Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 232: Tế điển chi biến!




- Nếu như thế, vậy thì phiền toái sư huynh rồi!

Nhạc Vũ nghe vậy cười ha hả một tiếng rồi đầu tiên là ha hả cười một tiếng, đầu tiên là nhận lấy phẩm quả trong tay Tân Minh rồi mới tiện tay đem phẩm quả của mình sang.

Thấy đối phương cẩn thận nắm phẩm quả trong tay, Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng giễu cợt rồi phất tay áo xoay người rời đi, chỉ để lại Tân Minh buồn giận kinh ngạc đứng ở tại chỗ.

- Chẳng lẽ nói tiểu tử này cứ như vậy đơn giản bỏ qua? Hay là hắn muốn giảng hòa với huynh muội mình giải hòa? Điều này sao có thể.

Tân Minh đang nghi ngờ bất định thì đột nhiên cảm giác phẩm quả trong tay nặng đến vạn cân rồi hai tay của hắn bị sức nặng khổng lồ này áp xuống. Còn chưa kịp phản ứng thì cái phẩm quả đã vỡ tan tành.

Tân Minh thấy vậy nhất thời vừa kinh vừa giận, trong lòng khó hiểu không hiểu đối phương tại sao trong thời gian rất ngắn đã phá giải được linh trận trong phẩm quả, sau đó lại khiến nó phục vụ mình.

Chỉ là một tiểu tử tu vi chưa tới Trúc Cơ Kỳ mà thôi, sao có thể có tu vi pháp trận mạnh như thế?

Điều làm trái tim Tân Minh như ngừng đập là làn khói xanh đang lượn lờ bay lên từ đống sứ vụn. Dựa theo thiết kế của linh trận, những phù văn bên trong một khi phẩm quả bị vỡ thì lập tức biến mất, nhưng chất lỏng màu xanh thì vẫn còn lưu lại và biến thành khói tản đi.

Lúc này không chỉ là huynh muội Tân Minh Tân Oánh tái nhợt mà những ánh mắt đang nhìn tới đây cũng lộ vẻ kinh dị. Có thể hội tụ đến nơi này, mặc dù không phải là hạng người tài trí tuyệt cao thì cũng là người vô cùng thông tuệ. Nhìn tình hình trên mặt đất kết hợp với hai người lúc trước thì sợ rằng kẻ ngu cũng có thể nhìn ra nội tình trong đó.

Lúc này Nhạc Vũ phía trước cũng đã quay đầu nhìn đống mảnh vỡ kia rồi nhíu mày.

- Tân sư huynh, không phải là ta nói ngươi đấy, cho dù là ngươi bất mãn với sư đệ ta ra sao thì cũng không cần trút giận lên cống phẩm! Trong từ đường trọng địa này há có thể cho phép ngươi làm loạn.

Tân Minh giận đến run người, lồng ngực phập phồng dường như đang có vô số con chuột đang cắn xé, thậm chí trong cổ họng có một tia ngòn ngọt.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ bỗng nhiên chuyển giọng, nhướng mày nghi ngờ:

- Sư huynh, ta xem phẩm quả này thật sự có vấn đề. Nếu không ta đi mời mấy vị sư thúc chấp sự điện tới đây cẩn thận xem xét một phen?

Hắn nói như thể vừa phát hiện sự khác thường trong đám mảnh vỡ.

Tân Minh càng cảm thấy lạnh toát, hắn liếc qua bốn phía thì thấy những đệ tử tạp dịch từ đường đang đứng yên bất động. Hà Phàm không biết tới từ khi nào đang đứng đằng xa trong điện, trong mắt lộ vẻ âm hàn, hắn biết lúc này không thể chần chừ, vội vàng chắp tay thi lễ.

- Sư đệ chớ trách, là Tân huynh thất thủ

- Thất thủ? Thì ra là như vậy!

Nhạc Vũ ra vẻ chợt hiểu:

- Tân sư huynh sau này nhất định phải chú ý, ngươi làm việc khinh thường chỉ sợ trưởng bối tông môn không thích!

Nghe này mấy câu ẩn ý dạy dỗ, oán hận trong lòng Tân Minh càng không chịu nổi. Bất quá lúc này hắn cũng chỉ có thể ra vẻ thụ giáo, sau đó nghiến răng phun ra từng chữ.

