Quân Hữu Vân

Chương 259: Thuyền Khởi



Từng đánh Mộc Sầm Sắt?

Mộc Cầm Sắt là người phương nào, hắn chính là người đứng đầu gia tộc có tiền nhất, là người có tiền nhất trong vương quốc này, có tiền nhất trên mảnh đại lục này. Loại người gì có thể đánh hắn?

Mộc Niên Hoa hơi cau mày, sau đó sững sờ, nghi ngờ nói: “Tiền bối họ Tô?”

Tô Tiễn gật đầu, xoay người đi lên thuyền: “Tô Tiễn.”

Mộc Niên Hoa khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp trong tay: “Thì ra là thế, thì ra là thế.” Khi phụ thân hắn còn trẻ không hề có hứng thú đối với gia nghiệp, có một lần trộm ra giang hồ, đi theo một đại ca. Theo như lời của phụ thân, thì vị đại ca kia là thống lĩnh ma đạo, là bá chủ một phương trên giang hồ, chỉ tiếc sau này hắn bị gia tộc triệu về rồi từ đó hoàn toàn không quay lại giang hồ nữa.

Người này, chính là Ma Quân Tô Tiễn. Người biết đoạn chuyện cũ này của phụ thân không nhiều lắm, vừa hay Mộc Niên Hoa đã từng nghe qua, cho nên vừa rồi sau khi Tô Tiễn buông hào ngôn hắn liền hỏi “Có phải họ Tô hay không”, cuối cùng quả nhiên có được đáp án này. Hắn lập tức tung ta tung tăng đi theo, cười nói: “Phụ thân lão nhân gia, ông ấy nhắc về tiền bối mãi, vẫn vì chưa kịp nói lời cáo biệt với tiền bối mà cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, không nghĩ hôm nay ta lại được chạm mặt.”

Tô Tiễn hừ lạnh nói: “Hắn về nhà kế thừa gia nghiệp rồi?”

“Đúng vậy, giang hồ khó xông, chỉ có thể bị bắt về nhà kế thừa gia nghiệp.” Mộc Niên Hoa gật đầu nói.

Tô Tiễn cười: “Năm đó hắn không chịu về nhà, cảm thấy việc trong nhà còn loạn hơn giang hồ nhiều, ta liền khuyên hắn, có một số việc sinh ra đã định sẵn, là trốn không thoát được đâu. Nếu đã trốn không thoát, vậy thì chiến đi! Có điều xem ra cuối cùng hắn đã thắng, vậy là tốt.”

Mộc Niên Hoa cúi đầu: “Tiền bối nói đúng.”

“Đi xem nha đầu kia thế nào rồi, thương thế của nàng, không phải đại phu bình thường có thể chữa trị được.” Tô Tiễn trầm giọng nói.

“Nại Lạc, dẫn đường!” Mộc Niên Hoa cao giọng hô một tiếng, tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài kia đã đứng chờ ở đó, Mộc Niên Hoa vỗ ngực, “Tiền bối yên tâm, Mộc gia chúng ta mấy năm nay làm ăn buôn bán lớn nhất là dược liệu, trên thuyền cái khác không nói, chứ đại phu tuyệt đối là hạng nhất.”

“Công tử.” Chưởng quỹ trung niên đuổi theo, giơ tay chỉ phía xa.

Chỉ thấy một đám người giang hồ đang phóng ngựa tới, tất cả đều đeo trường đao, nhìn bộ dạng không có ý tốt.

“Thu boong thuyền lại, chuẩn bị khởi thuyền. Bảo tất cả cung thủ vào chỗ, nếu những người này dám lên thuyền, cứ trực tiếp bắn chết bọn họ.” Vẻ mặt Mộc Niên Hoa đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu cũng có vài phần nghiêm trọng, “Không cần nói với bọn họ nhiều thêm bất cứ lời nào, người không có vé tàu ý đồ lên thuyền, không nghe khuyên can, lập tức giết!”

“Vâng.” Chưởng quỹ trung niên cũng là lần đầu tiên thấy thất công tử nhà mình nói chuyện nghiêm túc như vậy, lập tức đáp, đồng thời phất tay ý bảo cung thủ trên thuyền chuẩn bị.

“Công tử, Tô công tử và Nam Cung cô nương đã được đưa tới Dược Vương các.” Nại Lạc cúi đầu nói.

“Được.” Mộc Niên Hoa gật đầu, liền đi cùng Tô Tiễn vào khoang thuyền.

Dược Vương các nằm ở nơi sâu nhất trong Kim Phong Hào, vốn là dùng để tiếp nạp và cất giữ dược liệu quý giá mỗi lần xuất thuyền, trong các có hơn mười y giả nhất lưu đi theo thuyền, tình huống tầm thường thì không cho phép con cháu họ khác ra vào, nhưng Mộc Niên Hoa đã nói là cần đại phu giỏi nhất chữa thương cho Nam Cung Tịch Nhi, cũng coi như vì bọn họ mà phá lệ một lần. Có điều dù là đại phu giỏi nhất trong Dược Vương các, lúc này đối mặt với Nam Cung Tịch Nhi cũng bó tay không có cách nào.

Mộc Niên Hoa đi vào trong Dược Vương các, phát hiện Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trên giường, Tô Bạch Y nôn nóng đúng canh giữ bên cạnh, mà những y giả kia thì đều trầm lặng, cau mày không nói gì.

