Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 671: Trấn áp yêu long




Thoát khỏi Hỗn Nguyên Vô Cực thủ ấn của Nhạc Vũ, Lệ Bi Hồi đem toàn bộ thân sau của mình thiêu đốt lên, hóa thành một đạo huyết sắc độn quang trong tích tắc liền xuyên qua vạn dặm.

Ánh mắt Nhạc Vũ âm trầm, đem ngũ sắc cự chưởng khổng lồ mang theo trăm vạn thạch lực lượng dùng sức nắm chặt lại, một đoạn thân thể yêu long liền bị hắn niết thành nát bấy! Cùng một lúc hắn tế lên Thông Thiên Long Ngục Ấn, chân phải giẫm mạnh, thúc dục Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông, vô số nguyên từ lực tràng lập tức trói tới, đem độn quang Lệ Bi Hồi phía xa xa hút nhiếp trở lại.

Lệ Bi Hồi nhất thời khủng hoảng, vô luận hắn giãy dụa thế nào cũng không sao thoát khỏi nguyên từ lực trói buộc, tốc độ chạy trốn yếu mất bảy thành. Khắp không gian nơi này cũng bị Nhạc Vũ dùng Thập Phương Môn cùng Tứ Tượng Tỏa Thần Bi vững vàng phong tỏa, không còn cách nào phá không thoát đi.

Vẻ tuyệt vọng chợt lóe lên trong mắt hắn, sau một khắc Lệ Bi Hồi đem đoàn kim sắc huyết dịch ném ra, giải khai băng phách lực trấn áp, mặc kệ cho đoàn huyết địch nhanh chóng thiêu đốt. Sau đó hắn điên cuồng thúc giục yêu lực, tăng nhanh khả năng chạy trốn.

Là tinh huyết của Hàn nhi!

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên, lệ khí sát cơ trong lồng ngực lần nữa cháy rực lên, khóe môi không ngừng vặn vẹo, gân xanh nhảy mạnh liên tục hai bên thái dương. Hắn hừ lên một tiếng lạnh lùng, lấy pháp lực xa xa hút nhiếp, đem đoàn tinh huyết chiêu vào trong tay, trong tay hắn lập tức ngưng tụ Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm tầng mười ba, thuận thế chuyển thành Ngũ Sắc Thần Quang, nhìn vào đoàn tinh huyết óng ánh vẩy ra, ngay lập tức liền đem ngọn lửa đang thiêu đốt hoàn toàn tiêu tán.

Đợi đến khi hắn đem đoàn huyết dịch thu vào bên trong Càn Khôn Hồ Lô, Lệ Bi Hồi đã bay ra ngoài vạn dặm, cơ hồ đã thoát khỏi tâm thần cảm ứng của hắn.

Giờ khắc này hắn dùng Vọng Khí Pháp quan sát, chỉ thấy vô số yêu khí đang hướng nơi này tuôn tràn đến, số lượng không dưới trăm vạn.

Nhạc Vũ không chút sợ hãi, tế lên Thập Phương Môn, vừa lắc mình đã đi tới phía sau Lệ Bi Hồi, lại lần nữa ngưng tụ lên Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn, hướng con yêu long khổng lồ chộp tới.

Ngay một khắc này một đạo lôi quang màu lam rõ ràng phá không xuyên ra, thẳng đánh tới Nhạc Vũ. Mà trên bầu trời truyền ra một tiếng hừ lạnh:

Dám xông vào nơi này giết người, ngươi cho Thanh Châu là địa phương nào? Ân? Ngươi chính là Quảng Lăng Tông Nhạc Vũ?

Tinh thần uy áp thật lớn từ bên trên thẳng tắp áp xuống, hơn xa mấy vị Tán Tiên Yêu Đế trước kia tới mấy thành, vô cùng ngưng thật.