- Tân Minh hiểu được, ngày sau định không dám tái phạm!

- Ha hả, sư huynh hiểu đạo lý này tất nhiên không thể tốt hơn! Thật ra là sư đệ ta quá phận. Tân sư huynh hôm nay phạm tội trong từ đường, tự có trưởng bối tông môn trừng phạt, không tới phiên ta tới dạy

Thoại âm vừa rơi xuống, Nhạc Vũ cũng lười không để ý Tân Minh lúc này đã lộ gân xanh trên mặt trở về vị trí của mình. Đồng thời hắn nghe Nhạc Hàn bên cạnh hừ lạnh một tiếng, Trưởng Tôn Tử Vận và thiếu niên không biết tên kia cũng nhìn hắn vẻ khác thường.

Nhạc Vũ thấy thế liền giật mình, sau đó hướng bên cạnh gật đầu áy náy thi lễ:

- Mới vừa rồi đi xử lý phiền toái nhỏ, để cho mấy vị sư huynh chê cười.

Vẻ mặt Nhạc Hàn càng như sương lạnh.

Chiến ý trong mắt Trưởng Tôn Tử Vận vẫn dạt dào, duy chỉ có thiếu niên kia mỉm cười đáp lễ lại. Bất quá không biết vì sao, Nhạc Vũ chợt có cảm giác như bị một dã thú ăn thịt nhìn chằm chằm vào sau lưng, lông tóc dựng lên.

Nhạc Vũ không khỏi âm thầm kinh ngạc, bất quá lúc này hắn cũng không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ thấy trước điện truyền đến một hồi chuông trong trẻo rồi đại điện tế sư chính thức bắt đầu.

Sau khi dứt ba tiếng chuông thì phía trước có người tiến lên tuyên xướng:

- Cho mời ba mươi sáu đệ tử chân truyền của đời ba mươi lăm dâng hương cho tổ sư!

Kế tiếp cũng là mọi người ghi danh, mỗi khi được đọc tên thì có một người bước lên cung phụng tế phẩm, sau đó dâng hương quỳ lạy.

Nhạc Vũ thấy vậy kinh ngạc, đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông quả nhiên cực ít. Tổng cộng tính toán khoảng mười lăm mười sáu người mà thôi.

Qua không lâu lắm đã đến phiên mấy người bọn họ. Khi người tế xướng kia đọc lên cái tên Tạ Hạo thì Nhạc Vũ thấy người thiếu niên bên cạnh thản nhiên tiến ra.

- Thì ra là người này tên là Tạ Hạo. Thượng Ngạn sư huynh nói người này ở tiền thế, cũng là cảnh giới Nguyên Anh xuất khiếu. Đoan Mộc Hàn có thể ở hai mươi hai tuổi đột phá Kim Đan, chỉ sợ người này mấy năm sau cũng thế.

Nhạc Vũ suy nghĩ miên man, đến khi Nhạc Hàn bên kia tham bái xong, người tế xướng đọc lên tên mình mới dừng suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc bước lên bái tế trước hương án.

Ngay sau đó là nghi thức bái tế tiếp theo, hắn nhận lấy ba cây hương từ tay đạo đồng rồi theo người tế xướng đọc lời thề.

Đơn giản là lấy tâm thề, ngày sau nhất định tuân thủ môn quy, không được khi sư diệt tổ.

Đến khi hắn thề xong thì trong lòng yên lặng cầu nguyện:

- Liệt tổ liệt tông Quảng Lăng Tông ở trên cao, xin nghe đệ tử một lời! Nếu chư vị tổ sư có thể bảo vệ mẫu thân tộc nhân Nhạc Vũ, còn có hai huynh đệ của ta an toàn thì đệ tử Nhạc Vũ nhất định tận lực làm hưng thịnh Quảng Lăng Tông ta.

Nhạc Vũ cũng hiểu, những tổ sư trên bài vị này chỉ sợ chân linh đều đã tiêu tán không còn trên thế gian. Sở dĩ trong lòng tưởng niệm như vậy bởi vì lo lắng Nhạc Trương Thị cùng đông đảo tộc nhân ở Bắc Mã Nguyên sẽ bị Phù Sơn Tông tới tìm phiền toái mà thôi. Bản thân cũng không chân chính trông cậy vào những bài vị này có thể hưởng ứng khẩn cầu.

