Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 183: Tiến vào động phủ





Mục Hi Ngọc đứng yên tại chỗ, suy ngẫm suốt một khắc sau mới chậm rãi nện bước, hướng trung ương ảo trận đi tới.

Vẻ nghi ngờ trong mắt nàng vẫn chưa thối lui, trái lại càng thêm dày đặc.

Thứ nhất nàng cảm thấy tình hình suy thoái của thủy linh lực lại nhanh chóng khôi phục có vẻ không bình thường, mà hết thảy diễn biến chung quanh lại cho nàng cảm giác không thích hợp.

Sau một khắc, Mục Hi Ngọc bỗng dưng ngừng lại, cảm giác có cỗ thủy linh lực đang mơ hồ phát sinh chấn động ở gần bên. Nàng khẽ nhướng mày liễu, Thiên Ti Tuyết kiếm đã theo tâm ý của nàng hướng địa phương có vẻ giống như then chốt của Linh trận chém tới.

Ban đầu phảng phất như bị trở ngại nào đó, thoáng qua sau, Thiên Ti Tuyết kiếm bỗng dưng bộc phát ra một lực lượng cường đại, đem then chốt của Linh trận kia xoắn thành nát bấy.

Mỗi một then chốt như vậy của Linh trận, tổng số gần cạnh nơi này ít nhất cũng hơn trăm nơi, mỗi khi phá hư một chỗ, cũng có thể khiến cho uy lực cùng phạm vi bao trùm của pháp trận nơi này suy yếu đi một phần. Sở dĩ mấy người bọn họ có can đảm mạnh mẽ xông vào, chính là nghĩ bằng vào sức liên thủ của họ cộng thêm Phá Huyễn Phù và Tị Thủy Phù, lại có thêm huyễn thuật pháp khí là có thể mạnh mẽ phá giải được pháp trận này. Đợi đến khi tước đi uy lực của pháp trận đến mức độ nhất định, lại hợp lực mọi người lần cuối cùng hoàn toàn phá vỡ trận pháp.

Nhưng khi Thiên Ti Tuyết kiếm quay trở về bên cạnh, Mục Hi Ngọc cũng không hề hạ thấp cảnh giác. Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, sau đó thanh lục phẩm huyền binh bên cạnh đã bắn nhanh ra lần nữa, mang theo luồng kiếm khí thật lớn hướng chỗ trống phía trước đâm tới.

Trong cùng một thời gian, Nhạc Vũ đang đứng bên trong hậu điện biệt phủ lại theo bản năng đưa tay vuốt cổ.

Tình cảnh phi kiếm lăng không, hàn mang bắn ra bốn phía ghi khắc trong đầu hắn một lúc mới từ từ biến mất.

Trên khung kính màu trắng bạc ngưng kết ra một màn nước thật mỏng, ở trong đó biểu hiện ra tình cảnh lúc Mục Hi Ngọc ngửa đầu nhìn trời. Trong con ngươi trong vắt có thể thấy rõ đang mang theo vẻ nghi ngờ nhàn nhạt.

Nhạc Vũ nhất thời cũng không thể xác định nữ nhân này rốt cục có phát hiện được đại trận đã biến hóa hay không, nhưng phương hướng của một kiếm vừa rồi chém tới chính là góc độ hắn thông qua khung kính màu bạc cùng với Thiên Lý Chiếu Ảnh thuật do pháp trận mang vào nhìn xuống.

Độ nhạy cảm của linh giác nữ nhân này thật đáng kinh ngạc.

Còn có uy lực của thanh huyền binh màu trắng kia, cũng làm hắn rét lạnh cả tim. Nhạc Vũ thầm nghĩ hiện tại mình thực sự không phải là đối thủ của nữ nhân này.

Mục Hi Ngọc lại thoáng chần chờ một lát, lại cất bước đi về phía trước.

Lúc này Nhạc Vũ mới yên tâm cẩn thận đánh giá nữ nhân đã khiến cho hắn có ấn tượng khắc sâu khi vừa gặp mặt.