Thần hồn của Nhạc Vũ vốn bị thương nặng chưa lành, lúc này bị trọng áp, ngũ quan lập tức trào máu, con ngươi hắn lập tức co rụt lại.

Vân Lân, Tiên Thiên Huyền Âm Thần Lôi?

Ngay trong lúc thanh quang giáng xuống, lòng bàn tay Nhạc Vũ lật lên, một đạo Kỳ Lân Chân Hình Phù lập tức thúc giục hướng đạo lôi quang kia đánh tới.

Bên trong Kỳ Lân hư ảnh hòa lẫn Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa, cùng đoàn Tiên Thiên Huyền Âm Thần Lôi giao kích, nhất thời truyền ra tiếng nổ vang, vô số lôi quang bạch diễm bắn ra tứ tán.

Trong tầm mắt Nhạc Vũ chỉ có ngũ sắc cự chưởng khổng lồ vững vàng trói lại yêu long, thân hình mạnh mẽ xuyên thấu qua luồng năng lượng gió lốc, sau đó hắn lập tức thúc giục Thông Thiên Long Ngục Ấn đồng thời kích phát Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông đem con yêu long đang giãy dụa quấn chặt lấy.

Lệ Bi Hồi vẫn điên cuồng giãy mạnh không thôi, vạn bất đắc dĩ hắn xuất ra tuyết sắc yêu đan, tế lên không trung, sau đó một tầng băng bích thật dầy lập tức bảo vệ quanh thân của hắn.

Nhạc Vũ thấy thế cười lạnh, biết Lệ Bi Hồi đang chờ đợi Vân Lân xuất thủ, cho dù chỉ có thể chống đỡ được chốc lát, nhưng vẫn còn một đường sinh cơ.

Mà giờ khắc này trên bầu trời mây trắng hội tụ, truyền ra tiếng cười lớn của Vân Lân:

Ngươi tới Thanh Châu, chẳng lẽ muốn tự tìm đường chết? Hắc! Giết ngươi vừa lúc chấm dứt ân oán giữa Thanh Châu cùng Quảng Lăng Tông các ngươi…

Nhạc Vũ không chờ hắn nói xong, liền phất tay áo, lại thêm một đạo Chu Tước Chân Hình Phù bay ra, hóa thành hai con Chu Tước khổng lồ hướng bên trên đánh tới, ngay sau đó ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn qua yêu long.

Bên trong tầng băng, nội tâm Lệ Bi Hồi không khỏi chợt lạnh, chỉ cảm thấy trong mắt Nhạc Vũ phảng phất có một cỗ lãnh diễm đang hừng hực thiêu đốt. Ánh mắt sắc bén như lưỡi đao làm tim hắn đập nhanh, trong nội tâm còn có một loại cảm giác quái dị, hắn cảm giác hôm nay cho dù mình trốn vào vực sâu thâm uyên, có được người nào che chở, chỉ sợ thanh niên thanh tú trước mắt cũng sẽ đuổi giết tới cùng, không đem mình bầm thây vạn đoạn tuyệt không bỏ qua.

Ngay khắc này, trong tay Nhạc Vũ lại vẩy ra một đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười ba, làm tuyết sắc yêu đan trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm, sau đó tế ra Thông Thiên Long Ngục Ấn, đem Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa bắn ra, cùng ba loại linh hỏa trong cơ thể hắn toàn bộ hỗn hợp cùng một chỗ, đốt cháy tầng băng bích, chỉ chốc lát đã đem tầng băng phá vỡ.

Cho tới lúc này bên trong tầng mây mới truyền ra tiếng nổ vang, Chu Tước Chân Hình Phù uy thế mặc dù rơi xuống hạ phong, nhưng vẫn có thể đem Tiên Thiên Huyền Âm Thần Lôi vững vàng ngăn chặn trên bầu trời, ngay sau đó liền nghe được tiếng gầm thét của Vân Lân.

