Khi Vương Nhược Hư chụp Thiên Địa Đồng Bi lên mặt mình, một trận cuồng phong bắt đầu quay quanh người hắn trong vòng một tấc, hình như là chân khí trong cơ thể đang bắt đầu đối kháng kịch liệt với tấm mặt nạ kia, ngay cả Tô Bạch Y cũng bị trận cuồng phong kia thổi phải lùi về sau ba bước. Chờ đến lúc Vương Nhược Hư hoàn toàn đeo tấm mặt nạ kia lên, thân mình hắn hơi lay động vài cái, tựa hồ có chút thống khổ, nhưng sau đó hắn đột nhiên giang hai tay ra.
Chỉ nghe “Xoảng” một tiếng, tất cả vò rượu lớn lớn bé bé trong nội đường nháy mắt đều vỡ toạc, rượu trào ra, trong nhất thời, mùi rượu bốn phía.
Tiết Thần Quan vung hai tay, Phán Quan Bút trong tay phát ra ánh sáng nhạt màu vàng kim: “Ngươi còn chưa có tư cách, đeo tấm mặt nạ này.”
Đông Phương Khởi nhìn về phía phụ thân, thấp giọng nói: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Đông Phương Vân Ngã lắc đầu: “Chờ.”
Thanh Y Lang và Lục Thiên Hành nhìn nhau, Lục Thiên Hành thấp giọng nói: “Lục Tần.”
Lục Tần không nói hai lời, trực tiếp tháo hai cây rìu bên hông xuống.
“Chuẩn bị tùy lúc động thủ.” Lục Thiên Hành nói.
“Vâng, phụ thân đại nhân.” Lục Tần gật đầu đáp.
Ngoài tửu lầu, Bạch Long và Nam Cung Tịch Nhi đã quyết đấu mấy chục kiếm, bọn họ đều cảm nhận được khí tức đáng sợ trong tửu lầu, chỉ là đã không thể phân tâm quay đầu nhìn đi chỗ khác. Mà ở cách bọn họ không xa, hai người kia còn đang đánh đến nỗi trời đất cũng phải biến sắc.
“Xem ra Tiết Thần Quan đã hiện thân.” Tô Tiễn đâm một kiếm về phía Vương Nhất.
“Vậy thì thắng ngươi trước, rồi lại tới đánh với hắn một trận! Hôm nay cũng xem như tận hứng!” Vương Nhất bỗng nhiên giơ trường thương lên, ánh nắng trên đầu thương, bỗng nhiên lóe ra một đạo hàn quang.
Hàn quang hiện lên, lại biến thành một luồng hàn khí.
“Thương này tên là Tam Quang, do Đạo Quân ban tên.”
“Thương này ở khắp mọi nơi, không chỗ nào có thể trốn.”
“Nhật nguyệt sao trời cùng hiện một ngày, không bằng mảnh thương ảnh này của ta!”
Hàn khí buông xuống, vô số thương ảnh xuất hiện trước mặt Tô Tiễn, trên trời dưới đất, xung quanh, như lời Thương Thánh nói, ở khắp mọi nơi, không chỗ nào có thể trốn.
Tô Tiễn nhẹ nhàng nâng kiếm, có chút hoang mang nói: “Vậy, vì sao lại phải trốn?” Hắn vung kiếm lên, trực tiếp đón nhận đám thương ảnh.
Chỉ thấy tiếng binh khí va chạm không ngừng truyền tới, Tô Tiễn bỗng nhiêm cầm kiếm múa trong đám thương ảnh.
Hắn đã rất già rồi, không còn khuôn mặt tuấn tú của năm đó nữa, thậm chí mấy năm giam hãm ở trong u ngục đã làm vai hắn có chút còng xuống. Nhưng khi hắn múa kiếm, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng người thiếu niên kia.
“Long khởi kiếm vân bất tri quy, bát bách man hoang sách mã tùy!”
“Kiếm khởi bát phương!”
Trường kiếm trong tay Tô Tiễn bỗng nhiên rời tay bay ra, trực tiếp đâm xuyên qua đám thương ảnh, bức thẳng tới mi tâm Vương Nhất.
Nếu Vương Nhất không thu thương, vậy thì Tô Tiễn rất nhanh sẽ bị thương ảnh bao phủ, nhưng hắn cũng rất có khả năng sẽ bị kiếm này xỏ xuyên qua. Hắn biết rõ, đây là Tô Tiễn đang cưỡng bức mình phải đưa ra một lựa chọn, là thương của hắn nhanh hơn, hay là kiếm của Tô Tiễn nhanh hơn. Rất nhiều năm trước, hắn cũng đã đưa ra lựa chọn một lần, lần đó hắn chọn tin tưởng thương của mình, mà trên thực tế, đúng là thương của hắn nhanh một bước. Nhưng hắn không nghĩ Tô Tiễn tu tập Diệt Tuyệt Thần Công, có thể làm nội lực của một người tinh tiến đáng sợ đến mức độ, dùng luôn chân khí hộ thể chặn thương của hắn, cho nên cuối cùng hắn bại. Lần này, Vương Nhất không có bất cứ do dự gì, lập tức thu thương, đánh thanh kiếm kia bay ngược về.
Tô Tiễn tiếp lấy kiếm, cười nói: “Xem ra ngươi đã rút ra được bài học năm đó.”
Vương Nhất cau mày cười lạnh: “Cùng một chiêu, không dùng được hai lần với ta.”