Sau đó rất nhanh hắn liền phát hiện, tướng mạo của nữ nhân này cùng cô gái hắn yêu kiếp trước thật ra không hoàn toàn giống nhau.

Chẳng qua khí chất của nữ nhân này thật giống cô gái kiếp trước mà thôi. Cho nên lúc hắn vừa gặp mặt thì có loại cảm giác cô gái hắn yêu vừa sống lại.

Thoáng lắc đầu, Nhạc Vũ cười nhẹ một tiếng, không còn cảm thấy hứng thú gì với nữ nhân tên Mục Hi Ngọc tự xưng là môn hạ của Thái Huyền Tông này nữa.

Hắn dùng pháp quyết thúc giục chuyển đổi góc độ hình ảnh của khung kính, chuyển qua trên người Quách Thành luôn gây cho hắn sự chú ý nhiều nhất.

Tuy rằng Sa Thiên Quân ở Bắc Hoang được xưng là đệ nhất cao thủ, nhưng theo lời của Tịch Nhược Tĩnh, kể từ khi vị đại khôi sư này tiến vào cảnh giới Tâm Động kỳ, danh hiệu kia chỉ sợ phải đổi chủ.

Nếu không phải như thế, thế lực của Quách Thành cũng không thể trong thời gian ngắn quật khởi nhanh như vậy.

Mạnh mẽ nhúng tay vào chợ tán tu cùng chư thành phía nam, đem nơi đó nhét vào phạm vi thế lực của chính mình.

Làm cho hắn rung động chính là Quách Thành kia tựa hồ cũng cảm nhận được tình hình dị thường, lúc bước đi cũng vô cùng cẩn thận.

Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, hắn biết tu sĩ tinh thông Khôi Lỗi thuật, bẩm sinh yêu cầu phải có linh hồn cường đại, cử động của Quách Thành cũng không hề vượt ngoài ý muốn. Khẽ cau mày, hắn lại chuyển hình ảnh, đổi qua hình ảnh của Sa Thiên Quân.

Tình hình kế tiếp làm trong lòng hắn được an ủi không ít, ít nhất còn lại bốn người này chưa chạy thoát khỏi sự nắm giữ của hắn.

Thật ra giờ phút này nếu hắn lợi dụng Hồn Ngọc trong khung kính bạc liền có thể trực tiếp cảm giác được hành tung mấy người trong trận, hơn nữa còn hiểu rõ như lòng bàn tay.

Chẳng qua không được trực quan như dùng mắt quan sát bằng Thiên Lý Chiếu Ảnh thuật, mặt kính bằng nước này, thật ra khiến cho Nhạc Vũ tìm lại được cảm giác dùng vệ tinh quan sát hướng đi của địch nhân hồi kiếp trước.

Xem bên trong ảo trận một lúc, hắn lại chuẩn bị nhìn ra bên ngoài ảo trận. Thật ra với linh lực hiện tại của trận pháp, đủ để cung cấp cho đại trận vận chuyển cả bên ngoài.

Nhưng ở trong mắt Nhạc Vũ, thật sự không cần thiết làm như vậy, làm như vậy thật quá lãng phí linh lực.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy phía sau truyền đến hai tiếng bước chân. Không cần nhìn lại, hắn biết là Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến, sau khi nắm giữ khống chế Linh trận, tất nhiên có thể dễ dàng giải quyết tác dụng của Linh trận đối với hai người.

- Đây chính là then chốt của pháp trận?

Mới đi vào bên trong hậu điện, vẻ mặt Nhiễm Lực chợt kinh nghi, nhưng trong mắt nổi lên ý chí chiến đấu:

- Có pháp trận này, đã đủ cùng những người bên ngoài đánh một trận!

Trong lòng Nhạc Băng Thiến vừa vui vừa kinh hãi, ba ngày nay Nhạc Vũ vẫn luôn trấn định. Nhưng trong lòng nàng cùng Nhiễm Lực đều vô cùng lo lắng. Thật sự không ngờ tới, thiếu gia nhà mình còn nắm giữ được lá bài tẩy như vậy.

