Quân Lâm Binh Vương

Chương 945



Quân Khương Lâm âm thầm cười trộm hai tiếng, trong lòng thầm đánh giá: "Lấy y thuật của mình cũng dược liệu có được, nếu trợ giúp cho cậu khôi phục năng lực sinh con cũng hoàn toàn có thể làm được, bất quá phải mở lời như thế nào đây?" 

Thêm nữa, hôm nay vị cữu cữu này suy bụng ta ra bụng người. Lại không hỏi nguyên do, chụp cho bổn thiếu gia cái mũ lớn như vậy, không trả thù một phen tựa hồ không thể chịu được a. Hắn là cậu mình, dùng vũ lực mà trả thù thì khẳng định là không thể được, còn việc này dứt khoát chờ khi đến Đông Phương thế gia rồi nói sau, việc này cũng không thể khẩn cấp được. Nhìn cữu cữu đi xa, Quân Khương Lâm mới vội vã quay trở về lều của mình, cổ tay vừa lộn, một thanh trường kiếm sáng như tuyết xuất hiện. Thanh kiếm này dài hai thước tư, so sánh với thanh kiếm truyền thống khác dài ba thước thì ngắn hơn sáu phân. Kiếm rộng gần ba phân, độ dày vừa phải. Chuôi kiếm không khảm bất cứ thứ gì, lấy bộ dáng bên ngoài của nó mà nói thì cơ hồ rất mộc mạc, không có gì nổi bật. 

Nhưng sự sắc bén lại tỏa ra bốn phía! 

Thanh kiếm này mới rút ra một nửa, độ nóng trong cả trướng bồng như chớt giảm xuống, cảm giác lành lạnh. Mặc dù hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời nằm ở trên đỉnh đầu nhưng trong trướng bồng lại có một loại cảm giác lạnh lẽo như buổi hoàng hôn! 

Từ thân kiếm đến mũi kiếm, như tồn tại một ngọn lửa lạnh lẽo cô độc, kỳ thật cũng không có quang mang b ắn ra bốn phía, nó cứ như thế yên lặng nằm trong tay Quân Khương Lâm, nhưng vì vậy lại có khí độ vương giả làm cho tất cả các loại binh khí phải kinh sợ, khiến người xem không tự giác được cảm thấy thân kiếm có vầng hào quang tỏa ra chói lọi. 

Ngón tay Quân Khương Lâm nhẹ nhàng búng lên thân kiếm, một tiếng kêu dị thường réo rắt vang lên, giống như một đầu Huyết Độc Long đang ngủ say vạn năm đột nhiên thức tỉnh, há miệng gầm vang. 

Kiếm minh bỗng nhiên vang lên trong không trung! 

Chung quanh phạm vi mấy chục trượng, mỗi người đều cảm giác được trong lòng một hồi rung động, vô số kỵ mã đồng thời thất kinh hí dài. Có cảm giác như là viễn cổ ác ma đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn chúng, kinh khủng sợ hãi. 

Quân Khương Lâm lấy từ trên vách lều một thanh trường đao, đem thân kiếm hướng lên, kiếm phong hướng lên trời cao, sau đó đem chuôi đao nhẹ nhàng thả xuống thân kiếm. 

Soẹt! 

Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, tại điểm tiếp xúc giữa trường đao và thân kiếm hàn quang nhất thời lóe lên, trường đao giống như đậu hủ phân thành hai nửa nằm im lặng trên mặt đất. 

Một tiếng vang thật nhỏ, giống như đem khoái đao c ắm vào giá gỗ, nhỏ tới mức cơ hồ như không thể nghe được, cứ như thế một thanh bách chiến trường đao đã bị cắt thành hai đoạn. 

Quân Khương Lâm từ từ thở ra nhẹ nhàng, vuốt v e thanh kiếm nhẹ nhàng nói: 

- So sánh với ngươi, những thanh thần binh chém sắt như chém bùn đã là gì? Ngươi mới thực sự là binh trung chi vương! Kiếm trung chi hoàng! (Vua trong binh khí, hoàng đế trong kiếm). 

