Cả bên trong và ngoài điện đường, linh lực đang ùa đến với tốc độ ngày một nhanh hơn, toàn độ đại trận không biết tên đã nằm yên cả vạn năm qua lại càng bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Theo sự dao động kịch liệt của linh lực, cả thành động đều run rẩy, vô số cát đá từ trên đỉnh điện rơi xuống.
- Phong sư điệt, lúc này ngươi còn chưa khởi động linh trận hộ từ thì còn đợi khi nào?
Cung Trí bỗng nhiên quát to một tiếng, Phong Vân hơi hoảng sợ, cũng không đợi mấy người khác nói chuyện, sớm đã khởi động cấm chế linh trận bố trí ngoài điện.
Lão biết ý trong lời nói của Cung Trí nên cũng không ngăn cách linh lực tràn vào, chỉ là áp chế lại dao động linh lực làm cho động tĩnh trong điện giảm tới thấp nhất. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bất quá vào thời khắc này, linh thức của. Phong Vân lại truyền vào đầu lão hình ảnh Nhạc Vũ lần thứ hai dập đầu trước bài vị tổ sư.
Chỉ thấy vừa lúc Nhạc Vũ dập đầu xuống đất thì pháp trận không biết tên lại ầm ầm chuyển động, linh lực sôi trào, trong nháy mắt tăng cường đến mức độ như các cường giả Kim Đan như hắn và Vu Duy cũng mơ hồ sợ hãi!
Theo sự tăng trưởng của tần số dao động linh lực, sắc mặt của Phong Vân dần không còn một tia huyết sắc, chỉ cảm thấy hồn lực của mình đang bị linh trận bên ngoài thạch điện điên cuồng chế áp.
Muốn áp chế dao động linh trận trong thạch điện tuy là khó khăn rất lớn, nhưng nhờ vào linh trận trợ giúp thì lão vẫn có thể miễn cưỡng làm được. Vấn đề khó khăn là hiện giờ Phong Vân gặp phải chính là nên dị động thế nào để ngoại giới không biết!
Người đầu tiên phát hiện Phong Vân có chút chống đỡ hết nổi chính là Nông Dịch Sơn. Khi nhìn thấy sắc mặt sư đệ mình đang tái xanh, lão nhíu mày theo bản năng.
- Vu Duy sư đệ! Xin giúp Phong sư đệ một chút!
Vu Duy nghe vậy giật mình, cũng không do dự dán tay lên lưng Phong Vân, theo một luồng chân khí tinh thuần đi vào, vẻ mặt Phong Vân rốt cục hơi lộ vẻ dễ dàng. Nhân cơ hội trì hoãn, lão lấy ra một viên Hồi Nguyên đan và một viên Ôn Linh đan ăn vào.
Trong nháy mắt mới vừa rồi, nội tức và hồn lực của lão mặc dù còn chưa mức tiêu hao toàn bộ nhưng cũng đã mất mất bảy phần. Vào lúc Vu Duy xuất thủ tương trợ thì cũng không thể hồi phục như cũ, chỉ sợ nếu không có dược vật ủng hộ thì chỉ chốc lát nữa cả người lão cũng sẽ bị linh trận ép khô!
Nhìn thấy linh lực điên cuồng bên trong thạch điện từ từ khôi phục khống chế, Nông Dịch Sơn thở phào một hơi, ngay sau đó lão lại nhìn về hướng tiền điện.
- Hai vị sư thúc! Xem ra chúng ta đoán không sai, linh trận nơi này dị động quả nhiên là bởi vì hài tử kia dựng lên
- Xem ra là không giả!
Cung Trí cũng khẽ gật đầu, trong mắt khó đè nén được sự hưng phấn:
- Bất quá chuyện này bọn ta cũng không có cách nhúng tay, càng không cách nào cung cấp trợ lực, trước hết tạm hãy chờ xem! Nếu tổ sư thật vì hài tử kia mà giáng xuống ân trạch thì đúng là hỉ sự lớn lao của Quảng Lăng Tông ta!
