Trên màn hình lớn đang chiếu cảnh quay lại từ camera của trung tâm thương mại vào ngày bị đặt bom.
Chuyên viên kĩ thuật đã tách hình ảnh từ 4 camera có liên quan sau đó ghép lại, bất ngờ là trong đấy có bóng dáng khả nghi xuất hiện.
Nhìn từ dáng người thì đó là một người đàn ông, cao tầm 1m7, mặc áo khoác vô cùng lớn nhằm tránh khỏi việc bị tra xét dựa vào ngoại hình, đội nón đen, đeo khẩu trang.
Điều kì lạ là chỉ có mỗi người này xuất hiện gần khu vực bị đặt bom. Trên thực tế, một người thì không thể làm hết mọi công việc như thế, lại còn là hai quả bom cách không xa không gần, thế nhưng theo băng ghi hình thì gã ta không xuất hiện ở nơi thứ hai.
Nói vậy có nghĩa là, hoặc là trong trung tâm thương mại có người nội ứng với gã ta, bị kẻ địch trà trộn vào, hoặc là đoạn băng ghi hình của trung tâm đã bị động tay động chân. Nếu không thì việc này vô cùng phi lý, một người còn có thể phân thân ra sau đó tàn hình hay sao?
Sau khi phát hiện bộ phận thông tin kĩ thuật ngay lập tức báo cáo lên cấp trên, vì thế mà cuộc họp đột xuất này mới diễn ra.
Tổng tư lệnh trầm ngâm, đáy mắt là sương lạnh không tan, ông ấy như muốn móc xuyên camera mà tóm lấy gã đàn ông thần bí kia đem về thẩm vấn. Lát sau ông mới hỏi người chuyên viên kia, "Không còn hình ảnh nào khác sao?"
Chuyên viên bộ phận- Lý Diệu Phong đáp, "Báo cáo tư lệnh, không còn. Đây là tất cả video có chứa người bị tình nghi."
Sắc mặt mấy vị lãnh đạo cứng đờ như gỗ.
Nếu bọn chúng có thể lặng im không tiếng động trà trộn vào Thủ đô thì rất nhanh mọi thứ sẽ trở nên lộn xộn, an nguy của Thủ đô cũng đang có nguy cơ bị đe dọa, không, là đang bị đe dọa.
Lục Huyền Âm lặng im không lên tiếng, hắn như rơi vào thế giới nhỏ của mình, trông có vẻ xuất thần, hắn nhìn chằm chằm màn ảnh sau đó lạnh lùng dời mắt sang... Lý Diệu Phong.
Anh ta cũng như cảm nhận được, ngờ ngợ nhìn sang sau đó ra chiều khó hiểu.
"Đại tá có chuyện gì sao?"
Hơn 6 cặp mắt chuyển về phía hắn. Thế nhưng hắn chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ, "Không có." Nói rồi cụp mắt xuống, thần tình không rõ.
Lý Diệu Phong nhướng mày sau đó không nói gì nữa. Cuộc họp tan trong sự lo lắng của mọi người. Không khí trong Quân khu cũng nháy mắt trầm xuống.
Rốt cuộc Chính phủ đang giữ thứ gì mà lại có thể khiến bọn chúng điên cuồng như thế? Không màng động đến cả quân đội một quốc gia?
.....
Chiều đó sau khi ăn cơm xong, Duệ Thư Bạch như thường lệ nằm lì trên sopha như con mèo lười. Lục Huyền Âm đem một đĩa trái cây ra, ngồi xuống cạnh cậu.
"Không học bài sao?"
Duệ Thư Bạch tròn mắt nhìn hắn như thấy quỷ, "Tại sao lúc như này anh lại nhắc đến bài vở? Em là sinh viên năm 3, không phải học sinh cấp ba!"
Lâu lâu người này lại thốt ra những câu nói sát phong cảnh thật sự í.
Duệ Thư Bạch bày tỏ.
Lục Huyền Âm khẽ cười, cầm một trái dâu đút cậu. "Cẩn thận bị phạt."
Duệ Thư Bạch: "..." Không muốn nói chuyện.
Thấy hắn nhìn mình, cậu đành chạy về nhà lấy máy tính, uất hận ngồi làm tiếp tiểu luận.