Trường kiếm im lặng không một tiếng động. 

- Ba trăm ba mươi ba thanh trường đao, ba trăm ba mươi ba thanh lợi kiếm, ba trăm ba mươi ba thanh trường kích, tổng cộng chín trăm chín mươi chín binh khí mới tạo ta được thanh kiếm như ngươi. Ngươi rốt cục muốn dùng bao nhiêu máu tươi để thỏa mãn giá trị của ngươi? 

Quân Khương Lâm dùng một thái độ nhẹ nhàng thong thả như đang nói chuyện với người sống. 

Hắn biết thanh kiếm này có thể nghe hiểu được, thực sự nghe hiểu được. 

Bảo đao có linh, thần khí có hồn! 

Trường kiếm nhẹ nhàng rung động, lại tựa hồ vẫn không nhúc nhích. Nhưng một đạo vầng sáng khác thường từ chuôi kiếm xuất hiện kéo dài tới mũi kiếm rồi thu về dừng lại ở thân kiếm, vắng lặng bất động. Tựa như có một linh hồn Huyết Độc xà du động một hồi trên thân kiếm. 

Quân Khương Lâm cẩn thận dùng lưỡi kiếm nhẹ nhàng cứa lên cánh tay của chính mình, một vòi máu tươi chảy lên trên thân kiếm. Xoay ngược trường kiếm lại, dòng máu vẽ loạn lên trên thân kiếm một lần, sau đó lưu lại trên mũi kiếm, thân kiếm như nhu thủy không nhiễm một hạt bụi, trơn bóng. 

Động tác này Quân Khương Lâm làm rất chậm, rất nghiêm túc, cực kỳ thành kính. Xuất phát từ đáy lòng. 

Lấy máu tươi của ta nuôi lợi khí của ta, lấy linh hồn của ta kính thần binh của ta. Đây vốn là nghi thức truyền thống được lưu truyền từ xa xưa của kiếm khách dân tộc Trung Hoa. Nghi thức này xuất hiện từ khi thế gian có kiếm khách tồn tại, kéo dài mấy ngàn năm cho đến khi vũ khí nóng phát triển vũ khí lạnh xuống dốc mới dần mất đi. 

Nhưng ở thế giới này, giờ khắc này, Quân Khương Lâm lấy sự thành kính xuất phát từ bản thân dành cho bảo kiếm của chính mình. Tiến hành nghi thức đặc biệt của người xưa. Hắn muốn dùng phương pháp ấy để biểu đạt sự yêu thích đối với thanh kiếm này, cũng dùng phương thức ấy để nhắc nhở chính mình! 

Vô luận bản thân ở chỗ nào, ta vẫn là huyết mạch của Viêm Hoàng, con cháu của Hoa Hạ! 

Ngay cả khi trong thiên địa chỉ còn lại một mình ta!

Vụ án trộm cắp binh khí mấy ngày này hoàn toàn không tìm được điểm khả nghi, cũng không có bất cứ gì làm bằng chứng để lại. Chuyện này quá rõ ràng chính là do Quân Khương Lâm đầu sỏ gây lên. Cũng chỉ có hắn mới có tài năng tạo ra cái mỹ danh "Cái thế thần thâu" như vậy. 

Đương nhiên chuyện này cũng chỉ có chúng ta biết với nhau thôi, người khác làm sao mà biết được! ( ^^!) 

Vị "Vô thượng thần thâu" Quân Khương Lâm này bằng vào thủ đoạn của mình chỉ cần mỗi ngày nếu nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi trộm cắp thì làm sao thế giới thanh bình, càn khôn yên lặng được nữa? Chỉ cần đồ vật ở trong tầm mắt thì lấy được dễ như trở bàn tay, không đúng. hiện tại căn bản không có thể dùng từ "Lấy" mà đã đạt được trình độ của "Thu giữ". So với sự tăng trưởng của công lực bản thân thì tinh thần lực của Quân Khương Lâm đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.