Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 256: PN6-16 Nhìn xem mây cuộn mây tan



Chương mười sáu. Bái thầy

Nghe xong lời Dịch Thư Vân nói, Quân Vũ gần như bật cười thành tiếng, nhưng ý cười cũng không chạm đến đáy mắt. Y rất hiếm khi bày ra vẻ mặt gần như khắc nghiệt như vậy, chỉ là suy nghĩ của Dịch Thư Vân thật sự khiến y khó thể tin được. Nếu nói lần này, Dịch Thư Vân làm mọi cách khẩn cầu y thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hành động như vậy ít nhất nằm trong dự đoán của Quân Vũ, thế nhưng hắn lại đề xuất "bái thầy"?!

Thiên địa quân thân sư*, hắn xem chuyện này là cái gì?!

* Quân (vua), thân (cha mẹ), sư (thầy) là đối tượng l bái ca Nho giáo Trung Quc.

Trò đùa?!

Chân trước vừa mới trục xuất khỏi sư môn, chân sau liền lần nữa bái thầy, Dịch Thư Vân hắn đem chữ "thầy" này, đặt trong tình cảnh nào?!


"Ngươi lặp lại lần nữa..." Quân Vũ gần như dùng hết tức giận tích cóp ba mươi năm.

Dịch Thư Vân tựa trên khung cửa thấy được rõ ràng sắc mặt Quân Vũ, tự nhiên cũng biết thỉnh cầu như vậy đối với Quân thừa tướng trưởng thành từ nề nếp quy củ mà nói, là buồn cười biết bao, thậm chí đáng hận!

Càng đáng hận lại càng dễ chọc Quân Vũ tức giận, mà một người dưới cơn thịnh nộ, thường sẽ làm ra quyết định mất lí trí... Tuy nhiên, cho dù Quân Vũ mất đi lí trí, cũng sẽ còn lí trí.

Thế nhưng, Dịch Thư Vân cần cơ hội buông tay liền mất này, dù cho... cái giá phải trả rất thê thảm!

Đau đớn trên chân đã giảm bớt, nghênh đón tức giận như mây áp xuống của Quân Vũ, hắn buông tay ra, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu ngước mắt nhìn thừa tướng trung niên ý vị lỗi lạc, chữ chữ rõ ràng, "Ta muốn... bái người làm thầy..."


"Bốp!" Nghênh đón hắn là một cái tát tàn nhẫn!

Cả người Dịch Thư Vân nghiêng sang bên ngã xuống đất, một tiếng kêu đau khóa ở cổ họng, thịt non trong miệng bị hàm răng cắn trầy, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng. Về phần mặt, chỉ có đau rát.

"Lặp lại lần nữa!" Quân Vũ hoàn toàn nổi giận.

Dịch Thư Vân khó khăn chống dậy, quỳ thẳng, ngửa đầu, ngoại trừ dấu tay đáng sợ trên mặt, tình trạng hoàn toàn giống vừa nãy, "Ta muốn..."

"Bốp!"

Lần này, ngay cả cơ hội nói hết lời hắn cũng không có.

Thời điểm ngã xuống quá mạnh, tay phải vừa mới khôi phục đập xuống nền gạch xanh sinh ra một tiếng "rắc" nho nhỏ, đau nhức lan tràn toàn thân, Dịch Thư Vân gắt gao cắn răng môi, mồ hôi lạnh trên mặt tranh nhau toát ra. Tay phải không thể dùng nữa, hắn dùng tay trái tìm kiếm gì đó trong ngực, dưới gối dùng sức, lại lần nữa quỳ lên.


Sắc mặt tốt trước đó sớm đã không còn, đau đến mắt cũng không mở ra được, khóe miệng khóe mắt đều có vết rách, cả gò má trái sưng đỏ phiếm tím.

"Lại nói... Ngươi làm gì!" Quân Vũ cho rằng quá trình này còn phải tuần hoàn vài lần, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị cùng hắn dây dưa, nhưng lần này, y bỗng nhìn thấy một thanh dao găm sắc bén đặt ngang cổ Dịch Thư Vân, tay hắn đang run, trên lưỡi dao đã nhuộm vết máu.