Đúng là không nên kể chuyện học tập cho bạn trai nghe. Hắn sẽ không ngừng thúc bạn học tập làm rạng danh tổ tông.
Lục Huyền Âm cũng lấy máy tính ra, vứt vẻ thoải mái đi, nghiêm túc xem lại đoạn video đã lấy ở trung tâm.
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím vun vút vang lên.
Không biết qua bao lâu, Duệ Thư Bạch vươn vai một cái, bóc một miếng táo nhai nhai.
Lục Huyền Âm nâng mắt, "Xong rồi sao?"
Cậu nâng má, "Ừm, không khó."
Hắn nhìn cậu, sao đó đột nhiên hỏi, "Em có thể xác định một video đã qua cắt ghép được không?"
Duệ Thư Bạch đảo mắt, sau đó gật đầu.
Ừm, kĩ thuật đen của cậu rất nhiều.
Lục Huyền Âm nhớ cậu học Công nghệ, chỉ là không rành lắm về mảng này nên hỏi thử, không ngờ lại nhận được cái gật đầu chắc nịch, nhất thời cảm thấy vui mừng.
Hắn vẫn không biết mình đang ngồi kế một tay rành rọt thế nào.
"Anh có cái gì cần kiểm tra hả?"
Hắn gật đầu, sau đó nói, "Anh gửi video qua cho em được không?"
"Vâng."
Cậu nhìn sơ qua, "Í, cái trung tâm bị đặt bom hôm trước này. Quân khu vẫn đang điều tra sao?"
"Ừ, bên quân khu đang truy tìm tung tích kẻ tình nghi, chỉ là vẫn không có đầu mối."
Nếu gã đã dám lẻn vào đây thì chắc hẳn là một tay lành nghề, sẽ không để người khác phát hiện. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể hoàn hảo không dấu vết, chắc chắn sẽ có lỗ hổng.
A, chuyện cơ mật.
Duệ Thư Bạch đột nhiên căng thẳng. Cậu là đang gián tiếp giúp ngài Đại tá điều tra tội phạm, vừa phấn khích vừa run sợ á nha.
Cậu nhỏ giọng, "Em có cần giữ bí mật không?"
Nhìn cậu làm bộ dáng như ăn trộm, Lục Huyền Âm có chút buồn cười, nhưng vẫn phối hợp nhỏ giọng "ừ" một cái.
Cậu làm động tác kéo miệng, rồi mở video lên coi sơ qua một lần.
Tiếp theo là một loạt động tác mà Đại tá bày tỏ: Nhìn không hiểu -.-
Cũng không thể trách hắn, dù huấn luyện chuyên môn vẫn dạy những thứ về máy tính, nhưng dù sao thì vẫn tập trung vào tác chiến và huấn luyện thể chất nên trình độ vẫn không bằng những thành viên được đào tạo chuyên sâu.
Chỉ là, bạn trai nhỏ của hắn mới năm hai mà trông có vẻ vô cùng điêu luyện.
Nếu Duệ Thư Bạch nghe thấy chắc sẽ sướng đến phồng mũi.
Lúc khớp kết quả có chút lâu, tầm 5 phút sau, một hàng kết quả chạy dọc ra, ngài Đại tá nhìn câu lệnh dài ngoằn ngoèo vẫn bày tỏ không hiểu.
Chỉ là mục quang của hắn dừng lại ngay một con số: 86%. Hắn đương nhiên có thể suy ra con số này tại sao lại có, trong khi những chỗ khác lại là 100%.
Duệ Thư Bạch khẳng định suy nghĩ của hắn, "Có chỗ không khớp."
Cậu nhấp chuột vài cái, đoạn video lập tức xuất hiện ngay. Lục Huyền Âm đã xem đến mức thuộc cả từng phân từng cảnh, đương nhiên nhận ra, đây là khu vực của quả bom còn lại.
Quả nhiên là có ẩn khuất.
Hắn cau mày, đây là video hắn lấy từ trung tâm thương mại chứ không phải đoạn cắt của Lý Diệu Phong, nên vấn đề là có đồng bọn của hắn ta đã lẻn vào trung tâm giám sát, lặng lẽ sửa chữa, hoặc là hack vào hệ thống từ xa.
