Tô Tiễn thấy Tô Bạch Y do dự, không nhịn được mắng: “Nếu ngươi còn do dự, thì hôm nay tính mạng sư tỷ ngươi chỉ có thể để lại nơi này.”
Tô Bạch Y đẩy phần chân khí còn lại của mình vào trong cơ thể Nam Cung Tịch Nhi, vội la lên: “Ta không thể đi cùng ngươi, ta phải mang sư tỷ về Học Cung, để sư phụ cứu nàng.”
“Vừa rồi ta thấy mảnh vỡ của Thiên Địa Đồng Bi đánh vào cơ thể nàng, trên đời đã không còn ai có thể cứu nàng.” Tiết Thần Quan vừa đối phó với bảy tên tinh quan vừa nói.
Tô Bạch Y nhíu mày nói: “Không thể nào, sư phụ ta là lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa, là một trong những người tinh thông y thuật nhất trên giang hồ.”
“Tạ Khán Hoa thì làm sao? Sư tỷ ngươi bây giờ, cho dù là thần tiên cũng khó cứu.” Tiết Thần Quan nói không chút lưu tình.
“Ta biết trên đời có người có thể chữa trị cho nàng.” Tô Tiễn quả quyết nói.
Tô Bạch Y ngửa đầu: “Thật à?”
“Cho nên bây giờ!” Tô Tiễn nhìn về phía Bạch Long, “Tốt nhất ngươi đừng có do dự!”
“Sư đệ, sư tỷ giao cho ngươi.” Một thanh đao sáng như tuyết từ trên trời giáng xuống trước mặt bọn họ, chặn Bạch Long trước mặt lại, sau đó Phong Tả Quân đáp xuống đất, giơ tay rút đao trên mặt đất ra, khiêng lên vai, “Nơi này, cứ giao cho hai vị sư huynh của ngươi đi.”
“Chăm sóc sư tỷ cho tốt.” Tạ Vũ Linh đi qua bên cạnh Tô Bạch Y, cúi đầu nhìn qua Nam Cung Tịch Nhi, sau đó đưa một bình thuốc cho Tô Bạch Y, “Bên trong có Cửu Khúc Hoa Thủy Hoàn của Tạ gia ta, có thể áp chế thương thế tạm thời.”
“Đa tạ sư huynh……” Tô Bạch Y vội vàng đổ mấy viên thuốc trong bình ra, đặt vào miệng Nam Cung Tịch Nhi. Nam Cung Tịch Nhi có vẻ vẫn còn ý thức, lông mi nhẹ nhàng run lên một chút, sau đó nuốt viên thuốc kia vào bụng.
“Đi!” Tô Tiễn đi tới bắt lấy vai Tô Bạch Y, Tô Bạch Y lần này không còn do dự nữa, xoay người đi theo Tô Tiễn.
Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh thì nhảy về phía trước, một cây đao, một cây quạt xếp, ngăn cản Bạch Long chuẩn bị đuổi theo.
Không đến nửa canh giờ, Tô Tiễn đã dẫn hai người Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi ra khỏi Hiên Duy thành, đi tới bến đò lớn nhất ngoài Hiên Duy thành, bến đò Thiên Lăng, có một con thuyền dài màu vàng kim đang đỗ ở đó.
“Đây là —— Mộc Lan trường thuyền?” Sau khi Tô Tiễn nhìn thấy cũng cả kinh.
Dài ba mươi trượng, rộng mười hai trượng, trên đời chỉ có bốn con Mộc Lan trường thuyền.
Tô Bạch Y thấy con thuyền này quen mắt, lập tức ngửa đầu nhìn lá cờ, chỉ thấy lá cờ trên thuyền toàn một màu vàng ròng, trên có viết một chữ “Mộc” cực lớn. Tô Bạch Y lại quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy ở bến đò có một người trung niên để râu dê, cầm một cây bút lông, trước mặt bày một quyển sổ, nói với người trước mặt: “Thiên Địa Nhân ba tầng, tầng chữ Nhân rẻ nhất, mười lượng bạc một gian phòng!”
“Lên thuyền.” Tô Tiễn trầm giọng nói.
Tô Bạch Y sửng sốt, nghi ngờ nói: “Tiền bối ngươi có đủ bạc à?”
“Chúng ta lên thuyền còn cần bạc à?” Tô Tiễn nhíu mày nói, “Không cho lên thuyền thì đánh bọn họ một trận.”
“Bây giờ thật đúng là không đánh nổi nữa.” Tô Bạch Y ôm Nam Cung Tịch Nhi đi tới bến đò, hỏi người trung niên để râu dê kia, “Chưởng quỹ, còn nhận ra ta không?”
Người trung niên chậm rãi ngẩng đầu: “Mặc kệ là có nhận ra hay không, bạc…… Ai dô, sao lại là ngươi!” Người trung niên ngẩng đầu nhìn thấy Tô Bạch Y, sợ tới mức bút lông trong tay rơi xuống quyển sổ bên dưới, hắn làm chưởng quỹ cho Mộc gia đã vài chục năm, từ trước đến nay làm việc vẫn thận trọng khéo léo, chưa bao giờ phạm phải sai lầm như vậy, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Bạch Y, hắn thực sự không thể giấu được sự kinh ngạc và sợ hãi trong lòng. Dù sao thì lần trước Tô Bạch Y lên thuyền, thiếu chút nữa đã hại Kim Phong Hào bị đánh chìm.
