Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 257: PN6-17 Nhìn xem mây cuộn mây tan



Chương mười bảy. Lập quy củ

Ánh sáng đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Quân Vũ nhìn thánh chỉ và Bảo Tâm Hoàn trên bàn, suy đoán chuyện hôm nay học trò bảo bối nhà mình và học trò bảo bối nhà đệ đệ dính líu bao nhiêu phần. Sao Dịch Thư Vân lại dám dùng phương pháp như vậy đến uy hiếp mình để đạt được mục đích?

Quân Vũ đứng dậy đến trước giường, Dịch Thư Vân mới bị đánh vẫn đang ngủ mê man sắc mặt trắng bệch, vết thương khóe mắt và khóe miệng đã kết vảy, hai bạt tay của mình đã hạ nặng tay rồi. Vén chăn lên, mông đã được bôi thuốc càng dữ tợn, bên dưới da thịt xuất huyết nghiêm trọng tím đen như cỏ mọc thành mảng, may mắn bên người hắn phòng sẵn thuốc trị thương ngoài da, bằng không máu bầm không tan, tổn thương như vậy đau hơn nửa tháng cũng không nói chơi.


Thuốc là Quân Vũ tự mình bôi, dù sao đi nữa, Dịch Thư Vân có kiêu ngạo của Dịch Thư Vân, trước mặt Quân Vũ hắn có thể buông xuống tất cả, nhưng không có nghĩa hắn sẽ cho phép người khác nhìn thấy những vết thương này. Phần chừng mực này, từ trước đến nay Quân Vũ nắm rất rõ ràng.

Mà lúc bôi thuốc, y cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Quân Vũ bảo thủ giáo điều, nhưng tuyệt không có nghĩa không thông minh. Với tuổi nhi lập* leo lên tướng vị, không chỉ là kết quả kỳ phụ Quân Tử Uyên tận tâm dạy bảo.

* Nhi lập chỉ 30 tuổi.

Cho đến bây giờ Dịch Thư Vân chưa từng muốn rời khỏi Quân môn. Quân Vũ dựa vào đầu giường, nhìn dung mạo người nằm bò trên giường, suy nghĩ. Thế nhưng y cũng biết, bản thân mình từ trước đến nay chú trọng nguyên tắc, nói một không hai, điểm này ngay cả đệ đệ mình Quân Mặc Ninh cũng không dám làm trái, Dịch Thư Vân đương nhiên rõ rõ ràng ràng. Cho nên, hắn nghĩ tới phương thức thảm liệt như vậy...


Chọc giận mình, sau đó, bức bách mình, cuối cùng, dùng một thân tổn thương đổi một câu bằng lòng của mình trong cơn giận dữ.

Bởi vì Dịch Thư Vân quá hiểu rõ, lời Quân Vũ y nói ra, cho dù đang nổi nóng, cũng sẽ tuân thủ đến cùng.

Hắn chân chân thật thật đem bản tính "đồ cổ" của mình "lợi dụng" đến cực hạn.

Trán Quân Vũ nhăn thành chữ xuyên (川), ánh mắt rơi xuống khuôn mặt hiền lành vô hại thời khắc này của đứa học trò, hơi hơi phiếm lạnh.

Sáng hôm sau, Dịch Thư Vân bị đói tỉnh, trưa hôm qua không ăn quỳ trong sân, buổi chiều trải qua trận giáo huấn kia sau đó liền hôn mê bất tỉnh, thật sự chưa cơm nước gì. Hắn nhẹ nhàng động động tay phải, nơi bả vai truyền đến dư vị đau đớn xương cốt di lệch, chắc là di chứng sau trận trọng hình trước kia. Còn phía sau, đau nhức rát bỏng vẫn kịch liệt như cũ, nhưng dù sao đi nữa, mục đích của hắn đạt được không phải sao?


Dịch Thư Vân khe khẽ cong cong khóe miệng, vì ý nghĩ hôm qua của mình mà mỉm cười, tự mình trù hoạch tốt quá trình và kết cục, có gì mà uất ức!

Lại nằm sấp trong chốc lát, thật khát đến khó chịu, Dịch Thư Vân lấy quần đặt ở đầu giường, dưới trạng thái nửa tàn phế nỗ lực mặc vào. Đau đớn lại kéo ra mồ hôi lạnh đầy trán, vừa mới mặc xong, cánh cửa truyền đến một tiếng "két", Quân Vũ bưng khay vào phòng. Khí lạnh ngày thu cùng với khí độ trung niên công thành danh toại của người tới, Quân Vũ mang theo ánh mặt trời tiến vào cả người nổi bật phi phàm.

