“Sư tỷ.” Tô Bạch Y xông lên muốn nâng Nam Cung Tịch Nhi dậy, nhưng vụ nổ kia vẫn chưa kết thúc, đợt sóng xung kích thứ hai lại lần nữa đánh úp về phía bọn họ. Tô Bạch Y vận chân khí toàn thân lên cưỡng ép che phía trước, rất nhanh nhanh miệng đã có cảm giác máu tươi chảy ra.
“Đừng quan tâm tới ta.” Hơi thở của Nam Cung Tịch Nhi mong manh, có vẻ như bị thương rất nặng.
“Sư tỷ, dùng lại lời ngươi vừa nói.” Tô Bạch Y giơ một chưởng lên, “Sợ gì?” Hắn ôm Nam Cung Tịch Nhi trượt thẳng ra hơn mười trượng dưới lực đẩy của làn sóng xung kích kia, để lại trên mặt đất một cái rãnh thật dài, nhưng lực xung kích kia lại vẫn không yếu bớt chút nào.
Đám người Phong Tả Quân đã lùi ra ngoài phố, lúc này bọn họ xoay người, mới phát hiện Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y vẫn chưa chạy ra. Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh lập tức muốn quay lại, lại bị Thanh Y Lang giơ tay đè lại: “Cho dù có thêm hai người các ngươi, cũng không làm được gì đâu.”
Tiết Thần Quan trầm giọng nói: “Đúng vậy, nhưng mà vừa rồi nếu không phải có cô nương kia vung kiếm bọc hậu cho các ngươi, thì các ngươi cũng không tránh thoát được.”
“Cho dù chết, cũng phải thử xem. Dù sao cũng không thể để sư tỷ và Tô Bạch Y chờ chết như vậy được!” Phong Tả Quân tránh khỏi tay Thanh Y Lang, đang muốn về tiến về phía trước, lại thấy một lão nhân đầu bạc đã đáp xuống bên cạnh Tô Bạch Y.
“Tiểu tử, trong lứa này của Tô gia, ta nhìn mãi cũng chỉ thấy mình ngươi có vài phần thiên phú, hôm nay đừng có chết ở chỗ này.” Tô Tiễn đáp xuống bên cạnh Tô Bạch Y, giơ chưởng đẩy về phía trước.
Tuy lực xung kích mạnh mẽ kia vẫn không chậm lại chút nào, nhưng Tô Bạch Y cảm thấy rõ ràng gánh nặng trên người mình nhẹ đi không ít, hắn cười nói: “Có lão tổ tông tọa trấn, đương nhiên là không sợ.”
“Chớ nói vậy, trải qua trận chiến vừa rồi, ta đã không còn bao nhiêu khí lực, nhưng cho dù là lúc ta toàn thịnh, cũng không dám ngăn cản xung lực nổ của Thiên Địa Đồng Bi này. Ngươi mang sư tỷ ngươi đi đi, ta chắn thay các ngươi một lát.” Tô Tiễn chậm rãi nói.
Tô Bạch Y sững sờ, sau đó mới hiểu được ý Tô Tiễn, hắn muốn hy sinh bản thân, đổi mạng cho Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi. Trong lòng hắn cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn cứ trêu chọc: “Lão tổ tông ngươi là Ma Quân, những chuyện quên mình vì người thế này, đặt trên người ngươi, thật đúng là có chút kỳ quái a……”
Trên trán Tô Tiễn đã thấm ra mồ hôi, hắn cười mắng: “Tiểu tử thối nhanh cút cho ta, đừng ở đây lảm nhảm làm ta buồn nôn.”
“Lão tổ tông, ta làm việc, chỉ tiến, không lùi.” Tô Bạch Y ngửa đầu nói.
“Ngươi có thể chỉ tiến không lùi, nhưng mỹ nhân trong lòng ngươi, sợ là sẽ chết!” Tô Tiễn quát.
Tô Bạch Y vội vàng nhìn Nam Cung Tịch Nhi, phát hiện nàng đã ngất rồi, hắn do dự một lát, sau đó cất cao giọng nói: “Mấy vị của Phù Sinh Túy Mộng Lâu kia, chẳng phải các ngươi muốn bắt ta đi sao? Nếu lát nữa ta chết, các ngươi có được thi thể của ta thì còn dùng được không? Còn không mau xuống đây hỗ trợ đi! Còn không xuống, ta sẽ ——”
“Ngươi rất thông minh.” Bạch Long đáp xuống bên cạnh Tô Bạch Y, cũng đẩy một chưởng về phía trước, “Rất biết cách dựa thế, khó trách lâu chủ lại coi trọng ngươi như thế.”
Tô Bạch Y liếc mắt nhìn hắn: “Lại nói, các ngươi cứ nhất định phải mang đi ta đi như thế à?”
Bạch Long gật đầu: “Mệnh lệnh của lâu chủ, ta không thể cãi lời.”
“Đại ca.” Bạch Hạc cũng cầm kiếm đi tới bên cạnh bọn họ.
“Đem hắn đi trước.” Bạch Long trầm giọng nói.
Tô Bạch Y không dự đoán được Bạch Long thay mình chắn lại xung lực kia, nhưng lại để Bạch Hạc động thủ với mình, dưới tình thế cấp bách tay trái rút Quân Ngữ kiếm ra.
“Lấy kiếm thuật của ngươi, mà cũng muốn đối đầu với ta?” Bạch Hạc đâm một kiếm về phía Tô Bạch Y.
