Quân Hữu Vân

Chương 251: Tâm Môn



Sau khi mặt nạ của Tiết Thần Quan từ màu đồng thau biến thành màu bạc, mấy tấm mặt nạ là vũ khí của hắn cũng sinh ra biến hóa quỷ dị, một tấm mặt nạ nhếch miệng cười trong số đó bỗng nhiên mở miệng, cắn lấy trường kiếm của Vương Bất Trần. Vương Bất Trần muốn hất mặt nạ ra, nhưng vừa vung trường kiếm lên, mặt nạ lại đột nhiên vọt đến cổ Vương Bất Trần, há miệng muốn cắn.

“Ngươi lui ra.” Vương Nhược Hư vung trường thương lên, đánh nát tấm mặt nạ kia.

Vương Bất Trần gật đầu, cầm kiếm lùi về phía sau. Chiêu thức của Tiết Thần Quan cực kỳ quỷ dị, vượt xa lẽ thường, Vương Bất Trần chỉ sau một lát đối chiến, lưng đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nếu qua thêm mấy chiêu nhất định là không chống đỡ được. Chỉ là lúc này Vương Nhược Hư kêu hắn lui ra, chẳng lẽ là đã tìm được phương pháp đối chiến?

Vương Nhược Hư cười lạnh nói: “Thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan, lại thích chơi đùa mấy trò ảo thuật trẻ con như vậy sao?”

Tiết Thần Quan vung tay áo, thu tất cả những tấm mặt nạ đó về tay, cuối cùng hợp thành một tấm mặt nạ, thu vào trong lòng ngực, sau đó hắn móc ra hai cây Phán Quan Bút, tuy nhìn qua ngoại hình thì là Phán Quan Bút, nhưng lại chỉ dài có bảy tấc.

“Thần Quan Phán Bút, lập định sinh tử.” Vương Nhược Hư trầm giọng nói.

“Bút của ta đã ra là không tầm thường, nó đã ra, thì ngươi chỉ có chết.” Tiết Thần Quan lạnh lùng nói.

“Giang hồ đã thay đổi.” Trường thương của Vương Nhược Hư chém ra, cơ hồ muốn xốc toàn bộ sàn nhà trong tửu lầu lên. Tiết Thần Quan điểm chân một cái, nghiêng người vọt đến bên cạnh Vương Nhược Hư, Phán Quan Bút trong tay bỗng nhiên bay vút lên, xẹt qua cổ họng Vương Nhược Hư. Trường thương của Vương Nhược Hư chống xuống đất, đột nhiên nhảy lên không trung.

Bút của Tiết Thần Quan càng ngắn càng hiểm, khi hắn tiếp cận được Vương Nhược Hư, thì có khả năng cực lớn có thể lấy mạng Vương Nhược Hư.

Mà thương của Vương Nhược Hư thì ưu thế là một tấc dài một tấc mạnh, trường thương dài bảy thước, chỉ cần Tiết Thần Quan không thể tới gần hắn trong vòng bảy thước, thì hắn là vô địch.

“Thương pháp của ngươi rất không tồi, nhưng mà ta có thể cảm nhận được thương pháp và nội lực của ngươi không phải cùng một mạch, tuy có thể bổ trợ, nhưng lại không thể phối hợp.” Tiết Thần Quan ngửa đầu nói.

Vương Nhược Hư vọt lên không trung, đột nhiên vung mạnh trường thương cuốn lên một trận cuồng phong sau đó đâm xuống. Tay phải Tiết Thần Quan giơ Phán Quan Bút lên, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, sau đó vung tay lên, hình tròn kia biến thành một hình bát quái, cứng rắn chặn lại uy thế của thương này.

“Vạn Đạo Tâm Môn!” Đông Phương Vân Ngã đứng một bên quan chiến, trong sắc mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc cảm thán, dù sao thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan cũng đã mất tích nhiều năm, có thể coi như nhân vật truyền thuyết trên giang hồ, vô luận là Thần Quan Phán Bút của hắn, hay là Vạn Đạo Tâm Môn vừa mới hiển lộ ra kia, đều là thứ mà chỉ có trong trà lâu hoặc phường kịch mới có thể nghe thấy.

Vương Nhược Hư lại thu thương, xoay người đáp xuống cách đó ba bước, hắn vừa ngẩng đầu, đã thấy Tiết Thần Quan ném luôn Phán Quan Bút tới. Vương Nhược Hư không né kịp, mắt thấy đầu mình sắp bị cây Phán Quan Bút kia xỏ xuyên qua, hắn đột nhiên giơ ngón tay vẽ một vòng tròn, chỉ thấy một hình bát quái hư ảo hiện ra trước mặt hắn, cực kỳ giống hình bát quái vừa rồi Tiết Thần Quan dùng bút vẽ ra, trực tiếp chặn Phán Quan Bút bắn ngược về.

Tiết Thần Quan xẹt ra một bước, thu Phán Quan Bút vào tay, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Quả nhiên là như thế.”

“Chiêu này của Vương Nhược Hư, chẳng lẽ cũng là Vạn Đạo Tâm Môn?” Đông Phương Khởi quay đầu hỏi phụ thân mình.

Đông Phương Vân Ngã làm sao biết đáp án, chỉ trầm giọng nói: “Nếu chỉ luận về thức vừa rồi, thì đúng là cực kỳ giống nhau.”