Lúc này trong linh thức bọn họ đều nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Nhạc Vũ đang nhìn bốn phía. Nếu như nói lúc đầu hắn khấu đầu gây ra chấn động nhẹ thì lần thứ hai thì đúng là không cách nào giải thích được.
Trên thực tế lúc này có cảm giác không đúng không chỉ có mình hắn. Sau lưng Nhạc Vũ đang có vô số cặp mắt nhìn vào vẻ quái dị, còn có mấy trăm đạo thần niệm mạnh yếu khác nhau đang bao phủ quanh thân hắn. Trong đó cường đại nhất có bốn luồng tuy là mơ hồ nhưng Nhạc Vũ theo bản năng cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
May nhờ là vào lúc này dị động của Thông U châu vẫn không dừng lại nhưng lại có một dị lực không rõ lai lịch giúp hắn áp chế nên không gây ra dao động xung quanh.
Trong lòng Nhạc Vũ kinh nghi, nghĩ mãi không ra Thông U châu vì sao vào thời khắc này lại sinh ra biến cố? Bất quá hắn cũng thúc thủ vô sách, lần đầu tiên sau khi chuyển thế cảm thấy bất lực.
Mặt đất chấn động một lúc rồi trở nên yên lặng, tro bụi trên đỉnh cũng thôi không rớt xuống nữa.
Song người tuyên xướng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Hắn nhìn thật sâu vào Nhạc Vũ đang quỳ gối trước hương án, thầm nghĩ chỗ địa mạch này của Quảng Lăng Sơn là vững chắc nhất, sao có thể dễ dàng bị chấn động thế này? Hơn nữa xem bốn phía cũng không có dao động linh lực nên không giống có ai vừa thi triển đạo pháp.
Đánh giá cẩn thận một lần, vị tuyên xướng có tu vi Linh Hư Động tâm cảnh chỉ cảm thấy mọi việc hôm nay cực kỳ cổ quái. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu, cho đến lúc sau thấy chấp sự Hà Phàm đã lộ vẻ sốt ruột thì mới hít sâu một hơi tiếp tục:
- Mời đứng dậy!
Nhạc Vũ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dập đầu trước bài vị một lần nữa.. Bất quá lần này hắn cũng an tâm là không có biến cố gì thêm.
Một khắc này mọi người trong điện bao gồm cả Hà Phàm cùng người tuyên xướng đều khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may mắn chẳng qua là trùng hợp, nếu thật sự xảy ra thêm một lần dị biến thì bọn họ thật sự không biết làm sao để tiếp tục nghi thức đại điển.
Bất quá cũng không thiếu người kỳ quái, thầm nghĩ trong Chấn Hỏa sơn, tuy biến động sâu trong địa mạch ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng khó cảm ứng, nhưng tại sao mặt đất rung động chỉ ở trong phương viên mười trượng.
Nhạc Vũ biết điều này nhất định không phải trùng hợp, động tĩnh của Thông U châu trước ngực vẫn chưa từng dừng lại. Ngược lại trong nháy mắt hắn dập đầu lại chợt bùng phát, sở dĩ không gây ra dao động trên mặt đất là có lực lượng gì đó chế áp.
Nhạc Vũ nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên do. Lúc này hắn cũng chỉ có thể chân tâm thật ý yên lặng cầu nguyện:
- Kính xin liệt vị tổ sư bảo hộ, Nhạc Vũ ngày khác nếu có thành tựu, tất không phụ lời thề ngày hôm nay!
Hắn vừa dứt lời thì một tiếng chuông lại vang lên, Nhạc Vũ theo lời quỳ xuống. Lúc khấu đầu hắn lại cảm thấy Thông U châu trước ngực đang tuôn ra linh lực rồi lại có một luồng linh lực không biết lai lịch điên cuồng tràn vào trong hạt châu. Nhạc Vũ dùng thần thức thăm dò vào Thông U châu thì cảm giác hạt châu này như biến thành một cái cọc chuyên dùng để buộc thuyền trên bến. Luồng lực lượng không biết tên này đang không ngừng tiến vào trong hạt châu.
