Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 54: Cảm tạ em kiếp này có yêu anh



Chỉ thấy, người đàn ông mặc áo sơmi trắng ở giữa sân khấu, mở miệng hát ra những ca từ đầy tình cảm.

"Anh sẽ quý trọng nỗi đau này.

Nhưng lại không thể khống chế được em xông vào giấc mộng của anh

Có một ngày đi ngang qua thành phố anh gặp em

Đừng vì cảm giác xa lạ mà bỏ qua nụ cười

Nghe bạn bè từng nói em từng hỏi thăm anh

Nhưng không có dũng khí mở miệng hỏi thăm anh

Đến một mình trong lần đầu tiên hẹn gặp nhau trên chiếc ghế dài

Chọn một bài tình ca khiến trái tim run run mắt rơi lệ cho anh."

Âm nhạc trôi chảy cùng với những ca từ đầy tình cảm, hát ra từ tiếng nói dịu dàng mà lại mượt mà này, giống như một trận gió xuân, lập tức khôi phục lại đất trời, vạn vật cũng trở nên bừng bừng sức sống.

Ca từ có phần hơi ưu thương, đi kèm với tiết tất nhẹ nhàng, giống như một loại tình cảm được phát ra từ đáy lòng, từng câu từng chữ, đánh vào trái tim Vân Sở, khiến thân thể cô hơi run lên một chút.

Từ giai điệu đẹp đẽ đó, một trí nhớ nằm thật sâu bị đào lên. Một vầng sáng nhàn nhạt vây xung quanh cô, nhìn khuôn mặt quen thuộc của người nọ trên sân khấu, thần thái quen thuộc, tình cảm quen thuộc...........

Cô mở miệng, không tự chủ mà đi theo tiết tấu của người nọ, nhẹ nhàng hát ra đoạn điệp khúc của ca khúc.

"Cảm tạ anh kiếp này có yêu em.

Thật xin lỗi vì em đã khóc đã đau khổ.

Muốn đưa hạnh phúc này vào cuộc sống của anh.

Có mấy lời muốn nói với anh nhưng đều là lời xin lỗi.

Cảm tạ anh kiếp này có yêu em

Buông tay anh không phải là kết quả em muốn.

Làm bạn bè vẫn tốt hơn một người nhìn khói lửa.

Nói cái gì đều có thể nói."

Đúng vậy, bài hát này chính là tiếng chuông điện thoại của Vân Sở "Cảm tạ anh kiếp này có yêu em", là một ca khúc mà cô đã từng nghe vô số lần, giờ phút này được người trên sân khấu hát ra nên có một loại cảm xúc không nói thành lời.

Anh là ai vậy, cảnh tượng này, rất quen thuộc. . . . . .

Vân Sở bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo trắng trên sân khấu, giờ phút này, tầm mắt của người đàn ông đã dừng trên thân thể cô, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Bài hát này, dành tặng cho một cô gái đã từng yêu tôi nhưng lại bị tôi làm tổn thương sâu sắc, thay tôi gửi lời chúc phúc đến cô ấy............"

Trong đầu Vân Sở, trí nhớ của Vân đại tiểu thư trước khi chết tràn về như thủy triều, hô hấp của cô chậm lại, nhìn người trên sân khấu, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Người trên sân khấu không phải là ai khác mà chính là bạn trai trước của thân thể này - Đường Dịch Phong.

Thì ra, sở dĩ thân thể này thích bài hát này như vậy lại là vì anh ta.............

Trong trí nhớ, hai năm trước Vân Sở và Đường Dịch Phong gặp nhau ở câu lạc bộ Đào Nguyên. Thời điểm đó Vân Sở mới có mười lăm tuổi, là một nha đầu nghịch ngợm thích gây sự, vô cùng điêu ngoa tùy hứng. Người khác không cho cô vào quán bar thì cô sẽ dùng tiền đánh ngất nhân viên phục vụ, sau đó thì nghênh ngang cầm thẻ hội viên đi vào.

Lần đầu tiên đến quán bar, nhìn thấy một môi trường tao nhã như vậy cô cũng vừa thật kinh ngạc, vừa thật sự vừa lòng. Mà, vào đúng lúc đó, một người luôn rất yêu thích âm nhạc là Đường Dịch Phong đang ở trên sân khấu, hát bài hát này.

