Quân Lâm Binh Vương

Chương 944



Thật sự cũng không thể trách được bọn thị vệ không cẩn thận, đến như một cây đao đặt trong phòng được thủ vệ đứng cách năm mươi phân thủ hộ nghiêm ngặt, gió thổi không lọt, tự nhiên lại biến mất trước ánh mắt hoảng hốt của bao nhiêu người. Chuyện kỳ dị cực điểm như thế có thể phòng bị được sao? Hơn nữa không chỉ có một hai kiện mà là cả hàng binh khí đều biến mất như vậy, thật khó hiểu đến cực độ. 

Chân chính chỉ còn lại căn phòng trống không a. 

Không để lại một cây đao hay một thanh kiếm nào cả. 

Tất cả thủ vệ đều lấy ra binh khí bảo vệ chính mình, đồng thời chửi ầm lên: 

- Nhà người có khả năng trộm cắp như thế dù đi trộm quốc khố hoàng gia cũng có thể, ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đến đây trộm vài thanh đao cùn sao? 

Thật không hiểu được nguyên do! 

Trong mấy ngày này, Độc Cô Tiểu Nghệ cơ hồ đem tất cả năng lực bản thân triển khai tấn công Quân Khương Lâm. Tiểu nha đầu bưu hãn này sau khi thấy Quản Thanh Hàn thành công, rốt cục cũng mang ánh mắt khẩn cấp! 

Tiểu nha đầu vì tương lai hạnh phúc cả đời của mình, hoàn toàn không để ý người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào. Lần này năn nỉ mấy vị Độc Cô ca ca tới nói giúp cũng không hề có hiệu quả. 

Trái ngược lại là Quản Thanh Hàn, từ hôm nghị sự ở lều lớn, nàng ta hoàn toàn khôi phục lại thái độ lạnh lùng, băng giá như bình thường, đối với Quân Khương Lâm đều không thể hiện thái độ né tránh, cũng chẳng biểu hiện gì thêm, Quân Khương Lâm cũng chẳng có chút nào là tức giận. Bách chiến bách bại rồi lại tiếp tục chiến đấu, mãi cũng không biết chán. 

Da mặt của vị đại thiếu gia này quả thực đã đạt đến trình độ dày như điểm tiếp giáp của tường thành, trong khoảng thời gian này chính là đã làm cho đông đảo cái vị tướng sĩ mở rộng tầm mắt. 

Quân Khương Lâm không phải lúc nào cũng quấn lấy Quản Thanh Hàn mà mỗi buổi sáng đều dậy sớm đi dạo, sau đó gõ cửa chào hỏi các vị tướng sĩ vùng phụ cận, cùng đi ăn sáng nói chuyện huyên thuyên vài câu. Chờ khi hai vị nữ nhân thức dậy mới đi tới hỏi han, đùa cợt một chút. Tiếp hắn cũng được mà không tiếp cũng chẳng sao, tuyệt không lân la nhiều. (la li3m nhiều ấy mà). 

Công việc buổi sáng như vậy là kết thúc. 

Hắn nhàn rỗi thì Độc Cô Tiểu Nghệ lại tìm tới. Có lúc cũng chẳng kịp rửa mặt đã trực tiếp quấn lấy Quân Khương Lâm, sử dụng cùng loại thủ đoạn của Quân Khương Lâm đối với Quản Thanh Hàn, thậm chí phản ứng của Quân Khương Lâm đều không sai biệt lắm so với Quản Thanh Hàn khi đối phó hắn. Không xa không gần mà lại như gần như xa làm cho Độc Cô Tiểu Nghệ càng đánh càng hăng, càng thua càng hăng, quanh đi quẩn lại, càng bị hóa giải lại càng tung ra những thể công mạnh mẽ. Ba người cứ lặp lại như vậy. 

Đến giữa trưa lại bắt đầu lặp lại một lần, quanh đi quẩn lại buổi tối cũng như thế. 

Nhiều lần các tướng sĩ đều không còn hứng thú để ý. "Ba người các ngươi làm thế có gì thú vị sao? Cãi cọ mãi như thế, các người không thấy chán à? Mặc dù các ngươi không thấy chán nhưng bọn quê mùa chúng ta nhìn mãi cũng phải thấy phiền chứ". 

Bất quá có điều làm cho mọi người thấy kỳ quái. Tuyệt đại đa số mọi người sáng sớm thức dậy đều có tinh thần sảng khoái, ít nhất cũng không đến mức buồn bã ỉu xìu. Chỉ có Quân thiếu gia mấy ngày này, sáng sớm vừa ra khỏi giường đều là một bộ dáng mệt mỏi, giống như suốt đêm phải làm việc mệt nhọc, liên tiếp vài ngày như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng có chút gầy đi. Thế nào cũng phải nghỉ ngơi một hồi sau khi ăn điểm tâm, mới lại hồi phục được tinh thần chiến đấu, sức lực long hổ mới được phục hồi. 

