Lúc này Bạch Hạc xuất kiếm, muốn cản Tiết Thần Quan.
Nhưng trong tay áo Tiết Thần Quan lại bay ra mười ba tấm mặt nạ, đánh về phía Bạch Hạc. Tuy Bạch Hạc kiếm thuật trác tuyệt, nhưng lúc này lại bị Tiết Thần Quan một kích đánh bay.
Hắn chỉ ngăn cản Tiết Thần Quan một cái chớp mắt.
Nhưng một cái chớp mắt này, vậy là đủ rồi.
“Không!” Tiết Thần Quan gầm lên một tiếng.
Năm đó, hắn từng xông lên Thượng Lâm Thiên Cung, muốn quyết chiến với Ninh Thanh Thành. Nhưng lại chỉ đánh cờ cùng Tinh Hà ở cửa Tinh Tú Viện sau đó bỏ đi, giang hồ đồn hắn đánh cờ với Tinh Hà xong liền cảm thấy đánh cờ thú vị hơn tỉ võ, cuối cùng cảm thấy đã tận hứng nên bỏ đi. Nhưng trên thực tế, là bởi vì trong quá trình hắn đánh cờ với Tinh Hà, đã hiểu được thực lực thật sự của Tinh Tú Viện.
Thật ra là, chỉ cần bảy tên tinh quan lập thành Tinh Sát trận, thì có thể tiêu hủy được Thiên Địa Đồng Bi!
Bảy dòng ánh sáng tím đánh vào Thiên Địa Đồng Bi, một tiếng vang lớn truyền tới, chấn động làm cho bảy tên tinh quan đồng thời lui về sau. Vẻ mặt của tấm mặt nạ nửa cười nửa buồn kia dưới ánh sáng tím bao phủ, trở nên vô cùng dữ tợn.
Tiết Thần Quan đi tới cách mặt nạ ba thước, giơ tay muốn lấy mặt nạ ra, lại cũng bị luồng ánh sáng tím kia bức lui về.
Bạch Long nhìn tấm mặt nạ kia, sắc mặt bỗng nhiên lộ ra vài phần kinh ngạc: “Quả nhiên như lời lâu chủ nói, thiếu sức mạnh của Tinh Hà thủ tọa, Tinh Sát chi trận này, hoặc là không đủ uy lực, hoặc ít nhất là không thể ngay lập tức hủy đi Thiên Địa Đồng Bi này.”
Trên mái hiên phía xa, Đông Phương Vân Ngã vừa rồi đã đi bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó.
Đông Phương Khởi đứng bên cạnh hắn, nói: “Phụ thân đại nhân một khi mũi tên này phóng ra, là không thể quay đầu lại.”
“Từ thời khắc giết chết Vương Nhược Hư trở đi, chúng ta đã không thể quay đầu lại. Nhưng vô luận thế nào, Phù Sinh Túy Mộng Lâu cũng không phải là bằng hữu, nếu đã không phải bằng hữu, thì không cần cho bọn hắn cơ hội.” Đông Phương Vân Ngã lấy ra một cây trường cung, sau đó đặt một cây đoản thương màu bạc lên dây cung.
Lấy thương làm tên.
“Loại đoản thương này, sư phụ để lại cho ta bốn cây, để lại cho Nhược Hư ba cây, hắn đã sớm dùng hết rồi, nhưng ta vẫn để lại. Thương này tên là Khốc Tang thương, bên trong có cấm chế do đại sư bí pháp lưu lại, có sức mạnh vượt qua lẽ thường.” Đông Phương Vân Ngã kéo căng dây cung, “Khi ta buông dây cung ra, lập tức rời khỏi đây.”
“Vâng.” Đông Phương Khởi gật đầu.
“Thương pháp, tiễn pháp, rất ít có thể xuất hiện cùng nhau. Nhìn rõ!” Đông Phương Vân Ngã khẽ quát một tiếng, sau đó buông dây.
Đoản thương phá tan khoảng không, phát ra tiếng như ưng khóc.
Mọi người đột nhiên quay đầu, chỉ là khi nghe thấy âm thanh thì đã chậm, Tiết Thần Quan vừa quay đầu, cây đoản thương kia đã tới trước mặt. Tiết Thần Quan vung lên một chưởng, trực tiếp đánh cây đoản thương kia làm hai.
Nếu chỉ là mũi tên tầm thường, thì một chưởng này của Tiết Thần Quan, đủ để đánh nó hóa thành tro bụi hoàn toàn.
Nhưng nó không phải mũi tên, mà là một cây thương, còn là một cây thương rất đặc biệt.
“Khốc Tang thương!” Tiết Thần Quan nhận ra lai lịch của cây thương này, cho nên càng hiểu rõ sự đáng sợ của nó.
Nửa thanh đoản thương còn lại đánh trúng vào tấm mặt nạ Thiên Địa Đồng Bi, sau đó lại lướt xuống, đánh tới phía dưới.
Bạch Long quay đầu, nhìn về phía xa, nhưng nơi đó đã không còn bóng người, hắn khẽ nhíu mày: “Đông Phương Vân Ngã?”
Cây đoản thương kia đem theo mặt nạ đánh thẳng về phía Tô Bạch Y bên dưới!
Đây là mục tiêu của Đông Phương Vân Ngã.
Vô luận mục đích của Phù Sinh Túy Mộng Lâu là gì, cũng tuyệt đối không thể để cho bọn họ có được Tô Bạch Y.
