tay.” Tô Bạch Y quát lên, “Hòa thượng! Tô thiếu chủ! Tạ thiếu chủ!”

Giới Tình Bất Giới Sắc chắp tay trước ngực, gầm lên một tiếng: “Có!”

Tô Triết cầm lấy lệnh tiễn trong tay, nhắm ra bên ngoài: “Tùy lúc chờ lệnh.”

Thanh Y Lang ngáp một cái, nửa thật nửa giả nói: “Vị Tô tiểu huynh đệ này, đã từng cứu mạng ta.”

“Ngươi không giúp ta, vậy thì hội trường hôm nay, chỉ có thể càng loạn càng tốt, để cho Phù Sinh Túy Mộng Lâu làm ngư ông đắc lợi, ta có Ma Quân Tô Tiễn bảo vệ, còn sợ đến lúc đó không chạy được à?” Tô Bạch Y nhìn Vương Nhược Hư, ánh mắt sáng quắc.

Vương Nhược Hư hừ lạnh nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

“Ngươi tuân theo lợi ích, cho nên ta lấy lợi ích ra nói với ngươi, không phải ta đang uy hiếp ngươi, mà chính lợi ích ngươi muốn, đang uy hiếp ngươi.” Tô Bạch Y giơ Quân Ngữ kiếm lên, “Vương gia chủ, đừng do dự nữa, đưa ra quyết định đi.”

“Bất Trần, lên giúp Nam Cung cô nương một tay.” Vương Nhược Hư bỗng nhiên nói.

Tô Bạch Y cười, nhưng khi hắn vừa thả lỏng một chút, Tiết Thần Quan trong góc lại bỗng nhiên đứng lên.