Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 182: Trước cuộc đại chiến



Không thấy chương 182, chương 181&183 tên giống nhau.

Không gian bên trong hậu điện quả nhiên có một đại hình pháp trận. Mà Nhạc Vũ lại bị mấy khối linh thạch ở trên giá trước điện phủ hấp dẫn. Nhìn thấy phẩm chất sáng bóng, còn có biên độ năng lượng ba động, chỉ sợ ít nhất phải từ ngũ phẩm trở lên.

Trong lòng Nhạc Vũ vừa mừng vừa sợ.

Hắn biết loại linh thạch cấp bậc này, cho dù là tính cả phạm vi Bắc Hoàng cũng cực kỳ hiếm thấy. Còn là vật chuẩn bị để luyện chế huyền binh pháp bảo. Nhưng khi tầm mắt của hắn lướt qua giá gỗ, nhìn vào trận pháp phía sau, sắc mặt nhất thời ngưng trọng.

Nơi phát ra linh lực trọng yếu của hộ phủ đại trận cũng là Ngũ Hành Tụ Linh trận. Chẳng qua pháp trận so với pháp trận của hắn phức tạp hơn rất nhiều, công hiệu cũng vượt xa. Cộng thêm vị trí nằm ngay vùng linh xu của động phủ, hiệu quả chênh lệch giữa hai pháp trận không thể tính bằng lẽ thường.

Đáng tiếc năm viên linh thạch năm hệ dùng để cung cấp linh lực cho pháp trận hiện tại lại vô cùng ảm đạm, còn có dấu vết bị vỡ vụn, trong lúc mơ hồ còn có dấu hiệu bị hỏng mất.

Nhạc Vũ nhìn kỹ Linh trận này, sau đó lại nhìn giá gỗ bên cạnh. Đây là linh thạch dự bị để thay đổi linh thạch cung cấp năng lượng cho Linh trận, chẳng qua trong suốt mấy trăm năm nay chẳng biết vì sao Tĩnh Hải Tông lại không có người nào đi tới đây.

Lúc này cả đại trận lại đung đưa kịch liệt lần nữa. Năm viên linh thạch kia đã bắt đầu rạn nứt. Nhạc Vũ thoáng do dự, sau đó cắn chặt răng, đem chút ít linh thạch trên giá gỗ thay vào. Nhưng trên giá gỗ chỉ có bốn viên linh thạch, còn thiếu một viên thủy linh thạch mấu chốt nhất.

Nhạc Vũ lại xem xét nhẫn trữ vật của mình một chút, sau đó lấy ra một viên linh thạch có màu xanh đen.

Thật ra trong số cả trăm viên linh thạch hắn đoạt được, không có viên nào thuộc thủy hệ. Hai ngày trước hắn tìm tòi hồi lâu mới tìm được một viên linh thạch thủy hệ lại pha lẫn với một ít hỏa cùng kim hai hệ, là loại linh thạch lục phẩm. Sau đó hắn trực tiếp đem hai loại linh lực hỏa cùng kim lấy ra ngoài, lại làm vỡ nát kết cấu chứa đựng hai loại linh lực này.

Mà lần này cũng may nhờ hắn đã sớm có chuẩn bị.

- Tĩnh Hải Tông hơn phân nửa là dùng thủy hệ công pháp cùng bí quyết làm chủ! Nếu không phải như thế, loại linh thạch thủy hệ cũng không khan hiếm tới mức này!

Hắn vừa suy nghĩ vừa cặn kẽ phân tích viên linh thạch trong tay, nhìn thấy không hề lộ sơ hở. Cả quá trình tiêu hao suốt ba phút, ngay khi hắn vừa hoàn thành, viên linh thạch thủy hệ bên trong Ngũ Hành Tụ Linh trận cũng đã hoàn toàn vỡ vụn ra. Nhất thời Nhạc Vũ không còn kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp đem viên linh thạch màu xanh đen trong tay nhấn vào trong. Làm cho hắn cảm giác vô cùng may mắn chính là cả Ngũ Hành Tụ Linh trận chỉ thoáng dừng lại liền bắt đầu vận chuyển.

Duy nhất đáng tiếc chính là viên lục phẩm linh thạch vẫn kém hơn một chút. Chỉ vận chuyển được một lúc, vẻ sáng bóng đã dần dần ảm đạm. Độ thu nạp linh lực thủy hệ xa xa không theo kịp sự tiêu hao của chính nó.