Nhạc Vũ nhếch môi, vô luận giờ phút này vị Yêu Đế kia có cuồng nộ như thế nào, nhưng hiện tại cũng đừng mơ tưởng có thể cứu được con nghiệt súc trước mắt!

Ta phải đem ngươi rút gân lột da, mỗi ngày chịu đựng nỗi khổ thiên đao vạn quả!

Không đợi Lệ Bi Hồi giãy dụa, Nhạc Vũ phẩy tay áo, đem tuyết sắc yêu đan thu vào trong tay áo, dùng Thiên Mộc Kiếm chém tới, dùng Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí đem bốn long trảo của Lệ Bi Hồi chém xuống. Sau đó phá vỡ trọng huyệt toàn thân hắn, đợi đến khi Lệ Bi Hồi không còn lực phản kháng, lúc này liền dùng Biểu Lý Càn Khôn Đồ cuốn lấy, cũng như lúc trước trấn áp vào bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ.

Bắt được Lệ Bi Hồi, trong lồng ngực Nhạc Vũ chợt cảm thấy thư sướng, lệ khí tiêu tán không ít, ý niệm trong lòng cũng trở nên trong sáng, đạo tâm liền trở nên thanh minh.

Khí tức thô bạo tràn ngập trong đầu vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi, sát ý vẫn còn chưa giảm bớt nhưng rốt cục đã bị tia lý trí chiếm cứ thượng phong.

Giờ phút này trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, lẽ ra với tính tình của Vân Lân nên sớm có động tác mới đúng, nhưng hắn vẫn chậm chạp chưa xuất ra thần thông công kích.

Thoáng cau mày, Nhạc Vũ tạm thời không thèm đi quản hắn, chỉ đem Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù tế trên đỉnh đầu của mình, lúc này mới nhìn lên bầu trời, chỉ thấy đoàn mây trắng vẫn nằm yên như trước, nhưng ở đối diện xuất hiện thân ảnh một hắc y nhân, người kia tóc đen mắt đen, chừng hai mươi tuổi, diện mạo anh tuấn, vẻ mặt siêu nhiên.

Cho đến khi Nhạc Vũ nhìn lên, hắc y nhân mới quay đầu nhìn hắn khẽ mỉm cười.

Ánh mắt Nhạc Vũ co rụt lại, với hồn thức mạnh mẽ hiện tại của hắn, vừa rồi hoàn toàn không cảm giác được người này xuất hiện! Trong nội tâm hắn chợt có suy đoán thân phận của hắc y nhân kia, ngay lập tức hướng đối phương cúi người hành lễ, sau đó xoay người nhìn về phía đông.

Đem Vô Vọng Chân Thủy cùng thủy hệ chân khí hội tụ lên hai mắt, Nhạc Vũ lại dùng Vọng Khí Thuật nhìn xa xa. Thanh Châu có vẻn vẹn mấy vị Yêu Đế khí tức tuyệt đối mạnh mẽ hiện tại đã xuất hiện gần trong gang tấc, nhất là phương hướng mặt đông còn có một đạo thanh khí cao ngất trời.

Yêu Vương Thương Ngô!

Nắm chặt hai tay, Nhạc Vũ phá khai hàng rào không gian, sau đó trước khi đi vào thời không loạn lưu, một tiểu châm hoàng hắc sắc bị thanh quang bao quanh đâm thẳng tới.

Người nào ngăn ta, chết!

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên lệ mang, độn quang không hề giảm bớt, chỉ đem Vô Hình Hàn Phách Kiếm bắn ra đối kháng tiểu châm hoàng hắc sắc, va chạm cùng một chỗ, ngay sau đó Long Tước Phiến trong tay lại bắn ra, ba trăm ngũ sắc quang châm toàn bộ bắn tới phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ một lát, tận sâu trong thời không loạn lưu liền truyền ra mười mấy tiếng nổ vang cùng tiếng kêu rên.