Tô Bạch Y không hề do dự, dùng luôn kiếm thuật trong Tiên Nhân Thư ra.
Ngày đó trong khi đánh với Ninh Thanh Thành ở Thượng Lâm Thiên Cung, hắn đã ý thức được một điều: Bí tịch kiếm thuật ngày đó Tức Mặc Hoa Tuyết đưa cho mình, mới là võ công lợi hại nhất trong tay. Cho nên trong khoảng thời gian bị Tô Tiễn bắt cóc, hắn thường xuyên trộm mở quyển bí tịch kia ra. Nhưng mà nói lại thì cũng kỳ quái, mỗi lần hắn xem quyển bí tịch ấy, tinh thần của hắn sẽ có chút mơ màng, trong đầu sẽ hiện ra bóng người luyện kiếm trên đỉnh núi tuyết. Lần nào cảm giác cũng như là mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại còn cảm thấy xúc động khó tả. Mà lĩnh ngộ của mình đối với kiếm pháp kia, cũng có tiến bộ nhảy vọt sau từng lần như vậy.
Một luồng khí sương hàn tuôn ra theo Quân Ngữ kiếm, đánh về phía Bạch Hạc.
Tuy rằng trong đầu đã diễn tập kiếm pháp này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thực sự ra tay sau khi rời khỏi Thượng Lâm Thiên Cung.
Trường kiếm của Bạch Hạc chạm mũi với Quân Ngữ kiếm, hắn kinh hãi, luồng kiếm khí sương hàn kia trực tiếp bao trùm lấy trường kiếm của hắn, loại hàn ý này tựa hồ có thể đóng băng hắn trong nháy mắt, cho dù kiêu ngạo như hắn, cũng lập tức ra quyết định.
Bỏ kiếm!
Bạch Hạc quăng luôn kiếm, lướt về phía sau.
Thanh kiếm Vũ Hạc bị kiếm khí sương hàn bao trùm, nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ, rơi xuống đất.
Tô Bạch Y lại lần nữa vung trường kiếm trong tay lên, trường kiếm cuốn lên một đạo hàn khí bức thẳng tới Bạch Hạc, mặc cho thân pháp Bạch Hạc có nhanh hơn, lúc này đã lùi tới trên mái hiên, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh khỏi đạo kiếm khí này. Toàn bộ mái hiên trong nháy mắt bị đóng băng, Bạch Hạc cúi đầu, nhìn trường bào của mình đã tràn đầy sương lạnh. Vừa rồi nếu hắn chậm một bước, thì ít nhất cũng phải để lại một cánh tay.
“Đây là kiếm pháp gì?” Bạch Long nhíu mày nói.
“Đương nhiên là thứ các ngươi luôn muốn có, kiếm pháp trong Tiên Nhân Thư!” Tô Bạch Y ngạo nghễ nói.
Sắc mặt Tô Tiễn nghiêm lại, nhìn Tô Bạch Y: “Ngươi gạt ta?”
Tô Bạch Y nghi hoặc nói: “Gạt ngươi cái gì?”
“Đó không phải là kiếm pháp trong Tiên Nhân Thư.” Tô Tiễn trầm giọng nói.
“Cái gì?” Tô Bạch Y thu kiếm, “Đây là kiếm phổ nhị tẩu Tức Mặc Hoa Tuyết cho ta mà.”
“Ta tạm thời tin ngươi không gạt ta.” Tô Tiễn nhìn về phía trước, “Việc cấp bách hiện giờ, vẫn là giải quyết tấm mặt nạ đáng chết này.”
Tô Bạch Y gật đầu, vừa rồi hắn cũng không nghĩ uy lực của kiếm thuật này lại có thể khủng bố đến mức như thế, lập tức điên cuồng vung kiếm về phía trước, từng đạo, từng đạo kiếm khí sương hàn đánh đi, vậy mà lại có thể đóng băng luồng xung lực vô hình kia. Tô Tiễn và Bạch Long vốn sắp không chống đỡ được cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phía xa, đám người Phong Tả Quân đứng nhìn cũng trợn mắt há hốc mồm, Phong Tả Quân hoang mang nói: “Tô Bạch Y luyện được võ công lợi hại như vậy từ khi nào?”
Hai mắt Tiết Thần Quan nheo lại: “Kiếm từ bắc Côn Luân?”
“Đông cứng hết lại cho ta!” Tô Bạch Y chém ra một kiếm cuối cùng, rốt cuộc cũng đánh tan lực xung kích kia không còn một mảnh, cuối cùng cắm Quân Ngữ kiếm xuống đất, thở dốc, “Làm —— làm được rồi.”
“Tinh quan!” Bạch Long quát lớn.
Tô Tiễn xoay người, đánh một chưởng về phía Bạch Long, chưởng của hai người chạm nhau, cả hai đồng thời lui về sau ba bước.
Bảy tên tinh quan lập tức nhảy xuống, lại bị bảy tấm mặt nạ đánh lùi về.
“Các ngươi hủy đi Thiên Địa Đồng Bi rồi, thì hôm nay để mạng lại đây cho ta!” Tiết Thần Quan chắn trước mặt Tô Bạch Y.
Tô Tiễn trầm giọng nói: “Bế sư tỷ ngươi lên, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Tô Bạch Y nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cau mày, lông mi run nhẹ, hơi thở cũng trở nên càng lúc càng dồn dập.