Vân Sở không có sự chuẩn bị, sau khi trúng một cái tát của Kim Lan Nhược, trên khuôn mặt trắng nõn truyền đến cảm giác nóng bừng đau rát.
Cô cắn môi, lạnh lùng nhìn Kim Lan Nhược, khóe miệng lộ ra một nụ cười nguy hiểm: "Kim Lan Nhược, có bản lĩnh cô đánh thêm một lần nữa thử xem!"
Mẹ nó! Con mắt nào của cô ta nhìn thấy cô quấn quít lấy Đường Dịch Phong vậy, hiện tại người bị quấn quít lấy là Vân Sở cô mới đúng chứ? Vân Sở nổi giận, cả người tỏa ra hơi hơi thở lạnh lùng...
Kim Lan Nhược bị dáng vẻ của Vân Sở làm cho hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười khinh thường nói: "Được, hôm nay tôi sẽ đánh chết một tiện nhân không biết xấu hổ như cô." Dứt lời, giơ tay rồi lại hạ xuống. Chỉ có điều có một động tác còn nhanh hơn so với cô ta.
Chỉ nghe thấy "Bốp, bốp, bốp, bốp. . . . . ." Bốn cái tát vang lên thành bốn tiếng, khiến toàn bộ Đào Nguyên đều trở nên yên tĩnh.
Tầm mắt mọi người đều dừng lại trước quầy bar, kinh ngạc nhìn cảnh tượng kia.
Vân Sở thổi thổi bàn tay nhỏ bé có chút đau đớn, nhìn Kim Lan Nhược đang ngây ra như phỗng, một giọng nói trong trẻo đi ra từ trong miệng: "Bốn cái tát này, cái thứ nhất để trừng phạt cô bảo tôi là tiện nhân, cái thứ hai cái thứ ba là để trả lại cho cô gấp đôi, còn cái thứ tư, thật ngại quá, lỡ tay.........."
"A --!" Kim Lan Nhược phát ra một loạt tiếng kêu như đang giết heo vậy, những lớp phấn thật dày rơi ầm ầm xuống, lộ ra khuôn mặt bị hủy dung, nhìn qua vô cùng chấn động.
Dưới ánh đèn mờ mờ, trong Đào Nguyên vốn dĩ đang yên tĩnh lại bộc phát ra một loạt tiếng gào rất lớn...
"Vân Sở, đồ tiện nhân, tôi liều mạng với cô." Dường như Kim Lan Nhược đã trở nên điên cuồng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Vân Sở.
Nhưng mà không đợi đến khi Vân Sở phải động thủ, Đường Dịch Phong vốn dĩ đang đứng ngây ra như phỗng đã kịp thời kéo Kim Lan Nhược lại: "Kim Lan Nhược, đủ rồi, cô nháo đủ chưa?"
Kim Lan Nhược cắn môi, nước mắt nóng bỏng chảy ra khỏi hốc mắt, gương mặt vốn dĩ đã bị hủy dung nay lại bị ăn bốn cái tát của Vân Sở trở nên vô cùng dữ tợn: "Đường Dịch Phong, anh có còn là đàn ông không? Cô ta đánh tôi….cô ta đánh tôi….. anh đừng quên, tôi mới là người phụ nữ của anh."
"Đủ rồi, Kim Lan Nhược, sao lòng dạ của cô lại có thể độc ác như thế, tôi đúng là bị mù rồi nên mới có thể tin tưởng câu chuyện hoang đường của cô, để cho Sở Sở phải nhận tổn thương lớn như vậy." Đường Dịch Phong dùng sức kéo khiến Kim Lan Nhược ngã ngồi trên mặt đất, anh cũng không đến kéo cô dậy, chỉ lạnh lùng nhìn cô: "Tôi và Sở Sở đã hoàn toàn không còn quan hệ, cô còn chưa vừa lòng sao? Chẳng lẽ muốn ép tôi đến mức ngay cả làm bạn của cô ấy cũng không được hay sao?"
Vân Sở đặt hai tay trước ngực, miễn cưỡng ngồi trên quầy bar, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
"Anh nói cái gì? Đường Dịch Phong, thì ra trong mắt anh tôi chính là một người không thể chịu nổi như vậy sao? Nếu đã như vậy vì sao lúc trước anh còn muốn lên giường với tôi!" Lời nói của Kim Lan Nhược khiến tất cả mọi người ở đây đều phải ngây ngẩn cả người.