Chúng nhân đều rất kỳ quái, chẳng nhìn thấy Quân Tam Thiếu buổi tối đến nơi nào làm việc gì nặng nhọc, chỉ thấy ở tại chỗ của mình, tại sao lại mệt nhọc như vậy? Ban ngày cũng không còn thấy hắn phải làm việc gì. Có chuyện gì xảy ra? Thanh Hàn tiểu thư và Độc Cô tiểu thư mấy ngày hôm nay đều dậy rất sớm, hẳn không phải bọn họ gây ra, vậy còn có thể là ai đây? 

Vì thay đổi bất thường như thế, vị Đông Phương Vấn Tình cữu cữu cũng không nhịn được rốt cục lén lút gọi cháu trai yêu quý vào một bên, nhỏ nhẹ dặn dò: 

- Khương Lâm à, ngươi còn trẻ phải biết kiềm chế mới được. Ta cũng biết, tiểu tử con lần đầu được hưởng cái tu vị mỹ miều này, lại đột nhiên cắt đứt không có chỗ phát tiết rất là khó chịu, ta cũng đã từng trải qua, đương nhiên hiểu cảm giác của con, nhưng con cứ cả đêm đem cái kia của mình tự an ủi (tự sương ấy mà ^^!) như vậy thì không tốt, phải tận lực mà khắc chế. Cách một đêm làm một lần cũng không chết người mà, ngàn vạn lần đừng có một đêm làm nhiều lần, lâu rồi sẽ thành nghiện đó. Phải biết giữ gìn thân thể của mình a, nhất là những người luyện võ như chúng ta, vả lại làm như thế đối với con cái sau này cũng không phải là chuyện tốt, phải cố gắng mà tự kiềm chế đi. 

Quân Khương Lâm ánh mắt sửng sốt, nghe cậu của mình dạy bảo những lời thấm thía như thế cũng phải cứng lưỡi, dở khóc dở cười. 

- Cậu à, người suy nghĩ quá nhiều rồi, con không phải như thế. 

Quân thiếu gia vội vàng thanh minh. Trời ạ, điều này thật oan uổng a. 

- Không phải cái gì? 

Đông Phương Vấn Tình trừng mắt, sau đó lại lấy khẩu khí nhỏ nhẹ nói: 

- Đều là nam nhân với nhau, ta lại là cậu của con. Con làm sao mà phải giấu ta, có gì mà không nói được chứ? Có gì mà phải suy nghĩ? H@m muốn điều ấy mới là nam nhân bình thường a, ta cũng đã từng trải qua a. Ngày trước khi còn trẻ cũng khó mà kìm nén. Ài, nói tóm lại những chuyện như vậy không nên tiếp tục biết không? Cậu là có ý tốt mới nói, phải biết nghe lời a. 

Quân thiếu gia mặt mũi tái xanh, không còn lời nào phản bác, trong lòng buồn bực không thôi. Cữu cữu tự nghiệm theo vết xe đổ của chính mình, ta còn có thể nói thế nào, còn dám nói được cái gì đây. 

- Hà hà, tất cả mọi người đều hiểu, tuổi trẻ mà. Luôn luôn hừng hực khí thế, ân, tận lực giữ kín, không nên để lộ ra a. 

Đông Phương Vấn Tình thân thiết vỗ vai cháu mình, khôi phục lại khí độ trang nghiêm của Thần Huyền cường giả như cũ. Đem giáng vẻ bề trên của một vị cữu cữu cứ vậy đi ra ngoài, trong lòng có một loại khoái cảm thỏa mãn khi truyền thụ kiến thức cho hậu bối. 

"May mắn là còn phát hiện ra sớm, cháu mình còn chưa có nghiện, kịp thời dùng lời nói và việc làm đúng đắn răn dạy. Nếu như để tới sau này hình thành thói quen có mà hỏng bét, tựa như là chính mình năm đó. Ài chuyện cũ không nên nghĩ tới a". Đông Phương Thần Huyền vẻ mặt đắc ý, còn mang theo vài phần buồn bã, ung dung ly khai. 

Quân Khương Lâm sau khi nghe ngóng mới từ miệng hai người cậu còn lại mới biết, vị đại cữu này của mình mặc dù thê thiếp không ít, nhưng lại không có con cái, không có người kế thừa nối nghiệp, duy trì hương khói. Nhưng càng như vậy lại càng nạp thêm thị thiếp, càng nạp thêm thị thiếp lại càng thấy không có mang bầu, hình thành một vòng luẩn quẩn không tốt. 

Hiện tại nghe nói đội ngũ thê thiếp của Đông Phương Vấn Tình có khoảng bốn mươi năm mươi người, đây là số thê thiếp kinh khủng như thế nào. Nếu như mỗi ngày mây mưa một người thì cũng phải tốn gần hai tháng a! 

- Thì ra là như vậy!