Lần đầu tiên Vân Sở nghe thấy một ca khúc tình cảm êm tai như vậy, ngay lập tức đã bị Đường Dịch Phong mê hoặc. Đúng lúc này, tính tình đại tiểu thư bùng phát, cô xông lên sân khấu, nói với Đường Dịch Phong: "Hát rất hay, tôi nhìn trúng anh rồi, làm bạn trai tôi đi."

Lời nói kinh hãi thế tục như thế chỉ có Vân đại tiểu thư mới dám nói ra. Nhưng Đường Dịch Phong chỉ liếc mắt nhìn Vân Sở một cái, cười nói: "Cám ơn, nhưng mà thật xin lỗi, tôi không thích tiểu cô nương."

Nói xong, Đường Dịch Phong ôm lấy đàn ghi-ta rời khỏi sân khấu, Vân đại tiểu thư lớn như vậy rồi nhưng luôn được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, nào có ai dám dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cô, cô nhìn bóng lưng Đường Dịch Phong, lớn tiếng kêu lên: "Anh cứ chờ xem, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh phải giống như ca khúc này, cảm tạ tôi kiếp này đã từng yêu anh."

Sau hôm ấy, bên người Đường Dịch Phong có nhiều thêm một cái đuôi, cả ngày Vân Sở không có việc gì là đều quấn quít bên người Đường Dịch Phong, chẳng những không thể khiến Đường Dịch Phong yêu cô, ngược lại còn khiến Đường Dịch Phong bắt đầu trốn tránh cô, chán ghét cô.

Cho đến nửa năm sau, khi Đường Dịch Phong gặp phải một đám côn đồ, Vân đại tiểu thư không để ý đến sự an toàn của bản thân, tiến lên đỡ một phát súng thay anh.............

Lúc đó Đường Dịch Phong nhìn Vân đại tiểu thư với ánh mắt khác xưa, rồi từ đó bắt đầu tiếp nhận vị đại tiểu thư tùy hứng này...........

Khi Vân Sở phục hồi lại tinh thần thì trên sân khấu đã yên tĩnh trở lại, Đường Dịch Phong với chiếc áo sơmi trắng, ánh mắt sáng ngời dừng trên người Vân Sở, buông đàn ghi-ta trong tay ra, bước từng bước về phía cô.

Lại có một người khác bước lên sân khấu, âm nhạc lại vang lên, nhưng Vân Sở không nghe thấy bất kỳ cái gì, nhìn Đường Dịch Phong đang bước từng bước về phía bản thân, cắn môi, do dự không biết có nên coi như không nhìn thấy gì mà chạy trốn hay không.

Dù sao, chuyện giữa hai người bọn họ đã là quá khứ, ngựa tốt cũng không nhai lại cỏ, huống hồ hiện tại cô đã không phải là Vân Sở lúc trước nữa, cô đối với người đàn ông này thật sự không có một chút thiện cảm nào cả.

Khi Vân Sở còn đang do dự thì Đường Dịch Phong đã đi đến trước mặt cô, nhìn cô một cách nghiêm túc: "Sở Sở, có nhớ không? Lúc trước, em từng nói, một ngày đó anh sẽ giống với những ca từ trong ca khúc này, cảm tạ em đã từng yêu anh. Hiện tại anh muốn nói với em, em nói đúng rồi. Nếu có thể............."

Anh nhìn Vân Sở một cách say đắm, mỗi một câu một chữ đều vô cùng nghiêm túc, vô cùng êm tai, nhưng Vân Sở lại sợ đến mức phải lập tức ngắt lời anh, cười nói: "Cái kia, Đường thiếu, anh lầm đối tượng rồi? Giữa chúng ta đã sớm kết thúc."

Vừa đúng lúc này, Kim Lan Nhược với lớp trang điểm dày đậm giẫm trên đôi giày cao gót 10cm, thờ phì phì bước đến, trừng mắt nhìn Vân Sở, không nói hai lời, nâng tay tát cô một cái tát: "Tiện nhân, Dịch Phong đã không cần cô, cô quấn quít lấy anh ấy không tha."