Bất quá đang lúc hắn mặc niệm đến câu cuối thì Thông U châu trước ngực bỗng nhiên rung động mãnh liệt.

- Chẳng lẽ là Chiến Tuyết trong đó không chịu nổi tĩnh mịch nên có động tĩnh gì?

Nhạc Vũ chuyển niệm, đem hết toàn lực trấn áp động tĩnh của Thông U châu. Trong lòng hắn thầm để ý lại thấy không đúng, nếu Thông U châu có động tĩnh thì sao không lấy chân khí trong cơ thể hắn. Còn Chiến Tuyết nếu muốn đi ra khỏi không gian kia đã phải dùng Định minh châu.

Nhạc Vũ lúc này cũng không biết là ở động quật khổng lồ phía sau từ đường, mười mấy trưởng lão bao gồm Nông Dịch Sơn cùng Cung Trí Mạc Quân đều nhất tề biến sắc.

Chỉ trong không gian chừng trăm trượng này, vô số linh lực đang hướng về tụ hội, nhũng phù triện dày đặc bên vách đá cũng đang lóe lên từng đợt, phảng phất cả động quật đang sống lại.

- Theo truyền thuyết linh trận trong thạch điện này chính là tổ sư khai sơn của Quảng Lăng Tông lưu lại trước lúc phi thăng để ngày sau dùng làm pháp trận liên lạc tông môn. Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?

Kinh ngạc nhìn pháp trận trong động quật đang bắt đầu từ từ cộng hưởng vận chuyển, Phong Vân kinh dị:

- Nhưng vì sao Quảng Tông ta truyền tiếp hơn vạn năm mà linh trận này cũng không có tác dụng, đến giờ mới có động tĩnh.

- Tựa hồ là do tiểu gia hỏa ngoài kia!

Người lên tiếng là Mạc Quân, vẻ mặt do dự:

- Ta cảm giác động tĩnh vừa rồi là từ khi hắn dâng hương mà thì bắt đầu!

Phong Vân thần niệm của tu sĩ Nguyên Anh vô cùng cường đại. Cho dù có linh trận cách trở nhưng bất luận động tĩnh gì bên trong từ đường cũng không giấu diếm được đối phương.

Lão cau mày, lợi dụng bản thân đang nắm linh trận, hướng linh thức ra ngoài tìm kiếm. Sau đó trong đầu lão hiện ra hình ảnh Nhạc Vũ chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện .

- Cẳng lẽ nói sự chân thành của người này đã khiến tổ sư giáng ân trạch xuống cho hậu bối chúng ta?

Trong lòng Phong Vân mới vừa hiện lên ý nghĩ này, liền thấy Nông Dịch Sơn bên kia cũng nhíu mày:

- Sợ rằng hài tử này thật đúng là nguyên nhân. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cung Trí khẽ lắc đầu:

- Rốt cuộc tình hình như thế nào, tiếp theo xem một chút liền có thể biết được!

Trong năm người, duy chỉ có Vu Duy không cách nào cảm giác động tĩnh phía ngoài. Lão nghe mấy người nói với nhau thì trầm mặt không biết suy nghĩ cái gì.

Trong cùng thời gian, người xướng lễ bên kia đang lên tiếng:

- Mời ba lạy chín dập đầu, làm lễ nhập tông!

Nhạc Vũ nhíu mày xoay người bước qua. Lúc này cơ hồ toàn bộ nội tức cơ thể hắn đã dùng để trấn áp Thông U châu nên không thể làm như những người khác, cảm giác trên người mình dần vô lực, sắc mặt tái nhợt.

Nhấc từng bước một đến bên tấm bồ đoàn, Nhạc Vũ thở sâu một hơi nỗ lực cúi đầu xuống tấm bồ đoàn.

Theo một xá này của Nhạc Vũ, toàn bộ tiền điện bao gồm mấy dặm xung quanh chấn động ầm ầm.

Vào lúc mọi người đang kinh ngạc thì thiếu niên tên gọi Tạ Hạo cũng hơi động dung, ánh mắt thâm thúy nhìn vào chỗ sâu trong điện.