Quân Lâm Binh Vương

Chương 943



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái đám phế vật kia thoải mái năm ở nhà là có thể được nhậm chức gia chủ, chúng ta liều mạng đánh giết mà lại bị xóa tên khỏi danh sách đề cử? 

Các ngươi là phế vật, chúng ta mới là anh hùng! 

Quang vinh trước mắt đều là phục vụ quên mình mà đổi lấy! Mặc dù không có ra chiến trường, nhưng đây là vì không có cơ hội, chứ không phải bởi vì chúng ta không cố gắng! Ân, dù sao chúng ta đã đến chiến trường, cũng dùng tánh mạng của mình đánh cuộc vào trận chiến này! 

Chúng ta đi lần này chính là chiến công không hơn không kém! 

Cho nên đoạn đường trở về này, nhóm người thế gia đệ tử mỗi người đều giống nhau như như những con gà đá bách chiến, thời gian gần đây ý chí chiến đấu sục sôi! Mỗi người trong mắt quang mang hiện ra chiến ý vô cùng nghiêm túc, mà đối tượng của bọn họ tự nhiên là các huynh đệ ngồi mát ăn bát vàng ở trong nhà, mọi người cùng chung mối thù, nghiến răng nghiến lợi, mài đao soàn soạt! 

Có thể tưởng tượng, những tên gia hỏa này một khi trở lại Thiên Hương thành đều biến thành một bầy chó điên đỏ mắt với vị trí người kế thừa chức gia chủ. Tiến hành cuộc đấu tranh giai cấp không lưu tình làm ra một cuộc tranh giành quyền vị không chết không ngừng! 

Nhưng bọn hắn kỳ thật hoàn toàn không biết, tin tức quân lính bình yên, chiến thắng khải hoàn quay về được truyền tới kinh thành làm cho đám đệ tử thế gia ở lại kinh thành chân chính có chút khủng hoảng, tức giận, đơn giản là lời đồn đến bây giờ còn chưa bình ổn, mọi người cũng đều ở sôi nổi kể ra lần này xuất chinh bởi vì có chiến công có vinh dự, trở về chính là người thừa kế lý tưởng nhất cho chức gia chủ, bất kể bọn hắn có hay không chân chính ra chiến trường, chỉ cần có mạo hiểm đem sinh mệnh phiêu lưu, có tham dự chiến công đã là cách chứng minh tốt nhất… 

Cho nên những người lưu lại kinh thành cũng tạo ra một trận địa sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ những huynh đệ như con gián đánh cũng không chết của mình trở về. Đối mặt tất nhiên chính là một hồi đánh nhau ác liệt, bốn phương xải ra cuộc đại chiến gia tộc: "Nội chiến"! 

Hai bên đã sẵn sàng đón địch, cách xa nhau ngàn dặm đường, ai cũng đã lập trận thế, ngươi có chuẩn bị? Nhưng ta chuẩn bị cũng đủ! Ai sợ ai? 

Đương nhiên việc đời luôn có ngoại lệ, cũng không phải toàn bộ thế gia đệ tử đều sẽ như thế, tỷ như Độc Cô gia, Lý gia, lần này đại chiến chính là người thu lợi. Người hưởng lợi lớn nhất tất nhiên là Quân gia! 

Tuy nhiên, từ tam gia Quân Vô Ý mà đếm xuống, người nào của Quân gia cũng tâm tình trầm trọng, thậm chí còn muốn trầm trọng hơn đám thế gia đệ tử. 

Chuyện tình của Quân Khương Lâm cùng Quản Thanh Hàn thật sự tới rất không đúng lúc tí nào! 

Quân Khương Lâm lần này trở về, tất nhiên cần đối mặt lời đồn đãi nhảm nhí, như nước thủy triều; ở bên trong Quân Vô Ý phỏng chừng lúc này đây mồ hôi đổ ra mãnh liệt như nước thủy triều, không thể ngăn chặn! 

Quân Khương Lâm vốn là một tên hoàn khố bất kham nổi tiếng ở Thiên Hương thành, lần trước tại Kim Thu tài tử yến hắn lại đem tất cả các tài tử và các nhà đại nho đều đắc tội, phải biết rằng hiện tại trong triều đình, đám đại nho có sức ảnh hưởng rất lớn, đám người hiện tại làm chức ngự sử không ít người là môn hạ của bọn họ. 