Tô Bạch Y cười nói: “Xem ra ngươi còn nhận ra ta.”
Người trung niên nhìn qua Tô Bạch Y, lại nhìn qua Nam Cung Tịch Nhi, hít ngược một hơi khí lạnh: “Sao lần nào gặp ngươi, cũng đều là nương tử ngươi bị thương, ngươi ôm nàng tới Kim Phong Hào chạy nạn vậy.”
Tô Bạch Y gật đầu, thành khẩn nói: “Lần nào ta cũng đều không có tiền.”
“Việc này……” Nam tử trung niên có chút do dự, dựa theo nguyên tắc của hắn, thì không có tiền đương nhiên là cách Kim Phong Hào càng xa càng tốt cho ta, nhưng Tô Bạch Y và vị công tử kia nhà mình……
“Ai dô, đây chẳng phải là Bạch Y huynh sao?” Một giọng nói mang theo vài phần lười biếng vang lên sau lưng bọn họ, Tô Bạch Y kinh hỷ quay đầu, quả nhiên thấy Mộc gia thất công tử —— Mộc Niên Hoa, thân mặc kim y, cách ăn mặc quý khí lại khoa trương, bên cạnh hắn cũng vẫn có những cô nương oanh oanh yến yến quây xung quanh. Tô Bạch Y nói thẳng: “Mộc công tử, mau mang chúng ta lên thuyền.”
Mộc Niên Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, quạt xếp trong tay đặt giữa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngươi vừa không có tiền, lại vừa muốn lên Kim Phong Hào, thật là không hợp quy củ a.”
Tô Bạch Y cũng lắc đầu: “Hơn nữa ta còn muốn ở phòng chữ Thiên, lần này còn muốn hai phòng!”
Mộc Niên Hoa hít một hơi: “Tuy rằng quan hệ giữa chúng ta rất tốt……”
“Sư tỷ ta sắp chết!” Tô Bạch Y cuối cùng không kìm nén được nôn nóng trong lòng, giơ ngón tay chỉ cây trâm trên đầu Mộc Niên Hoa, “Viên minh châu kia, ta lấy! Ngươi mau đưa ta lên thuyền!”
“Cái gì!” Mộc Niên Hoa cả kinh, vừa rồi hắn đã chú ý tới Nam Cung Tịch Nhi trong lòng Tô Bạch Y, lại không nghĩ rằng lần này bị thương nghiêm trọng tới như vậy, nhưng rất nhanh sắc mặt hắn đã khôi phục bình tĩnh, hắn gỡ cây trâm trên đầu xuống, “Lần này, ngươi không thể trả lại nó cho ta đâu đấy.”
“Lấy ra.” Tô Bạch Y đoạt lấy cây trâm trong tay Mộc Niên Hoa, “Ta muốn ở phòng chữ Thiên, hai gian phòng, còn muốn đại phu tốt nhất trên thuyền của ngươi, tất cả đều muốn!”
“Sắp xếp!” Mộc Niên Hoa tiêu sái vung quạt xếp trong tay lên.
Theo tiếng ra lệnh của Mộc Niên Hoa, lập tức có người hầu chạy xuống, đưa bọn Tô Bạch Y lên thuyền. Tô Tiễn quan sát Mộc Niên Hoa, hỏi: “Ngươi là thiếu gia chủ lứa này của Mộc gia à?”
“Lớn mật!” Chưởng quỹ trung niên kia phẫn nộ quát.
“Ài.” Mộc Niên Hoa giơ tay ngăn hắn lại, “Không được bất kính với tiền bối.”
Tô Tiễn liếc mắt nhìn chưởng quỹ trung niên một cái: “Nếu không phải vừa rồi các ngươi lựa chọn cứu người trong lòng của tiểu tử kia, thì bây giờ ngươi đã chết. Rất nhiều năm rồi, không ai dám nói với ta hai chữ ‘ lớn mật ’ này cả.”
Trực giác nói cho Mộc Niên Hoa biết thân phận của Tô Tiễn không đơn giản, hắn hơi cúi đầu: “Ta ở Mộc gia xếp thứ bảy, người trong nhà gọi ta một tiếng thất công tử, trước mắt ta quản lý Mộc Lan trường thuyền, không phải thiếu gia chủ gì gì cả, trong nhà có mười một huynh đệ tỷ muội, mỗi người đều cầm quyền khác nhau, không có cách gọi thiếu gia chủ này.”
“Hiện giờ là như thế sao. Ta nhớ năm đó, 5 năm đã chết ba thiếu gia chủ.” Tô Tiễn sâu kín nói.
Mộc Niên Hoa nhăn mày: “Tiền bối là cố nhân a.”
“Phụ thân ngươi là Mộc Cầm Sắt à?” Tô Tiễn hỏi, “Hắn còn sống không?”
“To……” Chưởng quỹ trung niên tức giận đến nỗi tay phát run lên, nhưng vẫn cố gắng nuốt chữ “Gan” kia xuống.
“Gia phụ vẫn coi như khoẻ mạnh.” Mộc Niên Hoa vẫn cười.
“Tiểu tử thối ấy.” Tô Tiễn cười, “Năm đó từng bị ta đánh.”