Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 672: Đông Hoa giá lâm




Hắc y thanh niên nghe vậy không thèm để ý chút nào lắc đầu nói:

Buồn cười! Ngay cả ta cũng không hề nghĩ tới hài tử kia còn có được tấm át chủ bài như Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, như thế nào các ngươi muốn giết hắn thì giết được. Ngươi cũng không cần uy hiếp ta, tóm lại hài tử này hôm nay ta nhất định phải bảo vệ! Nếu như hắn có sơ xuất gì, ta cũng không ngần ngại đem toàn bộ yêu tử yêu tôn của các ngươi tại Thanh Châu toàn bộ nuốt vào trong bụng!

Hắn vừa nói tới đây, cố ý hé môi, lộ ra hàm răng âm sâm, nụ cười lạnh lẽo quỷ dị vô cùng. Chẳng qua tiếp theo sau, từ xa xa truyền ra một tiếng hừ lạnh:

Khẩu khí thật lớn! Thanh Châu Yêu tộc có hơn mười ức, nếu ngươi không sợ bị no tức bụng, thì cứ tùy ý nuốt vào là được!

Thanh âm kia không phải đến từ Vân Lân, mà từ một trung niên anh tuấn sắc mặt tím xanh, ánh mắt lóe lệ mang nói:

Hai tay Nhạc Vũ đã nhuộm máu Yêu tộc chúng ta, nếu không đánh cho hắn hồn phi phách tán, thật sự khó giải được hận của ta. Chỉ sợ ngươi không cách nào bảo vệ được hắn!

Thôn Tinh cau mày, có chút ngoài ý muốn, sau một khắc liền hiểu được, cười nhẹ nói:

Ngươi có thể tới gặp ta, xem ra Huyễn Tâm Tông phía nam đã thu tay lại, chuẩn bị thả cho các ngươi một con đường sống. Những đại tông môn tu chân giới, thật sự xem không hiểu được bọn hắn muốn gì!

Nói tới đây, sắc mặt Thôn Tinh vô cùng âm lãnh, không gian quanh người chợt xuất hiện mấy điểm đen, ánh sáng quanh thân cơ hồ liền bị cắn nuốt, đang muốn động thủ, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một thanh niên đạo sĩ phong thần tuấn tú, lưng đeo song kiếm dạo bước đi tới.

Người này nhìn qua như đi thật chậm nhưng tới thật nhanh, chỉ chớp mắt đã vượt qua hơn mười dặm không gian, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lóe hàn quang nói:

Lại có thêm ta, có thể bảo vệ được Nhạc Vũ hay không?

Trung niên mặt xanh nhất thời ngạc nhiên, nhìn thanh niên tu sĩ kia từ trên xuống dưới, ngay sau đó con ngươi co rụt lại, hít sâu một hơi rét lạnh nói:

Ngươi là Đông Hoa Tán Nhân? Chuyện hôm nay chính là ân oán giữa Thanh Châu cùng Quảng Lăng Tông, có quan hệ gì tới ngươi?

Thôn Tinh vốn đang cảm thấy ngoài ý muốn, âm thầm kinh ngạc nhìn thanh niên tu sĩ, cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của hắn. Trong lúc mơ hồ còn có vẻ sánh ngang với hắn. Pháp lực lớn, thần niệm kiên đọng, mặc dù đứng ngay trước mặt ba người nhưng có thể ngang hàng địa vị. Thực lực này nếu so sánh với Quảng Lăng Tán Nhân cùng Mặc Quan Lan năm xưa, chỉ kém hơn một chút mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vừa nghe được bốn chữ Đông Hoa Tán Nhân, Thôn Tinh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, quay đầu hăng hái nhìn sang bên cạnh.