Dù thế nào đi nữa thì cũng là vấn đề, mà tại sao bộ phận kĩ thuật lại không báo cáo chuyện này. Họ không thể nào không kiểm tra qua video, với năng lực của họ không thể nào lại thua kém một sinh viên như Duệ Thư Bạch.
Chỉ có một khả năng, trong Quân khu chắc chắn có nội gian, và có liên quan đến bộ phận kĩ thuật.
Nếu đó chỉ là suy đoán trước kia thì qua chuyện này, Lục Huyền Âm đã hoàn thiện suy đoán của mình.
Chỉ là không biết người đó là ai, nhưng vị thế chắc chắn không thấp, mà kẻ tình nghi số 1 chính là Lý Diệu Phong, người đứng đầu bộ phận kỹ thuật máy tính.
Duệ Thư Bạch không dám làm phiền ngài Đại tá suy nghĩ chính sự, cậu im lặng nhìn bạn trai, cứ cảm thấy vẻ nghiêm túc của bạn trai quá mê người, muốn ôm ôm, muốn hôn hôn.
Đang làm chuyện trọng đại mà cũng không giấu được suy nghĩ đồi bại.
Cậu mắng thầm.
"Có thể phục hồi không?" Hắn hỏi cậu.
Cậu ngẫm nghĩ, "Tên này kĩ thuật rất tốt, em cũng không chắc nữa, để em thử xem."
Có thể làm đến mức này thì cậu lại phải tốn một khoảng thời gian để phá.
Cậu không hỏi nhiều, bạn trai yêu cầu gì thì cậu làm theo, chậc, bí mật quốc gia.
Hắn nhìn cậu, lại xoa xoa mái tóc đen mượt, "Làm phiền em rồi."
Cậu chớp mắt, tim đập thình thịch vì cái động tác mang tính sát thương 100% này.
"Có thưởng không?"
Lục Huyền Âm cười cười, "Thưởng gì?"
Cậu cúi mặt, vành tai nõn nà chậm chạp đỏ hồng, "Có thể... hôn một cái không?"
Trùi ui!!!!
Cậu vừa mới nói cái gì vậy? Có thể nói lại không??
Tiểu nhân trong lòng đang không ngừng trừng mắt mắng cậu rớt giá.
Duệ Thư Bạch nói xong chỉ muốn chui luôn vào màn hình máy tính, tiếng cười khẽ bên cạnh càng làm cậu ngượng đỏ mặt, dự tính nhấc chân chạy đi không hôn hiếc gì nữa.
Chỉ là một cánh tay nhanh hơn đưa ra kéo cậu về, một tay khác chậm rãi nâng cằm cậu lên. Hắn chăm chú nhìn cậu, cười nói, "Sau này muốn hôn cứ trực tiếp nói, không cần phải tìm cớ như vậy, biết chưa?"
Nói rồi cúi đầu hôn xuống.
Duệ Thư Bạch ngượng chín mặt, nhắm chặt mắt mà tiếp nhận "phần thưởng" mình yêu cầu, lúc môi lưỡi quấn quít nhiệt tình, ngay cả âm thanh nước bọt giao hòa cũng vang lên rõ ràng làm mặt cậu đã đỏ càng đỏ như muốn nhỏ máu. Cậu nghĩ, "Sao mình phải ngại? Bạn trai mình mà? Hôn tí có sao?"
Suýt chút nữa hai người lau súng cướp cò tại ghế sopha, Duệ Thư Bạch thở hồng hộc đẩy người ra, "Khoan, khoan đã!"
Áo cậu bị vén lên, trên cổ cũng in một dấu hôn đỏ thẫm, quần áo xộc xệch, cộng thêm gương mặt mơ màng do thiếu khí, tất cả làm Lục Huyền Âm máu nóng dâng trào.
Hắn thấy cậu phản kháng, cũng tự trách bản thân xúc động, hít thở vài cái bình ổn tinh thần rồi kéo cậu dậy, giúp cậu chỉnh sửa quần áo "Không làm, đừng sợ."
Duệ Thư Bạch lắc đầu, sau khi đã đả thông tư tưởng, cậu đỏ mặt nói, "Không phải, em chưa chuẩn bị gì cả, lần sau đi, lần sau em sẽ khiến anh vô cùng hài lòng."
Lục Huyền Âm nhướng mày, có chút mong chờ cậu sẽ làm gì.