“Đáng chết.” Tô Bạch Y giơ tay lấy viên thuốc kia, nhưng đâu còn kịp nữa.
“Sợ gì?” Nam Cung Tịch Nhi xuất kiếm, đâm vào mặt nạ.
Khuôn mặt dữ tợn trên nạ trở nên ngày càng thống khổ, phía sau nó có Khốc Tang thương đè nặng, phía trước lại bị Lương Nhân kiếm chống lại, trên thân còn có bảy luồng ánh sáng tím vừa rồi.
“Sư tỷ.” Tô Bạch Y vội la lên.
Nam Cung Tịch Nhi muốn một kiếm đánh tấm mặt nạ kia ra, nhưng chuôi kiếm như là bị hút lấy vậy không có cách nào nhúc nhích, hơn nữa mặt nạ còn mang theo thương kình áp xuống.
“A a!” Theo tiếng gầm của Nam Cung Tịch Nhi, trên thân Lương Nhân kiếm lóe ra kiếm mang.
“A, A a!” Có một giọng mang theo vài phần quỷ dị phát ra theo tiếng gầm của Nam Cung Tịch Nhi.
“Mặt nạ, mặt nạ đang nói chuyện?” Phong Tả Quân kinh hô.
Tiết Thần Quan đáp xuống cách đó không xa, nhìn tấm mặt nạ kia, trong ánh mắt toát ra vài phần tức giận: “Không còn kịp rồi.”
“Cái gì không còn kịp?” Tô Bạch Y hỏi.
“Trừ khi là cao thủ Thiên Đạo tam cảnh, bằng không ta khuyên những tiểu bối các ngươi, lập tức rời khỏi nơi này. Thiên Địa Đồng Bi đã bị hủy, cho dù là ta cũng không còn cách nào ngăn cản, đến lúc đó nó nổ ra, thì toàn bộ con phố này sẽ bị san thành bình địa!” Tiết Thần Quan trầm giọng nói.
“Sư tỷ mau thu kiếm!” Tô Bạch Y lập tức nói.
“Nàng đã không còn cách nào thu kiếm.” Tiết Thần Quan lắc đầu, “Từ thời khắc vị cô nương này xuất kiếm, kết cục đã được định sẵn. Lúc này nếu nàng thu kiếm, Thiên Địa Đồng Bi sẽ lập tức nổ ra.”
“Ta lấy thân phận sư tỷ ra lệnh cho các ngươi, tất cả đều phải rời khỏi nơi này cho ta!” Nam Cung Tịch Nhi hô.
“Sư tỷ……” Tô Bạch Y không chút do dự, gỡ viên thuốc kia xuống, nuốt luôn vào bụng, sau đó hắn vận chân khí toàn thân lên, gầm lên một tiếng.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này sau khi Tô Bạch Y ăn viên thuốc kia vào, tiến vào trạng thái tiên nhân chợp mắt, trong nháy mắt toàn thân bộc phát ra chân khí còn đáng sợ hơn trước kia, chấn động làm đám người Phong Tả Quân, Tạ Vũ Linh phải lùi lại vài bước. Tô Bạch Y đi lên trước, giơ tay nắm lấy tay Nam Cung Tịch Nhi, cầm Lương Nhân kiếm cùng nàng.
“Nào có cái gì là kết cục đã định sẵn!” Tô Bạch Y quát.
Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt: “Ngươi sờ tay ta làm gì?”
Tô Bạch Y càng sửng sốt hơn: “Sư tỷ, chúng ta sắp chết, đó mới là trọng điểm hiện giờ.”
Mặt Nam Cung Tịch Nhi hơi đỏ lên: “Vậy cũng không được……”
Lúc này Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, sau đó cả hai đi lên trước, giơ một tay đặt lên người Tô Bạch Y, truyền nội lực trong cơ thể mình qua.
“Rất hào hùng, nhưng, tất cả đều là ngu ngốc!” Tiết Thần Quan mắng.
Sau khi bốn người hợp lực đẩy chân khí lên Lương Nhân kiếm, khuôn mặt của Thiên Địa Đồng Bi bắt đầu vặn vẹo nhanh chóng, cuối cùng mặt nạ ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ.
“Chân khí của bốn người các ngươi hợp nhất, chỉ làm tăng tốc độ nổ của Thiên Địa Đồng Bi thôi.” Tiết Thần Quan bất đắc dĩ lui về sau, “Những người khác, lùi ra sau!”
“Ầm” một tiếng, Thiên Địa Đồng Bi trong nháy mắt nổ vỡ, mọi người đều bị luồng sức mạnh khổng lồ này đánh bay ra ngoài. Tiết Thần Quan cũng không nói dối, sức nổ của Thiên Địa Đồng Bi, đúng là đủ để san cả con phố dài này thành bình địa!
Mà những mảnh vỡ của mặt nạ lại bay về phía bốn người Học Cung. Nam Cung Tịch Nhi thu Lương Nhân kiếm ngừng thế lùi, sau đó đứng thẳng, vung mạnh trường kiếm, muốn đánh bay những mảnh vỡ đó ra, nhưng ngoài dự kiến của nàng, những mảnh vỡ đó xuyên thẳng qua kiếm phong của nàng, đánh vào người nàng, cuối cùng biến mất trong thân thể nàng.
Nam Cung Tịch Nhi nôn ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ xuống đất.