Đông Hoa Tán Nhân khẽ gật đầu với hắn xem như thi lễ, ngay sau đó nhìn trung niên mặt xanh, thản nhiên nói:

Không có gì khác, Nhạc Vũ đã thiếu ta một nhân tình, một phần nhân quả. Đông Hoa Tán Nhân này tự hỏi độ kiếp vô vọng, cuối cùng có một ngày có lẽ phải binh giải. Biến số duy nhất chính là trên người hài tử này. Người nào muốn giết hắn, chính là gây sự với Đông Hoa ta! Ngăn người thành đạo, tự nhiên là sinh tử đại địch!

Lời còn chưa dứt, trên người thanh niên tu sĩ liền có một cỗ kiếm ý mênh mông cuồn cuộn phóng lên cao, thẳng đánh tận trời. Thanh thế huy hoàng đem cả khí tức của ba người kể cả Thôn Tinh đè ép tới cứng lại.

Chân mày trung niên mặt xanh không tự chủ được nhíu chặt, nếu chỉ có một mình Thôn Tinh, tuy nhiên thực lực có mạnh mẽ, nhưng một chưởng vỗ không vang, Thanh Châu tuy kiêng kỵ nhưng không sợ hãi, nhưng nếu có thêm Đông Hoa Tán Nhân, tình hình sẽ hoàn toàn khác hẳn.

Bên trong hư không loạn lưu, ánh mắt Nhạc Vũ thoáng co rụt lại, trong nội tâm mơ hồ có điều cảm ứng.

Đông Hoa Tán Nhân sao? Lần này lại nhận một lần nhân tình của hắn…

Cảm ứng này không phải đến từ hồn niệm, giờ phút này hắn đã sớm đi xa ngoài mấy chục vạn dặm, không còn cách nào cảm giác đến chuyện đang phát sinh ở trên bầu trời băng hồ. Chẳng qua khi cảm xúc bắt đầu khởi động, trong minh minh đã hiểu được một tuyến thiên cơ.

Nguyên tưởng rằng sẽ gặp phải tuyệt đại nguy hiểm, nhưng thì ra không phải là ba thành cơ hội, mà là ít nhất năm thành sao?

Nhạc Vũ cười tự giễu, trong lòng không còn cố kỵ, thúc giục Thập Phương Môn tăng nhanh thêm tốc độ, đem những khí tức yêu lực mạnh mẽ phía sau toàn bộ hất văng. Ngay sau một khắc đã xuất hiện trên bầu trời một khu rừng rậm khổng lồ.

Vừa nhìn xuống, có thể thấy được nơi này có vô số cự mộc xuyên mây, cao nhất chừng ba ngàn trượng, bao trùm phương viên hơn mười dặm. Thấp nhất cũng phải cao tới ngàn trượng, còn có vô số yêu thú đang sinh tồn bên trong khu rừng rậm này.

Nhạc Vũ vừa bước ra Thập Phương Môn, liền có vô số yêu thú điên cuồng lao tới tấn công, hai mắt hắn trợn ngược, cũng không hề có bất kỳ động tác, một tầng quang bích bỗng dưng hiện ra, vô luận là bất cứ loại yêu pháp nào đều bị chặn lại bên ngoài thanh sắc quang bích kia.

Ngay sau đó hắn giẫm mạnh một bước, thúc giục Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông, trọng lực gấp bốn mươi lần chợt triển khai khắp bốn phía. Chỉ một thoáng, liền lan tràn khắp nơi, kéo dài tới phương viên trăm dặm.

Lần này các yêu thú bên trong phạm vi không gian này, toàn bộ đều sụp xuống tại chỗ, không thể động đậy. Yêu lực yếu ớt hơn một chút còn bị trọng lực trực tiếp áp thành phấn vụn. Những nhánh cự mộc liên tục gãy lìa.