Nếu như đổi lại là ngũ phẩm, như vậy hộ phủ pháp trận có thể kéo dài thêm bảy trăm năm! Nhưng viên linh thạch này của hắn nhiều nhất sẽ tiêu hao hết linh lực chỉ trong ba tháng. Phẩm chất chênh lệch giữa hai loại bởi vậy có thể thấy lớn đến thế nào. Nếu hiện tại lại có người tiếp tục xông trận, có thể chống đỡ được đến khi nào thì càng thêm khó nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Ngoài ra phẩm chất chênh lệch cũng khiến cho tốc độ Ngũ Hành Tụ Linh trận hấp thu thiên địa linh khí giảm xuống hai cấp bậc! Mất đi vài đẳng cấp, lại được bốn viên ngũ phẩm đền bù, mới miễn cưỡng khiến cho đại trận vẫn có thể có hiệu lực.

Bất quá trong mắt Nhạc Vũ cũng không có bao nhiêu ý thất vọng. Hắn vốn nghĩ chỉ dự định sau khi đi vào nơi này, nhìn xem tình huống lại dùng chút ít linh thạch lấy từ trong biệt phủ đưa vào tạm thời duy trì đại trận vận chuyển. Chẳng qua uy lực của trận pháp sẽ giảm mạnh mà thôi. Nhưng có thể ở trong hậu điện tìm được bốn viên ngũ phẩm, đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Theo đại lượng linh lực rót vào, Linh trận trên trần cùng cả biệt phủ nhất thời tràn đầy linh lực. Trong lòng Nhạc Vũ liền hiểu được trong khoảng thời gian ngắn người bên trên tuyệt không cách nào tiếp tục tấn công vào. Cho đến lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm trở lại, bắt đầu cẩn thận đánh gia không gian hậu điện này.

Trận pháp chi chít những phù văn, Nhạc Vũ chỉ nhìn lướt qua lại đem hệ thống trí năng ghi chép lại để ngày sau còn có thể đem ra nghiên cứu. Hiện tại hắn chỉ có thể xem hiểu bốn phần mười, cho dù có tiêu tốn thêm thời gian nghiên cứu cũng chưa chắc có thể lập tức hiểu được.

Ngay sau đó thứ hấp dẫn ánh mắt của hắn chính là một khung kim chúc hình tròn màu trắng bạc nằm ở một góc hậu điện. Hình dáng của khung hình tròn kia lại tương tự như tấm gương, nhưng bên trong lại lóe ra ánh sáng.

Bất quá làm cho Nhạc Vũ phải nhìn chăm chú chính là bên dưới khung màu bạc kia. Bên dưới lại khắc đầy phù văn làm thành hạch tâm, hợp thành một Linh trận riêng biệt, nhưng lại chặt chẽ liên tiếp với hộ phủ đại trận. Trong đó có bộ phận rất nhỏ cực kỳ tương tự như Hồn Khống trận của cơ quan khôi lỗi. Ngoài ra ngay trung ương phía trên khung màu bạc kia, lại có một tấm ngọc màu tím cỡ một bàn tay được khảm vào bên trong.

- Chẳng lẽ đó là trung xu của đại hình Linh trận này?

Ý niệm vừa thoáng hiện trong đầu, Nhạc Vũ liền bước qua. Sau đó dùng tay chạm vào, ở nơi này cũng giống như bên ngoài đại điện cùng hậu điện, có một phong cấm do thủy linh lực làm chủ yếu, đoán chừng cần có pháp quyết đặc thù mới có thể mở ra. Nhưng Nhạc Vũ cũng lười quản nhiều như vậy, một tia Ngũ Sắc Thần Quang bắn ra từ ngón giữa tay hắn, hồn lực của hắn đã không hề bị cản trở xâm nhập vào bên trong.

Cũng giống như trước đó hắn đọc được bên trong tử sắc ngọc giản ghi chép hơn mười công pháp tà đạo, khi hồn lực của vừa thăm dò vào bên trong, cỗ ý niệm kia lại rót vào trong đầu của hắn. Chẳng qua số lượng cùng cường độ còn kém hơn trong tử sắc ngọc giản rất nhiều.

Nhạc Vũ tinh tế đọc lại tin tức bên trong, sau đó cũng không có gì bất ngờ, thì ra Hồn Ngọc này ngoại trừ có tác dụng như tử sắc ngọc giản, cũng là trung xu khống chế hộ phủ đại trận.

Mà số lượng tin tức bên trong, chính là một chút pháp quyết cùng mấu chốt điều tiết khống chế đại trận.

Khi hắn xem đến vài đoạn tin tức cuối cùng, trong mắt Nhạc Vũ tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Hắn đưa mắt nhìn về khung kính màu trắng bạc ở ngay trước mắt.

- Thì ra vật này chính là pháp khí Thiên Lý Chiếu Ảnh xa cả ngàn dặm.

Bên ngoài rừng rậm, theo một loạt linh lực dị biến, trên mặt Trữ Vân đã trầm xuống như nước. Lúc này không chỉ là hắn, ở gần bên chỉ cần là tu sĩ dưới Trúc Cơ nhưng mạnh mẽ một chút, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hoảng cùng ngạc nhiên không thể che giấu.