Dịch Thư Vân chống nửa người, ánh mắt bình tĩnh nhìn, dường như muốn xác định mọi thứ trước mắt đều là sự thật, hắn đã xác xác thật thật quay về Quân môn. Nhưng mà, khi ánh mắt Quân Vũ ném qua đây, hắn lại vội vàng né tránh đi, lỗi nhiều như vậy nặng như vậy, hắn bây giờ vẫn là người mang tội.
"Tỉnh?" Quân Vũ đặt khay lên bàn, nhàn nhạt hỏi.

"Dạ, tiên sinh." Mở miệng, mới phát hiện giọng nói khô khốc.

Quân Vũ rót một chén nước, khom lưng liền đút cho Dịch Thư Vân nửa chống dậy uống, không để ý tới ánh mắt hết sức hoảng sợ của thanh niên, trực tiếp cởi cái quần hắn vừa mới mặc xong, lại bôi thuốc cho thương thế nghiêm trọng trên mông một lần. Trong lúc đó, Quân Vũ không nói lời nào.

Dịch Thư Vân nằm bò trên giường, cũng không dám mở miệng.

Trong phòng, chỉ còn lại tiếng gió thu xào xạc bên ngoài truyền vào.

Bôi thuốc xong, Quân Vũ vừa thu dọn lọ thuốc, vừa nói, "Hôm nay nghỉ ngơi một đêm nữa, sáng sớm ngày mai, chúng ta khởi hành hồi kinh."

Dịch Thư Vân đang run run rẩy rẩy bò dậy, nghe nói như thế, biết rõ thương thế của mình dứt khoát không có khả năng vào sáng mai liền tốt đến mức có thể lên đường, vẫn không chút nào do dự đáp, "Dạ, tiên sinh."
Quân Vũ thu dọn xong xoay người lại, nhìn Dịch Thư Vân vài lần từ trên xuống dưới, trên mặt không có tức giận, nhưng lại thiếu mấy phần ấm áp. Y chỉ cơm canh trên bàn, phân phó, "Mặc quần áo xong uống cháo, buổi chiều ta ở phòng bên cạnh xử lý công việc, nếu tay phải ngươi có sức lực, nhớ kỹ qua đó, đem cái nên tát tát đi."

Dịch Thư Vân nuốt một ngụm nước miếng, ngoại trừ câu "Dạ, tiên sinh", hắn không biết mình còn có thể nói cái gì. Lời tiên sinh chính là quy củ của hắn, hắn ghi tạc những lời này vững vàng trong lòng.

Sau giờ ngọ, Dịch Thư Vân ăn mặc chỉnh tề đỡ khung cửa ra khỏi phòng, ánh mặt trời ngày thu chói đến mắt người cũng không mở ra được, hắn giơ tay lên che đi, ánh mặt trời lọt qua kẽ ngón tay, giống như tháng năm đã xa. Đợi sau khi thích ứng ánh sáng ngoài phòng, Dịch Thư Vân thả tay xuống nhìn về phía gian phòng Quân Vũ bên kia.
Cửa mở ra, Mạc Nam đứng ngoài cửa chờ phân phó, thấy Dịch Thư Vân ra cửa, hướng hắn hơi gật đầu, làm động tác "mời", hiển nhiên trước đó đã được căn dặn, nhưng cũng tuyệt không có ý định tiến lên đỡ một phen.

Đương nhiên Dịch Thư Vân cũng sẽ không trông cậy đối phương qua đây đỡ, chỉ cố gắng dời bước chân, mỗi một bước đi, tổn thương sau lưng liền đau nhức thêm một phần, đó là tổn thương bị đằng trượng đánh vào trong thịt, trong thời gian ngắn khó thể khỏi hẳn.

Khó khăn nửa lê nửa lết đến cửa phòng, trên người đã đau đến đổ mồ hôi lạnh. Đỡ khung cửa ồm ồm thở gấp, ngẩng đầu liền thấy Quân Vũ đang ngồi sau bàn múa bút thành văn, Dịch Thư Vân không dám trì hoãn nữa, chịu đựng đau đớn vào phòng, quỳ xuống phần đất trống trước bàn, nói, "Tiên sinh, Thư Vân... đến lĩnh phạt."
Mạc Nam rất tri kỷ đóng cửa lại, chắn ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, trong phòng tức khắc u ám rất nhiều. Quân Vũ dường như không nghe thấy, tiếp tục làm việc, Dịch Thư Vân cũng không dám quấy rầy, chỉ bình tĩnh quỳ đợi.

Thời gian hơn nửa nén nhang cũng không dài, Quân Vũ đặt bút trong tay xuống, tỉ mỉ xem lại công văn viết xong một lần mới khép lại, bên tay phải còn có mấy phần, xếp chồng chỉnh tề sau đó đặt trong một túi vải dầu... Đây là tấu chương ngày mai phải phân phó người đưa tin triều đình đưa vào kinh.