Sắc mặt Dịch Thư Vân rất bình tĩnh, toàn bộ kế hoạch của hắn, dĩ nhiên muốn triển khai đến cùng; nếu không thể về lại sư môn, sống chết với hắn mà nói không khác biệt gì. Từ nhỏ hắn trăn trở giữa lợi dụng và bị lợi dụng, từ nhỏ đã phải học ẩn nấp và gϊếŧ chóc, từ nhỏ đã rõ ràng, trừ mình ra không còn bất kỳ ai có thể dựa vào. Cho nên, sự tồn tại của Quân Vũ mấy năm nay, dùng thân phận "thầy" bù đắp thiếu hụt của "cha"... Người như vậy, bảo hắn buông tay thế nào!
"Tướng gia, ta muốn bái, người, làm, thầy." Nói đến, chữ chữ khấp huyết* cũng không quá đáng.

* Khấp huyết nghĩa là khóc chảy máu mắt, ý chỉ rất đau khổ.

"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Kỳ thật, đáp án đã rõ rành rành.

Dịch Thư Vân thê lương cười, tay trái cầm dao găm dùng sức, máu tươi trên cổ theo dao găm sáng bóng uốn lượn chảy xuống, cuối cùng rơi vào cõi trần.

Dịch Thư Vân dùng hành động trả lời Quân Vũ.

"Tốt... Tốt..." Ánh mắt Quân Vũ như muốn phun lửa, Dịch Thư Vân bắt lấy mạch sống của y chuẩn như vậy, tình cảnh này, bằng lòng là lựa chọn duy nhất của y... Bất kể là ai, xuất phát từ mục đích gì, Quân Vũ cũng sẽ không cho phép đối phương cứ như vậy tự sát trước mặt mình!

"Mạc Nam!" Quân Vũ lớn tiếng gọi.

Ngoài cửa viện truyền đến một tiếng đáp, tiếp đó, Mạc Nam đẩy cửa sân, đi nhanh vào.
"Đi tìm đằng trượng tới!" Quân Vũ thậm chí không chờ được Mạc Nam đến gần, lần nữa phân phó.

"Rõ, gia." Bất chấp tính hiện thực của mệnh lệnh này, Mạc Nam rõ ràng cảm nhận được thái độ không cho phép nghi ngờ trong giọng nói Quân Vũ, sau khi đứng lại đáp, xoay người ra ngoài.

"Người... người bằng lòng rồi?" Trong mắt Dịch Thư Vân không che giấu được mừng rỡ.

"Ngươi dùng mạng ép ta, ta bằng lòng." Quân Vũ ăn ngay nói thật, "Thế nhưng Dịch Thư Vân, ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt, lần này, ta là thầy, ngươi là trò, lời của ta sẽ là quy củ của ngươi, tuân thủ được không tuân thủ được ngươi đều tuân thủ vững vàng cho ta, nếu có bất kỳ đi sai bước nhầm nào, đừng trách vi sư gia pháp vô tình! Là ngươi vứt mạng muốn nhập môn, đã vào rồi, thì đừng hối hận!"

Không đợi Dịch Thư Vân phản ứng, Mạc Nam ngoài cửa đã chạy như bay vào, trong tay một cây đằng trượng ghép từ ba cái roi mây mà thành, màu xanh đen, chỗ tay cầm quấn một dải lụa màu đỏ làm tay cầm, ở phần đuôi, còn điểm thêm một chuỗi ngọc kết.
Quân Vũ không hỏi gia pháp chính thức như vậy ở đâu ra, hẳn là người trước mắt suy nghĩ chu đáo mà thôi.

"Cởi." Nắm thật chặt giới cụ lạnh như băng trong tay, Quân Vũ lần nữa làm thầy người ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói một chữ.

Cho dù qua rất nhiều năm, Dịch Thư Vân cũng đã làm cha làm thầy người ta, thế nhưng mỗi lần nhớ lại trận đòn lần này, lòng vẫn còn sợ hãi.

Trong tiểu viện nho nhỏ nồng nàn thu cúc ở một khách điếm nhỏ, Dịch Thư Vân cởϊ qυầи ra quỳ xuống, cúi xuống hai tay chống đất, trên mông bị một roi rồi lại một roi đằng trượng đánh xuống. Vai phải vừa nãy té ngã chấm đất, thương thế từng chịu cực hình vừa mới phục hồi, lại bị va chạm. Thế nhưng Dịch Thư Vân không dám nói, chỉ yếu ớt buông thõng trên mặt đất, hoàn toàn dùng tay trái chống đỡ.
Đằng trượng rơi đến rất nặng, tiếng "bốp bốp" đi kèm đau đớn khắc cốt ghi tâm, so với đằng trượng thông thường thì chất gỗ đặc thù chế tạo đằng trượng này thêm vài phần sắc bén. Không biết đánh bao nhiêu, cũng không có tâm tư đi đếm, chỉ biết sau mỗi một lần đến nơi giao nhau giữa mông với đùi, thì sẽ quay lại phía trên lần nữa, lại phủ một vòng. Quân Vũ dường như cố chấp dừng lại vùng này, cho đến khi da thịt hai gò mông sưng đỏ, phiếm tím, hiện lên vết rách.