- Sư thúc, hình như có điều gì không đúng!

Tả Vinh nhướng mày, nhìn khắp chung quanh. Hồn lực của hắn không tính là xuất sắc, nhưng tình hình biến hóa chung quanh hắn cũng nhận thấy được vẻ dị thường. Những dãy núi xung quanh hình như phát sinh di chuyển, tuy tình hình này không kéo dài hơn ba lần, hơn nữa chỉ trong nháy mắt liền biến trở về nguyên trạng, hơn nữa không chút rõ ràng, nhưng tiên thiên tông sư như hắn đối với hoàn cảnh ngoại giới biến hóa luôn vô cùng nhạy cảm. Những dị trạng như vậy nếu là người bình thường thì phát hiện không được, cũng không thể qua mặt được hắn.

Trữ Vân không trả lời, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước. Khi hắn phát hiện ra tình huống có điều khác thường, còn sớm hơn tất cả. Linh lực bên trong ảo trận lại lần nữa tràn đầy, chút ít linh lực ba động bên trong lại đều bình phục trở lại, biến thành một mảnh yên tĩnh như cõi chết.

Hắn nhíu mày suy ngẫm một lúc lâu, thần sắc lo lắng cùng nghi ngờ trong mắt hắn càng lúc càng tràn đầy.

- Dĩ nhiên là không đúng, biệt phủ này đã có người vào sớm hơn chúng ta một bước, hơn nữa hơn phân nửa đã khống chế được đầu mối của hộ phủ pháp trận này, lần này là ta đã tính sai.

- Làm sao có thể? Bọn họ làm sao đi vào?

Mấy người Tả Vinh đều biến sắc. Mấy ngày nay ở nơi này dù là trên trời dưới đất, được Tuyết Ẩn Môn cùng Thừa Vân Môn không ngừng giám sát chặt chẽ, cho dù là tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ khó mà vô thanh vô tức xông vào.

- Có gì mà không thể? Người nọ vừa mới thí nghiệm làm sao thao túng cả đại trận này, không thấy hay sao?

Khóe môi Trữ Vân lạnh lùng nhếch lên, nhưng nỗi nghi ngờ càng thêm dày đặc, người đang cố gắng nắm giữ đại trận trong tay kia, rốt cục làm sao tiến vào biệt phủ Tĩnh Hải Tông nhìn như không gì phá nổi?

So sánh với nỗi lo nghĩ này, giờ phút này nỗi lo khác càng thêm nồng hậu hơn trong lòng hắn. Tĩnh Hải Tông bố trí ảo trận tinh diệu dị thường, có người điều khiển cùng vô chủ, uy lực tuyệt đối hoàn toàn khác hẳn. Mục Hi Ngọc xông vào trong trận này, có thể nói nguy hiểm tăng thêm gấp đôi!

Nói tới người kia, có thể không chút tiếng động tiến vào động phủ, thực lực nhất định bất phàm. Trữ Vân chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị người nắm chặt.

Cảm giác sợ hãi vô tận dựng lên như sóng triều trong lòng hắn. Bảo tàng gì, linh đan gì hắn cũng không cần lấy, hắn chỉ cầu sư muội của mình nguyên vẹn trở về!

Cùng một thời gian, bên trong ảo trận khoảng bảy dặm, Mục Hi Ngọc đang cau mày quét mắt khắp mọi nơi. Tình cảnh trước mắt dường như không có gì bất đồng với ban đầu. Nàng có thể thấy được khí tức cùng linh lực của các vị tu sĩ cùng đẳng cấp ở cách đó không xa. Nhưng theo bản năng nàng cảm giác tình hình có chút không ổn.

Đây là vì vài phút trước, nàng chợt cảm giác thủy linh lực vốn đang suy thoái lại đột nhiên tràn đầy lên. Nàng vốn cho rằng cấm chế Linh trận tạo ảo giác, lúc ấy đã đánh ra Phá Huyễn Phù, sau đó linh lực quanh thân lại lần nữa khôi phục suy yếu.

Nhưng cảm giác an tâm kia chỉ duy trì được mười phút trong lòng Mục Hi Ngọc. Ban đầu nàng chưa cảm giác có gì dị thường, nhưng dần dần nàng lại cảm giác có chút không đúng, trái tim đã dần dần nhảy mạnh.

- Tị Thủy!

- Phá Hang!

- Tĩnh Thần!

Liên tiếp đánh ra ba đạo phù triện, khi thủy linh lực quanh người lại bị gạt ra lần nữa, trong đầu khôi phục minh mẫn, Mục Hi Ngọc nhìn kỹ trước mắt vẫn không hề phát sinh chút dị trạng. Biến hóa duy nhất sau khi phát phù triện, chẳng qua là thị giác khác biệt, nhưng bên trong ảo trận chính là chuyện bình thường.