Nhất là Vân Sở, kinh ngạc nhìn bọn họ, trong mắt ngập tràn ánh sáng. Thì ra Đường Dịch Phong này đã từng xài qua Kim Lan Nhược, khó có thể trách vì sao anh ta lại không có mắt nhìn lại đi lựa chọn Kim Lan Nhược như vậy...
Sắc mặt Đường Dịch Phong trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cắn môi nói: "Đúng như ý cô nói, nếu không phải do cô chuốc say tôi thì tôi làm sao có thể coi cô là Sở Sở........."
Anh nói xong, vẻ mặt khẽ đỏ lên, bất an liếc mắt nhìn Vân Sở một cái.
Khắp người Vân Sở nổi đầy da gà, khóe miệng co rút, nghĩ thầm, tên Đường Dịch Phong này, vậy mà dám có ý tưởng như vậy đối với bản thân? Cũng may Kim Lan Nhược này cũng có ý với Đường Dịch Phong, nếu không cái thân thể này cô có khả năng đã sớm bị Đường Dịch Phong giẫm lên rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của cô, một bóng dáng màu đỏ ngồi cách bọn họ không xa đột nhiên cười lạnh, ánh mắt độc ác nhìn Vân Sở. Cô vẫy vẫy tay, lập tức từ phía sau có một người tiến lên hỏi, chỉ thấy cô cúi đầu nói một câu nào đó bên tai người kia, người nọ kinh ngạc nhìn bóng dáng màu đỏ này, rồi sau đó vội vàng rời đi, sau đó khi trở về trong tay người nọ đã nhiều hơn một bọc nhỏ và đưa cho cô gái mặc đồ đỏ đó.
Người nọ gật đầu vừa lòng, nhìn thấy dáng vẻ đang xem kịch vui của Vân Sở, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, một giọng nói vô cùng êm tai nhưng lại độc ác vang lên: "Hừ, để xem cô còn có thể duy trì được dáng vẻ xem kịch vui đó đến lúc nào? Vân Sở, ngược lại tôi muốn nhìn xem, cô không sạch sẽ thì anh ấy có còn muốn cô hay không!"
Vân Sở nhìn Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong kẻ đến người đi rất ầm ĩ, đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú, duỗi thắt lưng, nghĩ thầm tối nay không thăm dò được tin tức tốt nào, vẫn nên đi về trước thì hơn.
Cô xoay người, định đi vòng qua hai người sát phong cảnh ngu ngốc này nhưng lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc khác...
Người mới xuất hiện mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ như lửa, với tính chất thượng hạng của chiếc váy này nên thể hiện ra được một cách hoàn mỹ toàn bộ thân hình vốn dĩ đã hoàn hảo của cô, dáng người lồi lõm có trước sau, vô cùng xinh đẹp. Mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp được buộc gọn sau đầu, trên gương mặt trắng nõn như ngọc kia có một cặp mắt hàm chứa ý cười, đôi môi gợi cảm đầy đặn phun ra một giọng nói động lòng người.
"Đây không phải là Vân Sở muội muội sao? Không thể ngờ là cô cũng đến đây, chúng ta thật sự có duyên nha."
Muội muội? Cô và cô gái có quan hệ này từ khi nào vậy? Vân Sở không thể không bội phục sự bình tĩnh của cô ta, rõ ràng là cảnh tượng tình địch gặp mặt tức đỏ con mắt vậy mà cứ thế bị cô ấy làm cho như là chị em tốt gặp nhau vậy.
Không sai, cô gái có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp này chính là Triệu tiểu thư Triệu Nhược Nghiên.
Nếu đối phương đã gọi bản thân một tiếng muội muội thì Vân Sở cũng không khách khí, nở một nụ cười tươi như hoa cười nói với cô: "Thì ra là Triệu tỷ tỷ, thật khéo nha."
Triệu Nhược Nghiên cười xinh đẹp, trong tay bưng hai ly rượu, nói với Vân Sở: "Đúng vậy, hôm nay có thể gặp mặt muội muội ở đây, âu cũng là một loại duyên phận, nào, chúng ta cùng nhau uống một ly."
Uống một ly? Cô ta tốt bụng như vậy sao, lại đi mời bản thân uống rượu ư?