Quả nhiên là yêu quái! Ngay cả những cự mộc này, cũng đã có gần phân nửa thành tinh…

Nhạc Vũ nhìn lướt qua khắp nơi, hướng thanh khí xa xa bước tới. Những nơi hắn đi qua, vô luận là yêu thú đã biến hóa hay chưa, tất cả đều bỏ chạy, hoặc bị trọng áp gấp mấy chục lần vững vàng đè ép dưới mặt đất. Những yêu thú cấp tám trở xuống, thì bị đè ép bởi chính trọng lượng bản thân bị gia tăng, những yêu thú cấp tám trở lên, lại bị ý niệm mạnh mẽ của Nhạc Vũ đánh sâu vào, chỉ có thể đau khổ chống cự. Nghịch thiên đao ý xuyên thẳng tới tận chân trời, dẫn dắt kiếp vân hội tụ, lôi quang chớp lóe, Nhạc Vũ đi xuyên vào đàn yêu thú, chẳng khác gì một vương giả đi dạo sân vắng, bình tĩnh tiêu sái không chút sợ hãi.

Thương Ngô, nếu ngươi dám thiết kế tính toán ta, nên sớm nghĩ tới chuyện hôm nay! Uổng cho ngươi tự xưng đứng đầu Thanh Châu, để cho đồng tộc đi tìm cái chết, gia tăng nghiệp lực của ta, có cảm thấy thẹn?

Trong rừng yên tĩnh không ai trả lời, Nhạc Vũ không hề để ý tới, tiện tay phẩy mạnh, vạn trượng phương viên bên trái lập tức hiện lên một mảnh huyết quang. Vô số lưỡi đao trọng lực xuyên toa trong phiến không gian này, chỉ trong nháy mắt mấy ngàn yêu thú ngay cả một cây đại thụ bên trong liền bị cắt nát thành mảnh nhỏ. Nhạc Vũ vẫn tiếp tục đi về phía trước, vẫn đi thong thả như vậy, nhưng khí thế hoàn toàn khác hẳn, mơ hồ mang theo vài phần sát khí.

Chẳng qua ngươi phải hiểu cho rõ, nếu ta đã dám xâm nhập nơi đây, xem như đã là liều lĩnh! Chỉ là sát nghiệt, không làm khó dễ được ta. Đừng nói là đối với trăm vạn yêu loại dưới trướng của ngươi, dù tàn sát hết Thanh Châu, ta cũng sẽ không tiếc! Hàn nhi chẳng qua chỉ là một cỗ thân thể, nhưng ngươi cần phải lấy mạng tới bồi thường cho nàng!

Tiếng nói vừa dứt, từ dưới mặt đất liền đâm ra vô số mộc đằng, như yêu ma loạn vũ cuốn thẳng tới.

Ánh mắt Nhạc Vũ không hề máy động, vẫn chậm rãi đi tới, những dây mộc đằng thanh thế ngập trời xông tới bên cạnh hắn, đồng loạt trở nên uể oải, bò lổm ngổm trước người hắn, bộ dạng phảng phất như đang triều bái đế vương.

Ất Mộc linh lực nơi này nồng nặc hơn những nơi khác gấp trăm lần! Đúng là mảnh đất tu hành tuyệt hảo của mộc loại! Bản thể ngươi chính là Thiên Hỏa Tử Đồng ( cây ngô đồng) vốn là tiên thiên linh loại, có thể hiệu lệnh vạn mộc. Ngươi tự tin ở lại nơi này có thể đánh một trận với ta sao? Nhưng ngươi chớ quên, ta tu tập chính là Thanh Đế Trường Sinh Quyết. Ngươi có thể hiệu lệnh vạn mộc, ta thống ngự thiên hạ mộc linh! Quản các ngươi có thể thức tỉnh linh trí hay chưa, hết thảy đi tìm chết cho ta!

Chỉ một thoáng, phương viên trăm dặm chung quanh cơ hồ toàn bộ thảo mộc giờ khắc này đều trở nên uể oải thật nhanh, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được. Vô số mộc linh lực đều bị Nhạc Vũ toàn bộ hấp thu tới, khiến tầng Vạn Mộc Phong Thần Bích lại bao phủ một tầng xanh biếc óng ánh, chỉ trong mấy lần hô hấp, nơi xa truyền tới từng tiếng khóc thét, mơ hồ xen lẫn thanh âm cầu xin thần phục.