“Không cần cân nhắc những cái khác, thuốc tốt nhất Dược Vương các cũng có thể dùng, chi phí cứ tính hết lên người ta.” Mộc Niên Hoa nói thẳng.

Y giả cầm đầu mặc áo bào tro, râu tóc bạc trắng, nhìn khí chất có chút tiên phong đạo cốt, hắn cung cung kính kính hành lễ với Mộc Niên Hoa: “Thất công tử, không phải chúng ta không muốn dùng thuốc, mà là chúng ta, không biết nên dùng thuốc gì a.”

Mộc Niên Hoa nhíu mày: “Lời này của Trần lão có ý gì? Không trị khỏi?”

Trần lão lau mồ hôi trên trán: “Cô nương này bị nội thương, chúng ta đã dùng dược tiến hành điều trị rồi, cũng coi như tạm thời ngăn chặn được thương thế. Nhưng trong cơ thể cô nương này còn có mấy luồng chân khí đang chạy tán loạn, chúng ta chỉ là y giả, không giỏi võ nghệ, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải?”

“Chân khí?” Mộc Niên Hoa nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch Y, dùng tay bắt mạch Nam Cung Tịch Nhi, nhắm mắt lại cảm nhận một lát sau đó nói, “Đúng là như thế. Luồng chân khí này từ đâu mà có?”

Tô Bạch Y suy nghĩ một lát nói: “Là tấm mặt nạ kia! Sau khi mặt nạ vỡ ra, đã bắn vào người sư tỷ!”

“Mặt nạ? Vậy thì đúng ra phải là ngoại thương mới đúng.” Mộc Niên Hoa cúi đầu nhìn Nam Cung Tịch Nhi, “Mảnh vỡ bắn vào chỗ nào?”

Tô Bạch Y sửng sốt, sau đó nói: “Trên…… trên ngực.”

“Trên ngực?” Mộc Niên Hoa giơ tay ra lại thu về, “Bọn ta tránh mặt một lát, ngươi xem qua miệng vết thương trên ngực sư tỷ ngươi đi.”

“Hả?” Khóe miệng Tô Bạch Y hơi run lên, “Sư tỷ…… sư tỷ sẽ giết ta mất, trên thuyền không có nữ y sư à?”

Mộc Niên Hoa trợn trắng mắt, nhìn Tô Bạch Y lắc đầu: “Đã qua lâu như vậy rồi, thế mà ngay cả bước này ngươi cũng chưa đi tới, nếu là ta……”

“Chớ nói nhảm!” Tô Bạch Y mắng.

Mộc Niên Hoa quay đầu nhìn một vòng, trên thuyền đúng thật là một nữ đại phu cũng không có, không khỏi có chút buồn bực.

“Không cần xem, trên ngực nha đầu này sẽ không có vết thương đâu, ngươi xem trên áo nàng ngay cả một vết máu cũng không có.” Tô Tiễn đột nhiên nói.

“Cũng đúng, nhưng có thể là mảnh vỡ kẹt lại ở miệng vết thương không?” Mộc Niên Hoa đưa tay lên trước ngực Nam Cung Tịch Nhi, hơi vận khí, muốn hút những mảnh vỡ kia ra, nhưng cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, nghi hoặc nói, “Mảnh vỡ đâu ra? Tô Bạch Y ngươi nhìn lầm rồi à.”

“Đúng là có mảnh vỡ, nhưng Thiên Địa Đồng Bi không phải mặt nạ bình thường, những mảnh vỡ đó sớm đã dung nhập vào trong cơ thể nha đầu này rồi, mấy luồng chân khí kia, chính là những mảnh vỡ đó biến thành. Những đại phu này, dùng dược liệu, cũng không thể chữa khỏi cho nàng.” Tô Tiễn lắc đầu nói.

Mộc Xuân Phong quay đầu nói: “Vậy phải chữa trị như thế nào? Tiền bối có biện pháp gì không?”

“Thiên Địa Đồng Bi chính là nguồn gốc nội lực vạn pháp, không có một môn nội công tâm pháp nào có thể dung hợp với nó, bằng không nhiều năm như vậy, sớm đã có người hóa nhập tấm mặt nạ ấy vào trong cơ thể. Hiện giờ biện pháp duy nhất, là hóa nội lực trong cơ thể Nam Cung Tịch Nhi đi, để luồng chân khí kia đi lại không còn trở ngại, nhưng hóa đi một thân công lực, ngay cả ta cũng không làm được.” Tô Tiễn lắc đầu.

“Ta có thể.” Tô Bạch Y bỗng nhiên nói.

“Ồ?” Tô Tiễn ngược lại cũng không kinh ngạc, “Ngươi có thể?”

“Ta có thể hút tất cả nội lực trong cơ thể sư tỷ vào người ta.” Tô Bạch Y trầm giọng nói, “Đây là võ công trong Tiên Nhân Thư, ta đã từng dùng.”

Tô Tiễn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Vậy thì có chút khác biện pháp ta vừa nói, hút đi tất cả nội công trên người Nam Cung Tịch Nhi, cũng tức là ——”

Mộc Niên Hoa hiểu ra: “Bao gồm cả luồng chân khí chạy loạn kia, cũng sẽ đi vào trong cơ thể ngươi!”