Uy lực của hộ phủ đại trận, Nhiễm Lực chỉ mới nhìn thấy được một phần ngay bên bờ hồ nhỏ kia mà thôi.

Mà chính là loại cấm chế của đại trận lại làm con Li Giao kia suốt mấy trăm năm vẫn không thoát được.

Uy lực không cần bàn cãi!

Có thể điều khiển trận này, đích xác là có được vốn liếng đối phó với mấy người đang xông trận kia. Lúc trước nàng còn tưởng rằng Nhạc Vũ chỉ ra vẻ trấn định để trấn an hai người, nhưng nguyên lai hắn đã sớm có định liệu trước!

Sắc mặt Nhạc Vũ ngưng trọng lắc đầu, ban đầu hắn vốn cũng cho là như thế.

Nhưng sau khi nhìn thấy một kiếm của Mục Hi Ngọc, hắn không còn nửa phần nắm chắc.

- Hay là phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khác, tốt nhất để cho mấy người này đấu nhau trước một trận mới xong.

Tuy mấy người này đang liên thủ phá trận, nhưng Nhạc Vũ vẫn có cảm giác bọn hắn luôn đề phòng lẫn nhau. Đặc biệt là Sa Thiên Quân, luôn đem lực chú ý tới hướng đi của mấy người khác.

Mà nữ nhân kia, căn bản luôn bị cô lập bên ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng trong đám người này, ai cũng là lão hồ ly, muốn gây xích mích giữa bọn hắn, làm sao dễ dàng như vậy?

Nhạc Vũ suy ngẫm thêm chốc lát, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vài thứ.

Những bảo vật này đã thu hết không biết bao nhiêu mạng người, khi hắn lấy được trong lòng còn mang theo chướng ngại, nhưng những người kia chưa hẳn sẽ để ý những thứ này.

Những loại đồ vật này, phân lượng rốt cục vẫn còn kém một chút.

Dù sao không phải là loại công pháp tu tập tương ứng với bản thân, những pháp khí bàng môn bốn năm cấp nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra được hai thành thực lực.

Nhạc Vũ lại nhìn qua Long Huyết Thuẫn và Huyền Thanh Tố Liên Kỳ, trong hai loại này Long Huyết Thuẫn lại có phẩm cấp quá thấp, Huyền Thanh Tố Liên Kỳ lại có thể dùng bảo vệ tính mạng, tuyệt đối không thể giao ra.

Như vậy duy nhất có thể lợi dụng một phen cũng chỉ có Tử Lôi Châu mà thôi.

Dựa theo quyển sách ghi lại cách luyện khí, pháp khí lôi hệ luyện chế khó khăn, vẻn vẹn chỉ đứng dưới pháp khí không gian, xưa này là đồ vật cực kỳ ít thấy.

Chỉ đơn thuần nói về uy lực của nó, cũng có thể vượt cấp đối kháng.

Lấy phẩm cấp lục phẩm có lẽ còn có thể thử xem một lần…

Vật này mặc dù tốt, nhưng trong mấy người bọn hắn lại không ai có đủ khả năng thúc giục được đầy đủ uy lực của nó.

Hắn vốn là người quyết đoán, lúc này lại cần tranh thủ thời gian, vì thế càng không chút do dự.

Hắn lập tức đem đồ vật bỏ vào trong Tàng Khí Lâu cùng những nơi khác, cẩn thận bố trí một phen. Cho đến khi thoạt nhìn không còn gì sơ hở, lúc này mới trở lại hậu điện lấy ra hi pháp khí cửu phẩm huyền binh.

Thật ra giờ phút này linh thức của hắn cùng Hồn Ngọc kia chặt chẽ kết nối, chỉ cần không rời khỏi phạm vi ba ngàn trượng, mặc dù hắn không ở trong hậu điện cũng có thể tự nhiên điều khiển đại trận vận chuyển. Nhưng không có khung kính nước kia, trong lòng hắn vẫn luôn có chút bất an.