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ, bây giờ ngươi, đã không còn là ngươi năm đó. Có lẽ lần này thương của ngươi, đã có thể xuyên phá chân khí hộ thể của ta thì sao?” Tô Tiễn bỗng nhiên buông lỏng tay ra, trường kiếm trong tay nháy mắt vỡ vụn thành mấy chục mảnh, hắn vung tay lên, những mảnh kiếm gãy đó đánh về phía Vương Nhất.
Vương Nhất nhẹ nhàng xoay tròn trường thương, chặn lại tất cả những mảnh kiếm đó: “Ta đúng là đã không còn là ta của năm đó, vậy còn ngươi? Ngươi còn là ngươi của năm đó không? Hiện giờ trong tay ngươi đã không còn kiếm, dựa vào cái gì mà đánh với ta đây?”
“Kiếm không có, thì mượn một thanh chẳng phải là được à.” Tô Tiễn giơ tay xuống phía dưới, muốn mượn một thanh kiếm tốt từ trên phố dài.
Lúc này, cửa sổ Thanh Ca Lâu bỗng nhiên mở ra, một nữ tử che mặt ôm Tỳ Bà quay đầu, nhìn về phía bọn họ, sau đó có một thanh trường kiếm bỗng nhiên phá cửa sổ bay ra, bay về phía Tô Tiễn, Tô Tiễn sửng sốt, giơ tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thanh trường kiếm.
Trường kiếm thon dài tú lệ, trên thân kiếm phát ra quang mang màu tím, có cảm giác yêu dã, mỹ lệ.
“Thanh kiếm này.” Ngữ khí Vương Nhất có chút kinh ngạc.
Bởi vì năm đó chính thanh kiếm này, đã thắng hắn ở Anh Hùng đại hội!
“Tử Hà kiếm a.” Tô Tiễn sâu kín nói, giơ ngón tay vuốt qua thân kiếm, “Không nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy, còn có thể gặp lại ngươi.”
Trong Thanh Ca Lâu tuy có tiếng Tỳ Bà vang lên, nhưng lần này tiếng Tỳ Bà đã không còn ôn nhu uyển chuyển, mà ngược lại mang theo một luồng kiếm ca tàn nhẫn.
“Vừa rồi ngươi nói mấy năm qua ngươi đã thay đổi, nhưng không biết ta có thay đổi hay không. Bây giờ ta bỗng nhiên có đáp án rồi, Tô Tiễn ta, không hề thay đổi.” Tô Tiễn giơ trường kiếm chỉ về phía Vương Nhất, tóc bạc bay theo gió, “Ta, vẫn là thiếu niên của năm đó!”
“Tranh!” Chỉ thấy Tỳ Bà trong phòng đột nhiên truyền tới một tiếng vang khác biệt, nữ nhạc sư cúi đầu nhìn ngón tay, ngón tay đã bị dây Tỳ Bà cắt đứt, chảy máu, nàng đưa ngón tay lên miệng nhẹ nhàng ngậm lấy, sau đó lại đặt tay ấn lên dây đàn.
“Giúp ngươi một lần cuối cùng.” Nàng khẽ thở dài.
Tiếng Tỳ Bà lại nổi lên, Tô Tiễn cũng lại giơ kiếm nhảy múa.
Đây là kiếm vũ hắn tự nghĩ ra, tên rất dài, gọi là “Tử Hà Tây Hạ, Kiếm Vũ Thành Hoa”, là kiếm vũ năm đó khi hắn dừng chân trong Hiên Duy thành đã sáng chế ra, không coi là cao siêu lắm, nhưng lại đại diện cho, quãng thời gian đẹp nhất đời hắn!
Đã rất nhiều năm không sử dụng, lần này Tô Tiễn lại dùng ra lần nữa, kiếm thế có chút không lưu loát, nhưng theo tiếng Tỳ Bà nổi lên, hắn càng múa càng thông thuận, dường như thật sự trở về quãng thời gian phóng túng nhất ấy, hắn là Ngọc Địch công tử trong Hiên Duy thành, là thiên chi kiêu tử ở Anh Hùng đại hội, cũng là người có thiên phú nhất Duy Long Sơn Tô thị nhất tộc.
Vương Nhất dưới kiếm vũ của Tô Tiễn liên tục lùi về sau, hắn rất khó hiểu, kiếm chiêu của Tô Tiễn hiện giờ rõ ràng không bằng những kiếm chiêu tinh diệu hắn dùng vừa rồi, nhưng vì sao khi hắn múa lên, khí thế vốn như hồng thương của mình lại bỗng nhiên bị chặn lại?
“Vương Nhất, năm đó ngươi bại, là bởi vì ngươi quá yếu. Mà lần này, ngươi vẫn sẽ bại, bởi vì dù ngươi trở nên mạnh hơn, nhưng tâm của ngươi lại già rồi!” Tô Tiễn cất cao giọng nói.
“Ngươi muốn nói mấy lời ngu xuẩn đại loại như tâm thiếu niên mới là vô địch gì gì ấy à?” Vương Nhất vung trường thương, thuận theo kiếm thế của Tô Tiễn nhảy lên không trung.
Tô Tiễn quay đầu, nhìn bóng ngươi ôm Tỳ Bà, cười nói: “Tâm thiếu niên, thật sự nên là vô địch a.”
“Vậy thì ta thử vô địch một chút a.” Vương Nhất giận dữ quát.