Thanh Y Lang bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ Vương Nhược Hư không chỉ trộm học cuốn thương pháp trong Tiên Nhân Thư, mà còn học cả nội công pháp môn Vạn Đạo Tâm Môn? Nghe nói Vạn Đạo Tâm Môn chính là khởi nguồn của mọi nội công trong thiên hạ, có thể trở thành nội công nguyên pháp của bất cứ môn võ học nào, nếu thật là như thế, thì tất cả đều có thể giải thích được.”

Lúc này Lục Tần bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói có vài phần ngây thơ: “Vạn Đạo Tâm Môn này, là võ công của Vương gia à?”

“Không phải, Vạn Đạo Tâm Môn là võ công của Thần Tuyền lão nhân.” Thanh Y Lang lắc đầu nói, “Mà Thần Tuyền lão nhân, sớm đã mai danh ẩn tích khỏi giang hồ. Đừng nói là ta, ngay cả các vị tiền bối chắc cũng chưa từng gặp?”

Tiết Thần Quan thu bút, nhẹ nhàng đỡ mặt nạ màu bạc của mình: “Xem ra Thiên Địa Đồng Bi thật sự ở trong tay ngươi.”

Trường thương của Vương Nhược Hư chống đất: “Ở trong tay ta thì làm sao, nó vốn dĩ cũng không phải đồ của ngươi. Thần Tuyền lão nhân sớm đã chết rồi, tấm mặt nạ này, ai có thể lấy được, thì là của người đó!”

“Thiên Địa Đồng Bi?” Tô Bạch Y nghe thấy lời này cũng sửng sốt, ngày ấy nghe ngữ khí của Tô Tiễn khi nhắc tới nó, thì Thiên Địa Đồng Bi này chắc là thứ gì đó rất ghê gớm, thậm chí có thể so cùng với Thiên Ky Hạp của Tô gia.

“Đích xác không phải là đồ của ta, nhưng ta đã đáp ứng lão nhân ấy, phải đem vật đó về. Mặc kệ là hắn còn sống hay là đã chết, cũng cần phải mang về. Đây là ước hẹn của ta.” Tiết Thần Quan nhẹ nhàng quay Phán Quan Bút trong tay, “Ngươi tu luyện Vạn Đạo Tâm Môn trên mặt nạ, lấy nó để áp chế sự phản phệ của môn thương pháp kia, đúng thật là một phương pháp. Nhưng nếu đã luyện Vạn Đạo Tâm Môn đến trình độ như này rồi, vậy thì trả mặt nạ lại cho ta, ta không giết ngươi. Việc ở Hiên Duy thành hôm nay, ta sẽ không quản nữa.”

“Thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan, vẫn là câu nói kia.” Vương Nhược Hư ngửa đầu nói, “Cái giang hồ này, đã thay đổi rồi. Cho dù năm đó ngươi có quát tháo giang hồ thế nào, thì bây giờ cũng chưa chắc đã có tư cách nói điều kiện với ta.”

Thanh Y Lang đứng một bên quan chiến nghe vậy cười lạnh nói: “Xem ra Vương Nhược Hư này, thật sự đã xem mình là võ lâm minh chủ, nói chuyện cũng cuồng vọng như thế.”

Sắc mặt Đông Phương Vân Ngã lại cực kỳ nghiêm túc , bởi vì so với những người khác, thì hắn biết, Vạn Đạo Tâm môn đại diện cho cái gì, Thiên Địa Đồng Bi đại diện cho cái gì, nếu Vương Nhược Hư thực sự có Thiên Địa Đồng Bi trong tay, vậy thì lời hắn nói vừa rồi, cũng chưa chắc đã là cuồng vọng.

“Được!” Tiết Thần Quan gầm lên một tiếng, sau đó liên tục gõ lên mặt nạ của mình, theo mỗi cái gõ của hắn, mặt nạ cũng từ từ sảy ra biến hóa kỳ lạ, dần dần từ màu bạc biến thành màu vàng kim, cuối cùng khi hắn ngừng tay, mặt nạ trên mặt Tiết Thần Quan, đã là một tấm mặt nạ bằng vàng ròng. Giọng nói của hắn cũng theo sự biến hóa của mặt nạ mà trở nên uy nghiêm hơn có lực uy hiếp cực mạnh: “Nếu đã như vậy, thì ngươi phải gánh vác hậu quả mình đã chọn.”

“Hậu quả?” Vương Nhược Hư cười, đưa bàn tay vào trong lòng ngực, cũng lấy ra một tấm mặt nạ.

Tấm mặt nạ kia được chế tạo cực kỳ quỷ dị, một nửa khuôn mặt là mặt buồn, một nửa khuôn mặt là mặt cười, nhưng hợp lại bên nhau, thì ý cười hoàn toàn không còn, mà loại cảm giác bi thương kia, lại làm cho ánh mắt đầu tiên mà người ta nhìn vào đã suýt không nhịn được muốn rơi lệ.

“Cái này chính là Thiên Địa Đồng Bi?” Tô Bạch Y chỉ nhìn thoáng qua, đã không nén được ý bi thương trong lòng.

Đó là một loại bi thương không biết từ đâu ra, cũng không có bất cứ nguyên do gì, chỉ đơn giản là liếc mắt nhìn tấm mặt nạ kia một cái.

Vương Nhược Hư giơ mặt nạ lên, chụp nó lên mặt mình.