"Cái kia..." Thấy tầm mắt của cậu dừng tại người anh em của mình hắn có chút sầu não.
"Anh lên lầu giải quyết."
Duệ Thư Bạch gãi đầu, muốn nói "Để em giúp anh" lại sợ mình không còn xương thịt lành lặn mà ra ngoài nên đành thôi.
....
Tối đó cậu thức khuya giúp ngài Đại tá khôi phục cái video kia, chỉ là đối phương không phải dạng tay mơ, tầng tầng lớp lớp khá là khó nhằn, cậu nhăn mũi gõ gõ nhấn nhấn, thầm nhủ có nên đòi thêm tiền công không.
Đến khi mặt trời hoàn toàn ló dạng thì cậu mới ngước mắt khỏi màn hình thở ra, đưa tay dụi mắt vài cái, lại ngáp một cái rồi dẹp máy sang một bên, cũng không màng tắt mà nằm vật ra giường tranh thủ ngủ một chút, 8 giờ cậu còn có giờ.
Trước khi mơ màng ngủ mất cậu còn tự khen bản thân tận tụy cống hiến vì Đảng vì nước, đáng tuyên dương!
Sáng nay trời trong vô cùng, mơ màng tắt báo thức, cậu chỉ hận không thể kéo cả cái giường đi học, lăn qua lăn lại cho tỉnh ngủ rồi đi súc miệng rửa mặt.
Gửi cho bạn trai một tin nhắn thông báo đã phá xong sau đó chậm chạp ra khỏi cửa.
Bây giờ cậu đã là sinh viên năm 3 nên rất tự nhiên mà có vô cùng nhiều thứ để làm.
Lăng xăng qua lại bù đầu bù cổ với mấy bài thuyết trình, sau khi hết giờ cậu như cái xác biết đi.
Lục Huyền Âm nhận được tin nhắn của cậu liền gọi đến sau khi cậu tan học.
"Anh ở cổng trường đợi em."
Cậu tỉnh cả ngủ, "Ngay giờ ạ?"
"Ừ." Hắn đáp.
Duệ Thư Bạch phóng nhanh ra cổng, xác định mục tiêu sau đó leo thẳng lên xe, "Hôm nay không bận sao anh?"
Hắn giúp cậu kéo đai, lại thuận tay bóp má cậu một cái, "Không bận."
Duệ Thư Bạch đỏ mặt, cậu ngại ngùng chuyển đề tài, "Em gửi lại video cho anh rồi đấy, anh có thấy không?"
Nói đến đây, Lục Huyền Âm có chút kinh hỉ nhìn cậu, "Ừ, anh đã xem qua rồi, bây giờ đang chuẩn bị lục soát."
Hắn không nghĩ tới bạn trai của hắn lại giỏi như vậy, có lẽ đám người kia cũng không ngờ, hắn lại có thể tra ra được người.
Người kia hoàn toàn lộ mặt, cũng không biết đối phương quá tự tin vào đồng bọn, hay là chưa có kinh nghiệm mà lại phơi mặt ra ngoài như thế.
Có lẽ hắn cũng không ngờ rằng mình thế mà bị phát hiện.
Lúc Lục Huyền Âm mang theo video gặp Tổng tư lệnh, lại nói ra chuyện mình phát hiện, Tổng tư lệnh tức giận không nhẹ, thiếu chút nữa đã ra lệnh bắt đám người ở bộ phận kĩ thuật lại tra khảo. Nhưng đó chỉ là tức giận nhất thời, ông vẫn còn lí trí, thế là lại nhẹ nhàng không tiếng động lặng lẽ an bài người đi tìm gã đó trong bí mật, tránh bứt dây động rừng.
Sau khi truyền lệnh thì nặng nề nhìn Lục Huyền Âm...
"Cảm ơn em." Hắn nói.
Duệ Thư Bạch gãi đầu, sắc đỏ lan đến tận cổ, "Không, không có gì, giúp được anh em rất vui. Chỉ là, em có thể xin anh một chuyện không?"
"Hửm? Chuyện gì?"
"Anh có thể đừng nói cho cấp trên biết em là người làm không?" Nói xong lại sợ hắn hiểu lầm, "Em, không phải là làm chuyện gì mờ ám, chỉ là em không muốn... không muốn bọn họ..."
