“Trên thế gian hai việc làm người ta tiếc nuối nhất, không gì hơn mỹ nhân đầu bạc, anh hùng xế bóng.” Tô Tiễn không vội vã chạy về tửu lầu kia, chỉ nhặt một bầu rượu từ ven đường lên, ngồi uống trên mái hiên bên cạnh, đối diện Thanh Ca Lâu.
Nhưng trong Thanh Ca Lâu đã không còn bóng dáng nàng kia đâu.
Nữ nhạc sư lớn tuổi nhất trong Thanh Ca Lâu cuối cùng cũng đã rời đi vào ngày hôm ấy.
“Đi thôi a.” Ông chủ ở trong bóng tối nhàn nhạt nói.
“Đi thôi.” Nữ nhạc sư bình tĩnh trả lời.
Hai bên chúng cao thủ giang hồ đang chém giết nhau cũng dừng tay trong một khắc này, ngửa đầu nhìn Tô Tiễn ngồi trên mái hiên.
Trường bào bay phần phật trong gió, mái tóc bạc cũng bay múa.
Tô Tiễn giơ bầu rượu hướng về phía bọn họ: “Ma Quân Tô Tiễn, tái xuất giang hồ, trận chiến đầu tiên, thắng Thương Thánh Vương Nhất!”
Hắn nói rất lớn, cơ hồ cả con phố cũng phải nghe thấy giọng hắn, đương nhiên bao gồm tất cả mọi người trong tửu lâu.
“Lão gia tử làm tốt lắm a……” Tô Bạch Y cười.
Tô Tiễn buông bình rượu xuống, thở dài một hơi, sau đó liền ngửa đầu nhìn lên trời. Lúc này thực ra hắn cũng chẳng phải là đang cố ý bày tỏ sự cảm khái về việc “Mỹ nhân đầu bạc anh hùng xế bóng”, tuy trong mắt người ngoài, thì sau khi chiến thắng Thương Thánh, ngửa đầu nhìn trời, là một thân khí khái cao thủ miên man, nhưng thực tế là ngay cả sức đi về tửu lầu hắn cũng không còn.
Tuy là thắng Thương Thánh, nhưng cũng phải trả giá lớn đến đáng sợ.
“Tiểu tử, còn lại tất cả đều dựa vào ngươi.” Tô Tiễn nhàn nhạt nói, “Lão già này làm đến đây đã rất mệt rồi.”
Trong tửu lầu, các đệ tử của Vương gia nghe thấy tin tức Thương Thánh Vương Nhất đã bại, vẻ mặt tất cả bọn họ đều lộ vẻ kinh hoàng, mà Vương Nhược Hư đeo mặt nạ vẫn đang chiến đấu kịch liệt với Tiết Thần Quan, giọng hắn nặng nề truyền ra từ dưới mặt nạ: “Cho dù Thương Thánh lão gia tử bại, thì thắng lợi cuối cùng cũng vẫn thuộc về chúng ta.”
“Ngươi rất tự tin, chẳng lẽ ngươi cho rằng giờ phút này mình đã là thiên hạ đệ nhất.” Tiết Thần Quan khinh thường nở nụ cười, hai cây Phán Quan Bút đánh về phía Vương Nhược Hư, một cây Phán Quan Bút bị trường thương củaVương Nhược Hư quét rơi, cây còn lại thì điểm vào mặt nạ của Vương Nhược Hư. Vương Nhược Hư trong nháy mắt ấy lập tức bỏ thương, giơ một chưởng đánh về phía Tiết Thần Quan, Tiết Thần Quan cũng lập tức trả lại một chưởng.
Hai chưởng chạm nhau, phát ra một tiếng vang lớn.
“Ngươi dám đấu nội lực với ta?” Tiết Thần Quan trầm giọng nói.
“Chúng ta luyện cùng một môn võ công, tuy ngươi tu luyện nhiều hơn ta mấy năm, nhưng lúc này, ta đeo Thiên Địa Đồng Bi trên mặt, sức mạnh Vạn Đạo Tâm Môn đã vượt xa ngươi rồi!” Vương Nhược Hư quát lên.
Hai người đồng thời vận nội lực, toàn bộ tửu lầu Sơn Ngoại Sơn bắt đầu dao động.
Dưới lớp mặt nạ bằng vàng ròng, sắc mặt Tiết Thần Quan trở nên vô cùng nhợt nhạt, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lời Vương Nhược Hư nói đúng là sự thật, tấm mặt nạ Thiên Địa Đồng Bi này được mấy chục tên thuật sĩ Tây Man hạ cấm chế, có nội lực khó có thể tưởng tượng, bằng không cũng sẽ không được hắn coi trọng như thế.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một thanh trường thương màu đỏ đánh úp lại, xuyên thẳng qua ngực Vương Nhược Hư.
Thanh thương kia tới cực nhanh, tất cả mọi người trong đường, không có bất cứ một người nào kịp phản ứng, mà khi bọn họ phản ứng lại được, thì thanh trường thương kia đã rút ra khỏi thân thể Vương Nhược Hư.
“Phụ thân!” Vương Bất Trần gầm lên một tiếng, rút kiếm muốn tiến lên.
“Lục Tần, ngăn hắn lại.” Lục Thiên Hành thấp giọng nói.