Sau khi Nhạc Vũ hoàn thành lần dập đầu lần thứ ta thì bên trong thạch điện vốn đã đầy linh lực lại bạo tăng thêm một lần nữa. Đại trận trong điện đã khởi động hơn một nửa, vô số linh lực trong không gian tụ vào chỗ trung ương, tạo thành một vũng nước xoáy.
Cũng may lần này có Phong Vân Vu Duy liên thủ áp chế nên cũng không gây ra động tĩnh quá lớn. Được một lát, trong mắt hai người lộ ra vẻ thống khổ, tiêu hao pháp lực với số lượng lớn đã khiến cho chân lực của bọn họ sắp khô kiệt.
Mạc Quân thấy thế thì hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng lão không lấy làm kinh sợ mà còn mừng rỡ, tuy nhiên lúc này không phải là lúc để vui mừng.
- Chưởng giáo, Cung sư huynh! Ba người chúng ta liên thủ giúp bọn họ giúp một tay!
Nông Dịch Sơn cùng Cung Trí tâm lĩnh tụ hội, phối hợp ăn ý vọt đến một góc điện trụ vững sau đó lấy bản thân làm hạch tâm trấn áp linh lực đang nhiễu loạn trong thạch điện.
Ba người cũng không phải là không muốn dùng linh lực bên ngoài để áp chế, chẳng qua uy lực linh trận hộ từ cuối cùng có hạn, có thêm hai người Phong Vân Vu Duy đã đủ để vững vàng áp chế.
Được ba tu sĩ Nguyên Anh cảnh trợ giúp gánh đi hơn nửa tổn hao chân lực, Phong Vân cùng Vu Duy cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hết sức chuyên chú đem nhiễu loạn linh lực áp chế bên trong phạm vi thạch điện.
- Đáng tiếc hành động lần này nhiều nhất chỉ có thể giấu diếm được những tu sĩ Kim Đan cảnh bình thường mà thôi. Chưởng điện của Phù Dung Phong, Ngọc Lãm Phong và Truyền pháp điện đều có tu vi hóa đan, động tĩnh này chắc không dấu được bọn họ.
Tâm niệm trong đầu Phong Vân xoay chuyển cực nhanh. Lần này lão đã có thể phân ra mấy phần thần niệm dò xét bên ngoài thì thấy những tu sĩ Kim Đan ngoài điện đều lộ vẻ ngạc nhiên, còn mấy người mà lão vừa nhắc tới thì đang nhíu mày đứng nhìn vào chằm chằm trước cửa điện.
Lão cũng rảnh rỗi suy nghĩ nhiều, vào lúc này thì linh thức của lão đã nhìn thấy Nhạc Vũ đã lạy đến lần thứ năm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cảnh giác trong lòng Phong Vân lập tức dâng lên mức cao nhất. Quả nhiên lúc Nhạc Vũ lạy xong lần thứ năm thì pháp trận vô danh trong đại điện đã đạt đến trạng thái hoàn toàn khởi động.
Những linh lực tụ vào vùng xoáy lại càng gia tăng, trong lúc mơ hồ có thể thấy ở chính giữa vũng xoáy một điểm nho nhỏ đang không ngừng bắt đầu mở rộng. Lúc bắt đầu chỉ nhỏ như hạt gạo, một thoáng sau đã lớn như hạt châu.
- Có thể thật sự đả thông không gian? Chẳng lẽ hưng suy của Quảng Lăng Tông ta thật sự ứng tại vào một hài tử chưa tới mười lăm tuổi?
Phong Vân chấn động, cũng không biết nên khóc hay cười, rốt cuộc nên dùng phương thức nào để phát tiết nỗi vui sướng trong lòng, chẳng qua trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn bừng bừng.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tâm thần của lão bị chỗ trung ương của vung xoáy hấp dẫn.
Lúc Nhạc Vũ cúi lạy đến lần thứ sáu thì điểm kia chợt khuếch trương thành hình cầu màu đen, trong đó có một luồng hào quang năm màu thoáng hiện rồi từ hình cầu kia xuyên ra ngoài.