Lục Huyền Âm hiểu ý cậu, hắn nhẹ nhàng đáp, "Anh không nói với họ, yên tâm đi, họ sẽ không làm phiền em đâu."
Cậu ngại ngùng vì bị nhìn thấu.
Cậu trước giờ nhận việc trên diễn đàn đều chưa từng để lộ danh tính thật, nếu để Quân khu biết là ai đã làm thì cậu rất có khả năng sẽ phải tiếp khách rồi, dù đối phương mang thiện ý hay ác ý thì vẫn không phải là chuyện cậu mong muốn.
Hơn nữa, nếu họ biết cậu là bạn trai Lục Huyền Âm thì có khả năng cậu phải vào vòng giám sát vì đã tiếp cận thông tin mật của Quân khu, đến lúc đó...
Cậu có chút hãi, có phải nhà cũng ra không được không, hay là gặp ai cũng bị điều tra? Hay là bị bắt vào trong đó bóc lột sức lao động...?
Hơn nữa, cậu còn lo lắng cái vị kia sẽ để ý bạn trai nhà cậu...
Cậu rùng mình, mà ngài Đại tá ngồi kế bên lại không biết những suy nghĩ đó, nếu không nhất định sẽ =.= với cậu.
Em nghĩ nhiều rồi.
Hắn lại nhớ đến cuộc nói chuyện với Tổng tư lệnh.
"Cậu tự điều tra?" Ông hỏi.
Hắn gật đầu, "Vâng."
Ông ấy nheo mắt, "Ai giúp cậu làm?"
Hắn vẫn nghiêm trang đáp lời, "Một người bạn."
Tổng tư lệnh đứng dậy, khí thế không nhỏ, ông trừng mắt với hắn, "Thật hồ đồ! Cậu có biết nếu để lộ ra ngoài thì sẽ có hậu quả gì không?"
Hắn giương mắt, lạnh nhạt vô cùng, "Thưa ngài, vậy giờ chúng ta phải tìm ai? Quân khu có nội gian vẫn chưa bắt được, ngài có thể bảo ai điều tra chuyện này? Hơn nữa..."
Hắn ngừng một lát để sắp xếp từ ngữ, "Cậu ấy rất đáng tin, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, ngài cứ an tâm."
Ông có chút bất lực, hắn nói không sai, giờ ông phải nhanh chóng lôi được tên đó ra, nhưng mà: "Tôi lấy gì để an tâm?"
Hắn cúi đầu, vô cùng kiên định bảo vệ người kia "Quân hàm của tôi."
Ông nghẹn một hơi, chỉ tay vào mặt hắn, "Hồ đồ! Ông nội và ba cậu sẽ bị cậu làm tức chết." Hắn vẫn im lặng không nói không rằng, nhưng nghiêm túc trong mắt lại chặn hết suy nghĩ của ông ấy.
Ông hắng giọng, đi lại một hồi rồi hỏi, "Người đó là ai mà cậu lại bảo vệ như vậy."
Lục Huyền Âm đáp, "Một người bạn."
Tổng tư lệnh: "..." Tức chết người.
Mặt ông đen như đít nồi, hận không thể một phát đập chết hắn, biết không thể moi ra danh tính đối phương, ông thở ra rồi phất tay, "Được rồi, cậu tự xử lí đi, nếu xảy ra sai sót gì thì trong vòng hai năm cậu đừng nghĩ đến việc thăng cấp."
Hắn khẽ cười, rất nhẹ rất khó thấy, cúi đầu, "Chào ngài." Nói xong không nán lại một giây.
"..." Hổ phụ không sinh khuyển tử mà.
Một nhà không ai hơn ai, càng ngày càng khó nói.
____
P/s: Khúc khôi phục video là tui chém đó ạ, tại tui thuộc dạng mù công nghệ, lại ngựa ông ngựa bà mà lỡ viết rồi nên quất luôn, mấy bạn đọc vui thôi nha:3
Mà có thấy lâu quá không cập nhật không? Ối giời ơi wattpad chơi tui, tui ôn thi không cập nhật chương mới, xong lúc lên bản thảo của tui bay màu hết trơn????????
Khóc thiệt chớ, mấy bạn thương thương thì nhớ vote cho tui đóooo chứ tui run rẩy lắm rồi... viết lại chương trong nước mắt đó ạ QAQ