Nhạc Vũ lạnh lùng, thoáng buông lỏng việc thu nạp mộc linh lực, tiếp tục đi về phía trước, chỉ trong chốc lát, liền nhìn thấy trên một ngọn đồi, Thương Ngô sắc mặt tái nhợt đứng thẳng, phía sau là một hỏa hoàng nho nhỏ, đang hướng bên này giương nanh múa vuốt, tựa như muốn tấn công tới lại bị Thương Ngô dùng yêu lực vững vàng ngăn cản.

Ngay lúc này không gian sau lưng hắn liền bị xé mở, Chiến Tuyết, Sơ Tam cùng Đằng Huyền liên tục xuất hiện ngay sau lưng hắn. Cơ hồ cùng một thời gian ba đạo ngân quang phá không bay ra, hiện lên hình tam giác hướng Nhạc Vũ đánh tới. Nhìn kỹ có thể thấy được chính là ba ngân giác quấn quanh vô số ngân sắc tinh quang, chỉ khoảng một thước nhưng lại có vẻ sắc bén không thể chống đỡ.

Tầng thanh quang gia tăng vô số mộc linh lực chỉ cản trở được chừng một lần hô hấp, liền bị ngân giác xuyên qua.

Nhạc Vũ cau mày, còn chưa xuất thủ, Sơ Tam liền bắn ra một đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang làm ba ngân giác vốn đã tiêu hao hết dư lực sau khi xuyên phá Vạn Mộc Phong Thần Bích toàn bộ rơi xuống đất. Nhạc Vũ nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng:

Một Yêu Vương nho nhỏ, cũng dám tới liều mạng! Động thủ ngay lúc này, ta nên mắng ngươi ngu xuẩn hay khen ngươi nghĩa khí sâu nặng?

Long Tước Phiến tiện tay vung lên, hơn ba trăm ngũ sắc quang châm hướng ngân giác đánh tới. Sau đó Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực ngưng tụ thành cự chưởng, xuyên qua hàng rào không gian, hướng hư không chộp tới.

Chỉ một thoáng liền nghe được một tiếng hí dài tương tự như mã kêu, ngay tức khắc một con phi mã thân thể duyên dáng liền bị Nhạc Vũ dùng Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn mạnh mẽ từ trong hư không túm ra ngoài, toàn thân trắng noãn, lưng có hai cánh, đỉnh đầu có một loạt ngân giác, tinh quang lượn lờ quanh thân, trong con ngươi toát ra vẻ cầu khẩn hoảng sợ. Nếu đổi lại trước khi bắt được Lệ Bi Hồi, Nhạc Vũ nhất định sẽ không nương tay, chỉ cần gặp được kẻ địch nhất định toàn bộ chém giết.

Nhưng Lôi Sí Tinh Giác Thú giờ phút này không hề có chút uy hiếp đối với hắn, còn có chút ít chỗ dùng. Hắn hừ khẽ, Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn chợt nắm lại, liền đem toàn bộ đại huyệt trên người yêu thú này toàn bộ phong tỏa.

Theo sát phía sau, mấy đạo khí tức Yêu Đế cũng rối rít phá không bay tới. Vừa xuất hiện nhìn thấy ngũ sắc cự chưởng của Nhạc Vũ vâng đang nắm chặt Lôi Sí Tinh Giác Thú, đều hoàn toàn ngẩn người, có chút hoảng sợ ném chuột vỡ đồ, không dám động thủ.

Nhạc Vũ không quản tới họ, chỉ đưa mắt nhìn Thương Ngô. Trong nháy mắt, theo một trận gió nhẹ phất qua, thân ảnh một thanh y nữ tử xuất hiện ngay truớc người Thương Ngô.