Thu dọn xong giấy tờ bút mực, Quân Vũ đưa mắt nhìn về phía Dịch Thư Vân đang quỳ.

"Tát miệng, tay phải, mười lần." Quân Vũ dứt khoát phân phó xong, tiếp tục nói, "Hôm nay chúng ta lập quy củ một lần."

"Dạ... tiên sinh." Dịch Thư Vân đáp, cũng không do dự... Tâm lý nên chuẩn bị ở thời điểm bước vào cánh cửa này đã chuẩn bị xong... Nâng tay phải lên liền hướng má phải của mình tát xuống, "bốp" một tiếng, đánh đến chính hắn lảo đảo sang trái. Có kinh nghiệm lần đầu tiên, từ cái thứ hai liền bắt đầu ổn định. Cái thứ hai, cái thứ ba, không nương tay cho mình chút nào.
Quân Vũ nâng chén lên uống trà, nhưng lúc cúi đầu kín đáo nhíu mày.

Mười cái tát rất nhanh, lúc Quân Vũ lần nữa đặt chén trà xuống, Dịch Thư Vân đã buông tay phải tự ngược đãi mình xuống, vững vàng quỳ thẳng. Mỗi một cái đều không nương tay, Dịch Thư Vân tát xong đầu cũng có chút mê muội.

Không ngoài suy đoán chút nào, Quân Vũ thấy được một bên mặt sưng như gò núi, cả khóe miệng cũng nhòe vết máu, nhưng sắc mặt bình tĩnh, lông mi rủ xuống che khuất ánh mắt, thế nhưng Quân Vũ tin tưởng, trong mắt Dịch Thư Vân sẽ không có bất kỳ tâm tình.

"Mười cái tát này phạt ngươi nói dối," Quân Vũ đứng lên, mở hộp gỗ dài trên bàn ra, một thanh thước gỗ tử đàn lẳng lặng nằm bên trong, lấy thước lên cầm trong tay, đi tới trước người Dịch Thư Vân, nói, "Hôm nay vi sư lập quy củ thứ nhất cho ngươi, mọi việc nói thẳng, không thể lừa dối, có thể làm được không?"
Dịch Thư Vân ngẩng khuôn mặt chồng chất vết thương lên, ngước mắt nhìn Quân Vũ cầm thước trong tay, ánh mắt chân thành, "Hồi tiên sinh, có thể làm được."

"Ừm." Quân Vũ ứng tiếng trả lời xem như đồng ý, y nói không nên lời mấy câu Quân Mặc Ninh đệ đệ y thường uy hiếp, nhưng sẽ dùng quy củ nghiêm chỉnh nhất để ước thúc bản thân mình... hôm nay là cử chỉ và lời nói của Dịch Thư Vân.

"Duỗi tay." Quân Vũ lần nữa phân phó.

Dịch Thư Vân nhìn thước trong tay Quân Vũ, vươn hai tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, năm ngón tay duỗi thẳng khép lại.

Quân Vũ lấy tay nhấc mu bàn tay hắn lên một chút, để cả cánh tay và bả vai thẳng hàng, "Thả lỏng." Cảm nhận được tay Dịch Thư Vân lạnh mà cứng đờ, Quân Vũ nhẹ nhàng miết ngón tay hắn.

Mặt bên trái không có vết thương của Dịch Thư Vân có chút nóng lên.
"Ngươi đã trưởng thành, không cần ta dạy chữ đọc sách, cho nên ta chỉ chỉ điểm thêm chính sự cho ngươi." Quân Vũ nói rất rõ ràng. "Không cho phép lười biếng không tập trung, không cho phép trộn lẫn tình cảm yêu ghét của bản thân, càng không cho phép tự tiện chủ trương, có làm được hay không?"

"Thư Vân làm được... A!"

Dịch Thư Vân một lời chưa dứt, "bốp bốp bốp..." liên tục mười thước không gián đoạn đột ngột quật xuống, hắn cắn môi rêи ɾỉ, cố gắng nâng hai tay không động.

Mười thước, lực không nhẹ, cộng thêm đặc tính nặng nề của gồ tử đàn, sau khi đánh xong, lòng bàn tay đã sưng đỏ một mảnh. Quân Vũ đặt ngang thước trong tay hắn, xúc cảm lạnh như băng và thương thế nóng rát hình thành đối lập rõ ràng.

"Thước tự ngươi giữ, xảy ra vấn đề tự mình thỉnh ra lĩnh phạt."
"Thư Vân thụ giáo!" Dịch Thư Vân dâng gia pháp giới cụ hắn lần đầu tiên nhận được từ khi sinh ra tới nay, dập đầu.

