Quân Hữu Vân

Chương 255: Rời Sân



Lúc này Vương Bất Trần đã một kiếm đánh bay hai lưỡi rìu của Lục Tần, tung người nhảy tới bên cạnh Vương Bất Du, hắn cúi đầu nhìn, Vương Nhược Hư đã không còn thở. Vương Bất Du lau nước mắt, giơ kiếm nhằm về phía Đông Phương Vân Ngã: “Đông Phương Vân Ngã, ta giết ngươi!”

Vương Bất Trần giơ tay giữ chặt hắn lại, thấp giọng nói: “Tam đệ, không thể.”

Đông Phương Vân Ngã rút trường thương trước mặt ra: “Thương Thánh đã bại, phụ thân ngươi cũng đã chết, bây giờ ngươi dựa vào cái gì mà giết ta đây?”

Đông Phương Khởi vung trường thương đi về phía hai huynh đệ Vương gia.

Vương Bất Trần nhíu mày nói: “Xem ra Đông Phương gia, hôm nay đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt Vương gia?”

Lục Tần vung hai lưỡi rìu đi tới bên cạnh Lục Thiên Hành, hỏi: “Phụ thân, bây giờ hài nhi nên làm gì?”

Lục Thiên Hành nhún vai: “Việc hôm nay chúng ta phải làm chỉ có như vậy thôi, còn lại cứ nhìn là được. Tạ gia các ngươi thì sao? Từ trước đến nay các ngươi vẫn bất hòa với Vương gia, hôm nay nhìn thấy tình cảnh này, ta rất muốn biết ngươi nghĩ gì.”

Thanh Y Lang lắc đầu nói: “Ta nằm mơ cũng muốn Vương Nhược Hư chết, nhưng ta hy vọng người cầm kiếm là ta. Về phần Đông Phương Vân Ngã giết Vương Nhược Hư, vậy thì chỉ có thể đại diện cho một Vương Nhược Hư đáng sợ hơn xuất hiện mà thôi. Nói thật, ta không cao hứng nổi.”

Lúc này Đông Phương Vân Ngã nhìn về phía Đông Phương Khởi lắc đầu, hắn quay đầu nhìn Bạch Long: “Vương Nhược Hư cưỡng chế ba đại gia tộc chúng ta sát nhập làm một, kết thành Hiên Duy chi minh không phải vì đại nghĩa giang hồ, mà là vì lợi ích bản thân. Hiện giờ ta đã thay cả giang hồ và tứ đại gia tộc diệt trừ Vương Nhược Hư, mục đích chuyến này đã thành, còn lại, không liên quan tới ta nữa.”

Bạch Long gật đầu: “Đông Phương gia chủ lấy đại nghĩa làm đầu, người người kính nể.”

Vương Bất Du cơ hồ sắp bóp gãy thanh kiếm trong tay, lại bị Vương Bất Trần ghì lại không có cách nào tiến về phía trước.

Nam Cung Tịch Nhi lùi đến bên cạnh Tô Bạch Y, Tô Bạch Y khẽ thở dài: “Vương Nhược Hư này vì lợi ích bản thân lập ra Hiên Duy chi minh, khi lập minh cũng nói giang hồ đại nghĩa không biết xấu hổ như thế, không nghĩ rằng chỉ qua mấy canh giờ, hắn đã bị giết, lý do giết hắn cũng vẫn là vì đại nghĩa giang hồ. Mà hết lần này tới lần khác cũng chẳng ai dám chất vấn, bởi vì vừa rồi mạnh nhất là hắn, mà bây giờ mạnh nhất là, Đông Phương Vân Ngã.”

Nam Cung Tịch Nhi hừ lạnh nói: “Từ sau khi Tô Hàn chết, cái giang hồ này đã sớm trở thành một nơi toàn giả nhân giả nghĩa.”

“Ta còn nhớ khóa học đầu tiên ở Học Cung, nói đến Cực Ác Chi Đạo.” Tô Bạch Y lắc đầu nói, “Xem ra các sư huynh đã sớm nhìn thấu cái giang hồ này a.”

“Mục đích của đám sát thủ này đã đạt được.” Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh cũng lùi về bên cạnh Tô Bạch Y, tất cả sát thủ Hoa Sát vừa đấu với bọn họ một hồi đều rời khỏi tửu lầu.

“Chúng ta đi.” Đông Phương Vân Ngã vung trường thương lên, dẫn theo Đông Phương Khởi đi ra ngoài.

Trên phố dài, đã là một đống hỗn độn. Anh hùng của các đại phái từ đầu đã biết trận tranh đấu này không liên quan tới bọn họ, tất cả đều vừa đánh vừa lui, hiện giờ đã thoát đi phần lớn, người không kịp chạy trốn, thì đều bị đám sát thủ kia và Bạch Hạc giết chung với người của Vương gia. Hiện giờ trên phố dài trừ thi thể đầy đất, thì cũng chỉ còn một mình Bạch Hạc quần áo đầy máu đứng đó.

Bạch Hạc nhìn về phía Đông Phương Vân Ngã nhếch miệng cười: “Từ lần trước ta gặp ngươi, đã cảm thấy ngươi không đơn giản rồi.”

Đông Phương Vân Ngã không để ý đến hắn, chỉ dẫn Đông Phương Khởi bỏ đi từ một hướng khác.