Nhạc Vũ cũng không biết người của Tĩnh Hải Tông nghĩ như thế nào, mặc dù chỉ là cửu phẩm pháp khí, cũng bị họ mạnh mẽ phong cấm.

Đổi lại là cường giả có tu vi Ngưng Dịch kỳ, như vậy ít nhất cũng cần có thời gian hai ba năm mới có thể từ từ phá giải. Nhưng khi bị Ngũ Sắc Thần Quang của Nhạc Vũ lướt qua, phong cấm kia giữ vững được chốc lát cũng đã tiêu tán vô hình.

Về phần tế luyện phía sau xem như thật dễ dàng, hai kiện pháp bảo này bên trong cũng có Hồn Ngọc, chỉ cần ngưng kết ấn phù tương ứng bên trong, sau đó rót vào chân khí của mình liền có thể sử dụng.

Nhưng phải làm đúng theo lời chỉ dẫn, tùy tâm mà động, phát huy ra uy lực lớn nhất của hai kiện pháp bảo này.

Nhưng cũng cần phải có một thời gian ngắn để quen thuộc công dụng của hai pháp bảo, sau đó còn phải "ôn dưỡng", khiến cho linh lực đạt tới đầy đủ, cùng hắn hoàn toàn tương hợp mới có thể dùng.

Hồn lực ấn phù của Long Huyết Thuẫn cùng Huyền Thanh Tố Liên Kỳ hắn đương nhiên không tìm được chỗ nào. Cũng may hắn tìm được vài quyển luyện khí bảo điển trong Tàng Khí Các, có ghi lại pháp khí tương tự như vậy, Nhạc Vũ trực tiếp bắt chước ngưng kết ra liền đã hoàn thành.

Nói cho cùng, những ấn phù bên trong Hồn Ngọc thật ra cũng tương ứng như những phù triện được khắc vào bên trong các pháp bảo.

Cho dù chưa từng học qua, nhưng với linh thức cảm giác của những tu sĩ bình thường đều có thể từ từ tìm hiểu rõ ràng.

Mà quá trình này đối với người có năng lực phân tích như Nhạc Vũ mà nói lại càng dị thường đơn giản.

Ngay khi hắn tế luyện pháp bảo được nửa đường, trong lòng hắn đột nhiên vừa động, liền đem ánh mắt dời vào khung kính.

Theo hình ảnh chuyển đổi, thân ảnh Mục Hi Ngọc lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.

Lần này vẫn là dùng thanh phi kiếm màu trắng tuyết chém ra.

Nhưng phương hướng không phải mục tiêu giả dối hắn dùng đại trận tạo thành, mà là địa phương then chốt của Linh trận chân chính.

- Nhanh như vậy cũng đã phát hiện sao?

Mí mắt Nhạc Vũ nhảy lên, đem Thiên Lý Chiếu Ảnh thuật dời qua chỗ Quách Thành.

Sau đó quả nhiên hắn cũng nhìn thấy vị đại khôi sư này đang lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.

Hắn nhướng mày trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ dứt khoát giải trừ phần lớn hiệu quả ảo giác đối với bọn họ. Hắn chỉ che giấu vị trí then chốt của ảo trận, trong lúc nhất thời cả đại trận phảng phất như bị hỏng mất.

Quả nhiên, mấy người Sa Thiên Quân vô cùng mừng rỡ, liền nhanh chóng xông về hướng trung ương ảo trận.

Mấy người này vừa động, Quách Thành cũng vội vã chạy theo. Tuy hắn không ngừng nhắc nhở đề tỉnh, nhưng mấy người phía trước vẫn không hề có chút ý tứ muốn dừng lại.

Về phần Mục Hi Ngọc, tuy trên mặt tràn ngập nỗi lo lắng, nhưng đến cuối cùng thân ảnh của nàng vẫn nhanh chóng lướt về phía trước, cũng xông tới phương hướng cửa động biệt phủ.