"Thứ ba..." Quân Vũ xoay người, giọng nói có chút không rõ, y lấy đằng trượng Dịch Thư Vân tự mình chuẩn bị trách đánh hôm qua từ trên giá xuống, do dự một chút sau đó kiên định nói, "Thái độ tính tình ngươi lệch lạc, làm việc chỉ cần mình thích không theo lẽ thường, mấy lần ném bản thân mình vào chỗ chết. Từ nay về sau, không cho phép! Có nghe thấy không?" Càng nói về sau, đã nghiêm khắc vạn phần.

"Nghe thấy được, tiên sinh..."

Đây là chuyện Quân Vũ không thể dễ dàng tha thứ nhất, y siết đằng trượng trong tay thật chặt, nói, "Đây là giới cụ ngươi tự mình dâng, về sau nếu ngươi lại vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đừng trách vi sư hạ trượng vô tình! Cởϊ qυầи!"
Dịch Thư Vân gần như không do dự, quỳ gối mấy bước đặt thước trên bàn lại lui về, vén áo ngoài lên cởϊ qυầи ra, lộ ra cái mông tím bầm sưng như núi, vết thương cũ chưa lành, thậm chí ngay cả vảy kết cũng còn non, không biết bây giờ còn có thể chịu được mấy roi.

"Quy củ." Quân Vũ đặt đằng trượng trên mông, giới cụ nặng trĩu lạnh như băng thành công kéo theo một trận run rẩy nhè nhẹ.

Dịch Thư Vân ý thức được đây mới thật sự là đang lập quy củ cho hắn, cũng không dám dây dưa, nói, "Hồi tiên sinh, gia pháp Quân thị, cởϊ qυầи chịu, không lên tiếng không tránh né không tự tổn thương, vi phạm đánh lại, quá ba gấp bội."

"Mười roi, chịu, sau này trước khi làm việc, ngẫm lại cái đau này." Quân Vũ nói xong cũng không đợi Dịch Thư Vân đáp lời, đằng trượng liền đánh lên vết thương chồng chất trên mông. Giữa mỗi trượng đều cách một nhịp thở, thời gian chừa lại cũng đủ lĩnh hội đau đớn.
Đau, thật rất đau. Cho dù da thịt nguyên vẹn không tổn hại, cũng chịu không được trận răn dạy rõ ràng hà khắc, huống chi hoàn cảnh thời khắc này. Mỗi một trượng hạ xuống, đau đớn tán loạn toàn thân, ý thức có chút tán loạn, mồ hôi lạnh như mưa. Nếu không phải còn sót lại ba phần quật cường, Dịch Thư Vân tự thấy không chịu đựng nổi trận này.

"Chát!" Một roi cuối cùng quất vào đỉnh mông, da thịt mới kết vảy lập tức nứt ra, máu tươi đỏ thắm không kịp chờ đợi chảy ra, trườn xuống đùi.

Trời không biết đất không biết ngay cả bản thân Dịch Thư Vân cũng không biết mình làm sao mà giữ được quy củ.

Quân Vũ ngừng tay, lần nữa đặt đằng trượng nhuốm máu lên giá, định lấy thuốc bôi cho hắn, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lào xào, nhìn lại, vốn tưởng rằng người không dậy nổi thế mà đang run lẩy bẩy chống người lên, bất chấp mông chảy máu mà mặc quần.
"Ngươi làm cái gì!" Quân Vũ nhíu mày hỏi.

Dịch Thư Vân tiện tay lau mồ hôi lạnh bên thái dương sắp rơi xuống, môi cũng đau đến có chút tái nhợt run rẩy nói, "Thư Vân... không dám thất nghi..." Ngay sau đó, còn tăng nhanh tốc độ chỉnh trang quần áo.

Nhìn sắc mặt hắn đau đến thảm không nỡ nhìn, dấu tay đo đỏ càng thêm chói mắt, chân mày Quân Vũ nhíu chặt hơn, lấy một lọ thuốc xuống từ cái giá bên cạnh đằng trượng, cố ý hỏi, "Không dám thất nghi? Tự ngươi đi về được?"

Dịch Thư Vân đau đến hỗn loạn sao nghe ra được giọng của Quân Vũ, chỉ nghe tiên sinh hỏi hắn có thể đi về hay không, có thể chứ, không thể cũng phải có thể thôi!

"Hồi tiên sinh, Thư Vân... có thể..."

"Cộp!" một tiếng, Quân Vũ nặng nề đập lọ thuốc trong tay lên giá, nổi giận đùng đùng nói, "Nếu năng lực như thế, đứng lên, hầu hạ bút mực!"
Dịch Thư Vân bị một tiếng cảnh tỉnh nào đâu biết chuyện gì xảy ra, nghe được phân phó như vậy, chỉ tưởng rằng Quân Vũ chưa nguôi giận, sau đó không dám chần chừ chút nào, cũng chẳng mảy may đánh giá trạng thái của mình, liền đáp một mạch "Dạ, tiên sinh."