Dịch Thư Vân dưới đằng trượng đau đến trời đất tối tăm sống không bằng chết, nhưng vẫn nỗ lực duy trì một tia tỉnh táo. Tiên sinh bị hắn chọc giận quá chừng, hắn cần để y phát tiết tức giận sạch sẽ.

"Bốp!" Lại một cái đánh vào đỉnh mông, da thịt liên tục bị đánh rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, vết rách be bé hoàn toàn nứt ra, ngay cả tiếng trách đánh cũng mang theo máu tươi nồng nặc.
"Ưʍ..." Dịch Thư Vân phát ra tiếng rên đau hết sức thống khổ, tay trái cũng nhịn không được nữa, cả người ngã về phía trước, tay phải có chút vặn vẹo mất tự nhiên.

Quân Vũ cuối cùng cũng ngừng lại.

Phía sau người nằm trên đất sưng đỏ một mảnh, đỉnh mông máu me đầm đìa, tuy rằng mình vẫn bận tâm hai chân hắn chịu trọng hình không thể trách phạt nên từ đầu tới cuối hạ tay trên mông thịt, hôm nay, cuối cùng vẫn thất thố. Đằng trượng rủ xuống đất, dải lụa màu đỏ nhẹ nhàng phất qua mu bàn tay, xúc cảm êm ái và hơi lạnh truyền tới từ đằng trượng rốt cuộc vãn hồi vài phần lý trí.

Y hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh, cũng cho Dịch Thư Vân một cơ hội thở dốc.

Đúng vậy, ngoại trừ thở dốc, người trên đất không có bất kỳ hành động làm trái quy củ bị phạt nào.
"Quỳ dậy." Sau mười mấy nhịp thở, Quân Vũ trầm giọng phân phó.

Dịch Thư Vân gần như một mực cắn răng, bất chấp sinh mệnh thời khắc này chỉ còn lại đau, dùng cả tay chân run run rẩy rẩy chống dậy.

Quân Vũ liền phát hiện vấn đề. "Tay làm sao vậy?" Y hỏi.

"Hồi... tiên sinh, không có việc gì..." Lúc này Dịch Thư Vân có bao nhiêu đau, thì hắn có bấy nhiêu quý trọng tiếng hô "tiên sinh" này, thế nhưng trong nháy mắt nói ra khỏi miệng, hắn liền hối hận không thôi.

Quả nhiên.

"Vả miệng," Giọng Quân Vũ lạnh lùng truyền đến từ đỉnh đầu, "Dùng tay phải."

Tay trái Dịch Thư Vân mềm nhũn, thân thể vừa mới chống lên lại ngã xuống đất, hắn dùng tay trái chống nửa người, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn một cái cũng không có, chỉ khàn giọng nói, "Tiên sinh, Thư Vân không nên nói dối, Thư Vân biết sai rồi..."
"Mạc Nam." Quân Vũ lại lần nữa gọi Mạc Nam, tự mình lấy khăn trải giường từ trên giường đắp thân dưới cho Dịch Thư Vân, đợi sau khi người đi vào, chỉ vào tay phải của hắn nói, "Nhìn xem, xảy ra chuyện gì."

Mạc Nam chỉ thấy thân ảnh nằm trên đất dưới khăn trải giường màu xanh thẫm, trong chớp mắt, đã có vết máu sậm màu nhuộm lên. Thị vệ thân cận thầm trộm nghe chút động tĩnh mặt không đổi sắc, chỉ lên tiếng trả lời sau đó ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chạm đến khớp vai, thành công khiến người bị thương khe khẽ rùng mình.

"Hồi gia, trật khớp rồi." Mạc Nam ngẩng đầu đáp lời.

"Chỉnh lại." Quân Vũ gọn gàng dứt khoát phân phó.

Nghe hai người đối thoại Dịch Thư Vân đột ngột cắn cánh tay trái một cái, cùng với tiếng "răng rắc" bên tai truyền đến, đau đớn quen thuộc đã từng khắc cốt ghi tâm lần nữa thức tỉnh toàn bộ ký ức của hắn, nước mắt sinh ra vì đau đớn làm mờ hai mắt, ý chí còn sót lại của Dịch Thư Vân cũng không hối hận nửa phần, chỉ ngầm đau xót trong lòng, cuộc đời hà tất gian nan như vậy...