Trong tửu lầu Vương Bất Trần tìm lấy một quyển sách trên người Vương Nhược Hư, hắn mở ra nhìn thoáng qua, sau đó đặt quyển sách kia trước mặt.

Bạch Hạc cầm kiếm đi tới bên cạnh Bạch Long, hỏi: “Ta vào giết?”

Bạch Long lắc đầu, nhìn về phía Vương Bất Trần.

“Đây là cuốn thương pháp Tiên Nhân Thư do Vương gia ta giữ, ngươi lấy đi, để lại cho tộc nhân Vương gia chúng ta một con đường sống.” Vương Bất Trần trầm giọng nói.

Bạch Hạc cười lạnh: “Giết ngươi rồi lấy quyển sách ấy là được.”

Sắc mặt Thanh Y Lang hơi đổi, nếu hôm nay Phù Sinh Túy Mộng Lâu muốn tàn sát sạch sẽ toàn bộ Vương gia, vậy thì đương nhiên cũng bao gồm cả đại tỷ của hắn và Tạ Vũ Linh.

Nhưng Bạch Long lại nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”

“Đại ca!” Bạch Hạc sửng sốt.

Bạch Long phất tay ngăn cản hắn, sau đó nhẹ nhàng giơ tay: “Vậy thì, bây giờ Vương gia cũng có thể đi rồi.”

“Đa tạ Bạch phó lâu chủ.” Vương Bất Trần bế thi thể Vương Nhược Hư lên, sau đó ngửa đầu nói, “Nhưng thù hôm nay, Vương gia sẽ nhớ kỹ, mặc kệ là Đông Phương Vân Ngã, hay là hai huynh đệ các ngươi, đều sẽ được ta khắc vào thân kiếm, cho đến lúc giết được các ngươi.”

Bạch Long cũng không nổi nóng, sắc mặt vẫn đạm nhiên: “Được.”

“Đi!” Vương Bất Trần dẫn Vương Bất Du và các đệ tử còn lại của Vương gia đi ra khỏi tửu lầu.

Từ hôm đó về sau, Vương gia nhị công tử Vương Bất Trần suốt ngày đọc sách, muốn thi đậu công danh đã không còn đọc một tờ sách nào nữa, thứ làm bạn với hắn suốt ngày trở thành một thanh kiếm, cho đến mấy năm sau, trường kiếm lộ phong, chấn kinh thế nhân.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Lục Thiên Hành dẫn Lục Tần đi ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn Thanh Y Lang, “Ngươi nói xem từ hôm nay về sau, trên giang hồ còn có cách gọi Giang Nam tứ đại gia tộc không?”

Thanh Y Lang cười nói: “Không còn cách gọi này, nhưng sẽ lưu truyền trò cười này.”

“Trò cười thì trò cười, cái giang hồ này đã bắt đầu biến đổi nhanh chóng, cuối cùng cũng chỉ còn lại một người thắng.” Lục Thiên Hành do dự một chút, lại hỏi, “Vậy hai nhà ngươi và ta liên minh thì sao?”

“Lục gia chủ cũng vừa mới nói rồi, chỉ có một người thắng.” Thanh Y Lang không trả lời thẳng câu hỏi của hắn.

“Ta hiểu.” Lục Thiên Hành đi ra khỏi tửu lầu.

Chờ Lục gia rời khỏi tửu lầu, vậy là Anh Hùng đại hội vừa rồi ồn ào náo nhiệt, chỉ còn lại có Bạch Long, Bạch Hạc đại diện Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Tô Bạch Y, Nam Cung Tịch Nhi, Phong Tả Quân, Tạ Vũ Linh đại diện Học Cung, Giới Tình Bất Giới Sắc và Tô Triết đại diện Thượng Lâm Thiên Cung, Thanh Y Lang cùng với Tiết Thần Quan. Tiết Thần Quan vẫn luôn nhìn tấm mặt nạ bên hông Bạch Long, có vẻ như tùy lúc sẽ bạo khởi.

“Tiết tiền bối, bây giờ địch nhân của chúng ta hẳn là giống nhau.” Tô Bạch Y nói với Tiết Thần Quan.

Tiết Thần Quan trầm mặc một lát, ngửa đầu nói: “Có người tới.”

Chỉ thấy bảy người áo đen người đồng thời đáp xuống sau lưng Bạch Long, trên trường bào màu đen của bọn họ vẽ đầy sao trời màu bạc.

“Là bọn họ!” Phong Tả Quân liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ, những người này chính là bảy tên tinh quan trong Tinh Tú Viện ngày đó.

“Tinh Hà đâu?” Tiết Thần Quan hỏi.

“Tinh Hà thủ tọa đã chết.” Phong Tả Quân trả lời, “Hơn nữa, chính là bị bảy tên tinh quan của Tinh Tú Viện này giết chết.”

Tiết Thần Quan sững sờ một lát, sau đó lắc đầu thở dài: “Giang hồ lại mất đi một người thú vị a, còn muốn đánh cùng hắn thêm ván cờ nữa a.”

“Huỷ nó.” Bạch Long ném mặt nạ trong tay ra.

“Lĩnh mệnh!” Bảy tên tinh quan đồng thời đẩy ra một chưởng, bảy luồng khí tím đồng thời đánh vào Thiên Địa Đồng Bi.

“Dừng tay!” Tiết Thần Quan gầm lên một tiếng, bạo khởi vọt tới trước mặt bọn.