Chuyện trước mắt, Quân đại thiếu gia trên người có quân chức, lại ở trong quân tuyên dâm suốt một ngày một đêm vốn là điều tối kỵ, động chỗ nào cũng là tội nguy hiểm… Nếu có người tố cáo chuyện này thì cũng khó mà giải thích, mà Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ vốn là người ngoài quân doanh, để người ta dùng việc này để chỉ trích về kỷ luật của quân doanh thì không cần nói đến Quân Khương Lâm, ngay cả chủ soái Quân Vô Ý cũng khó lòng trốn tránh trách nhiệm. 

Càng huống hồ ở thời đại này chuyện phòng the của nam nữ vốn vô cùng nghiêm khắc. Quân Khương Lâm làm chuyện đó với chị dâu, thiên lý khó dung! Có lý do to lớn như thế, bọn hắn làm sao mà để yên cho Quân Khương Lâm. Hơn nữa Quân gia xuất thân đều là những tướng lĩnh kiệt xuất, văn võ luôn đối đầu, ý kiến so với quan văn bất đồng, lần này là cơ hội ngàn năm có một để bọn chúng tấn công, không biết cuối cùng chuyện này sẽ đi về đâu! Nói chung tình cảnh hiện tại vô cùng tăm tối! 

Có một chuyện Quân Vô Ý đã xác định: Vụ bê bối lần này đã truyền ra ngoài. Tuy rằng chính mình đã hạ nghiêm lệnh nhưng trong quân doanh cũng có không ít mật thám theo sau đệ tử của các gia tộc. Chuyện tình như thế này sao có thể nghe theo quân lệnh của mình. Chắc chắn hiện tại bọn họ đã tốn không ít công sức để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới! 

Cho nên con đường thăng quan rộng mở cho đại soái Quân Vô Ý, nhưng trong lòng hắn lại đang lo lắng bừng bừng, suốt đường cứ chau mày suy nghĩ cháu mình mặc dù là kỳ tài ngất trời, nhưng đối mặt với miệng lưỡi của người thiên hạ làm sao có thể giữ được bình tĩnh. Còn có Quản Thanh Hàn mỏng manh yếu đuối như thế sao có thể đối mặt với phong ba bão táp đây? 

Nếu triều đình và địch nhân cùng nhau làm khó dễ, cừu hận tích luỹ từ mấy thế hệ có thể nói là sâu như biển, tin tưởng ai cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Quân Vô Ý càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở! 

Ngược lại, Quân Khương Lâm một đuờng nhàn nhã, thoải mái, so với thời gian đi còn thong dong hơn, hoàn toàn không có đem cơn dông tố sắp đến để trong lòng, dư luận thiên hạ là cái gì hắn không để trong mắt, lại có thể thoải mái hơn bất kỳ ngườii nào khác, trước khi đi hắn còn nghĩ đem thành viên của Tàn Thiên và Phệ Hồn chạy ra ngoài trước. 

Mục đích của Quân Khương Lâm rất đơn giản: 

- Từ Thiên Nam đến Thiên Hương thành một đường đem tất cả cái gì gọi là sơn tặc đạo phỉ tiêu diệt không còn một mống, giết càng nhiều người càng tốt, nhưng không được động đến người vô tội. Lúc ta trở lại Thiên Hương thành, các ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ cho ta! 

Sau đó Quân đại thiếu gia thậm chí không để lại một ngườii tùy tùng nào, cứ như vậy ở trong đội ngũ, ban ngày cườii đùa cợt nhả cùng Quản Thanh Hàn, điệu bộ lôi kéo làm quen, hay cùng Độc Cô Tiểu Nghệ đấu võ mồm hoặc là đến chỗ đám người lão binh đấu láo. Nhưng trời vừa tối liền không thấy bóng dáng, ai cũng không biết tiểu tử này buổi tối rốt cuộc đi làm cái chuyện xấu gì! 

Một đường hành quân không xảy ra việc gì lớn, nếu có thì cũng chỉ có một sự việc cổ quái: Trong khoảng thời gian này vũ khí của quân đội tư nhân của các đại gia tộc liên tục bị mất trộm không ít, mà càng ly kỳ là những thứ bị trộm lại không có bất kỳ dấu vết gì, giống như là tự nhiên bốc hơi không có tung tích Nhưng những binh khí của những ngườii này cũng không thuộc về sự quản lý của quân đội, nếu như bị trộm, cũng không tính là quân tình đại sự gì, chính là mỗi ngày đều có lập hồ sơ, như thế mà thôi, nếu quả nhiên là vũ khí của đại quân mất trộm mới tính là đại sự…