Lục Tần không chút do dự, vung hai lưỡi rìu lên, đánh trường kiếm của Vương Bất Trần về.
Vương Bất Trần bị cặp rìu kia chấn động, trường kiếm trong tay suýt rơi ra, hắn nhíu mày nói: “Lục Tần!”
Giọng Lục Tần có chút bất đắc dĩ: “Bất Trần ca ca, lục Tần cũng không còn cách nào.”
Vương Bất Trần phẫn nộ nhìn về phía những người trên bàn chủ, vẻ mặt Thanh Y Lang cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn lẩm bẩm nói: “Vậy mà lại như thế?”
Lục Thiên Hành thì ngược lại, mười phần bình tĩnh: “Rất nhiều năm trước, thật ra ta đã đoán được, sẽ có một ngày như vậy. Cháu trai Đông Phương, ngươi cảm thấy sao?”
Đông Phương Khởi nắm trường thương có chút run rẩy, không biết là kích động, hay là sợ hãi.
Giữa nội đường, bàn tay Vương Nhược Hư rời khỏi tay Tiết Thần Quan, hắn chậm rãi xoay người, nhìn người trước mặt, thấp giọng nói: “Vì sao?”
Người đứng trước mặt hắn, chính là huynh đệ đồng môn tốt nhất cuộc đời này của hắn, cũng là người vừa mới một thương xỏ xuyên qua ngực hắn.
Gia chủ Đông Phương gia, Đông Phương Vân Ngã.
“Bởi vì dã tâm của ngươi lớn lên ở bên ngoài, còn dã tâm của ta, giấu trong đáy lòng.” Đông Phương Vân Ngã mặt không cảm xúc, vung trường thương, phẩy máu tươi xuống đất.
“Nhưng ngươi vẫn luôn ủng hộ ta.” Vương Nhược Hư chậm rãi nói.
“Ta chỉ, chưa bao giờ phản đối ngươi.” Đông Phương Vân Ngã thở dài một tiếng, “Bởi vì ta biết, khi ta đứng ra phản đối ngươi, thì cũng chính là lúc ngươi và ta phải quyết chiến. Ta vẫn luôn hy vọng ngày này đừng tới, hoặc là tới chậm một chút, nhưng ngươi, lại buộc ta phải đi tới bước này.”
Nam Cung Tịch Nhi đối chiến ngoài tửu lầu cũng chú ý tới biến động trong lầu, nhưng nàng lại phát hiện Bạch Long có vẻ không kinh ngạc chút nào đối với tình cảnh này, nàng nghi hoặc nói: “Lần này, các ngươi liên thủ với Đông Phương gia?”
“Vô luận là Phù Sinh Túy Mộng Lâu, hay là Đông Phương gia, cả Tiết Thần Quan nữa, đều không có cái gọi là liên thủ, chỉ là mỗi bên đều đưa ra lựa chọn chính xác vì lợi ích của bản thân mà thôi.” Bạch Long nhàn nhạt nói.
Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên xoay người hô: “Tô Bạch Y, cẩn thận!”
Nhưng đã không còn kịp rồi, Đông Phương Vân Ngã đã bay vút về phía Tô Bạch Y.
“Đông Phương Vân Ngã!” Vương Nhược Hư quát lên một tiếng lớn, cố nén đau nhức, đánh một chưởng về phía Đông Phương Vân Ngã. Nhưng Tiết Thần Quan lại chắn trước mặt hắn, trực tiếp đánh hắn về, sau đó Tiết Thần Quan lại chém Phán Quan Bút trong tay ra, đánh bay mặt nạ của Vương Nhược Hư.
“Thiên Địa Đồng Bi!” Tiết Thần Quan giơ tay muốn lấy.
Nhưng Đông Phương Vân Ngã đang tiến về phía Tô Bạch Y lại bỗng nhiên xoay người, vung trường thương, thường thương mang theo Thiên Địa Đồng Bi bay ra khỏi tửu lầu.
Kiếm khí trong tay Bạch Long bỗng nhiên bạo khởi, đẩy lùi Nam Cung Tịch Nhi mấy bước, giơ tay, tiếp lấy Thiên Địa Đồng Bi, sau đó lại bay lên, tung cước đá trường thương về bên cạnh Đông Phương Vân Ngã.
Tiết Thần Quan hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Thế này thật thú vị.”
“Nếu ta đặt nó, lên mặt, có thể thú vị hơn không?” Bạch Long cười nhạt.
Tiết Thần Quan bước về phía trước vài bước: “Chẳng lẽ ngươi cũng học Vạn Đạo Tâm Môn?”
Bạch Long lắc đầu, treo tấm mặt nạ kia bên hông: “Rất đáng tiếc, không có.”
Trong tửu lầu, Vương Bất Du đi tới bên cạnh Vương Nhược Hư, hắn kinh hãi, mặt đã đầy nước mắt, tuy mình và phụ thân trước nay luôn bất hòa, nhưng nhìn nam tử nằm trong vũng máu trước mặt, bi thương và sợ hãi trong lòng hắn đã không khống chế được mà tràn ra.
“Phụ —— phụ thân!” Vương Bất Du quỳ xuống đất.
“Chạy.” Vương Nhược Hư dùng hết khí lực nói ra câu cuối cùng của cuộc đời này.