Ngay lúc này Nhạc Vũ tế ra Kỳ Lân Chân Hình Phù, hướng bên kia bắn tới.

Sau một khắc, Sơ Tam đã dẫn đầu chạy tới trước tiên, không chút nghĩ ngợi liền đánh ra một đạo Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm tầng thứ mười, đi sau tới trước xông tới phương hướng phát ra thanh âm.

Đợi đến khi linh lực bạo động hoàn toàn trở lại bình thường, từ hướng kia không còn chút tiếng động vọng tới, yêu lực ba động mạnh mẽ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngay khi Nhạc Vũ ngưng mắt nhìn lại, vài cỗ khí tức cường đại cũng biến thành khí cơ ngưng trệ, tùy ý cho Nhạc Vũ mang theo Chiến Tuyết cùng Sơ Tam và Đằng Huyền xuyên tới.

Giờ phút này trên bầu trời gần bên băng hồ, Vân Lân đang nổi cơn cuồng nộ, đám mây khổng lồ cũng theo tâm tình điên cuồng của hắn cuồn cuộn sôi trào.

Vô số Tiên Thiên Huyền Âm Thần Lôi không ngừng tụ tập ngay trước người của hắn, đem cả bầu trời nhuộm thành màu xanh đậm. Mà thanh âm Vân Lân giờ phút này vô cùng phẫn nộ:

Thôn Tinh, chẳng lẽ ngươi thật muốn cùng Thanh Châu không chết không thôi?

Buồn cười! Mấy năm nay có lần nào không phải Thanh Châu các ngươi chạy tới tìm chúng ta gây phiền toái? Lần này tông ta thật khó có cơ hội chủ động tìm tới cửa, ngươi đã cảm giác không chịu được rồi?

Thôn Tinh cười lạnh, nhàn nhạt nhìn vào tầng mây nói:

Bản thân ta muốn hỏi, các ngươi năm lần bảy lượt đi tìm hài tử kia gây phiền toái, lại là dụng ý gì? Chẳng lẽ không biết chuyện của hắn liên quan tới việc chấn hưng Quảng Lăng Tông chúng ta, các ngươi thật muốn hoàn toàn chọc giận ta sao?

Giờ phút này cỗ yêu lực bên trong hàng rào không gian đã hoàn toàn biến mất. Vân Lân bỗng nhiên rống lên một tiếng, từ bên trong tầng mây lộ ra đôi mắt khổng lồ:

Lần này xem như bọn ta đuối lý, chẳng qua hiện nay đã có mấy vị Yêu Đế tại Thanh Châu đã chết trong tay Quảng Lăng Tông các ngươi! Ngay cả tay của tên tiểu tử kia đã nhuộm máu của hai đồng đạo của ta, Lệ Bi Hồi cũng đã bị hắn bắt giữ. Dù thâm cừu đại hận thế nào cũng đã trả xong, ngươi còn không gọi hắn ngừng tay?

Thôn Tinh nghe vậy khẽ mỉm cười:

Xem ra cuộc chiến Bắc Hoang thật khiến Thanh Châu các ngươi tổn thương nguyên khí không nhỏ. Đổi lại trước kia đã lập tức trở mặt với ta. Nói nhảm thì không cần nữa, hài tử kia hôm nay đạo tâm uất ức, tuy Lệ Bi Hồi đã bị bắt, nhưng Thanh Châu các ngươi vẫn còn đang chứa chấp Thương Ngô. Nếu không trừ diệt, ngày sau hài tử kia sẽ bị khúc mắc!

Ngay lúc này hồn niệm của Vân Lân như đã cảm giác ra điều gì, càng thêm nôn nóng nổi giận, lạnh lùng nói:

- Thôn Tinh, ngươi đừng ép ta cá chết lưới rách! Nếu không gọi Nhạc Vũ trở về, hôm nay chớ trách Thanh Châu đem tiểu tử kia bầm thây vạn đoạn!