Bố cục liên tiếp của Hạ Tưởng, tuy cũng không trực tiếp bắt tay vào từ cấp trên, mà chỉ quan sát từ tỉnh Tề. Thậm chí bắt đầu từ một thành phố Ngũ Nhạc không bắt mắt, việc phát sinh của một loạt sự kiện, cũng không đến mức quá huyên náo. Hơn nữa mới chỉ là mở đầu, cũng đã chấn động đến một số nhân vật biết rõ dụng ý phía sau các sự kiện… vẫn là nhân vật lớn.
Cũng không thể không nói thủ đoạn của Hạ Tưởng quả thực cao minh. So với khi hắn đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cho dù điềm đạm đi nhiều, nhưng sát chiêu ngầm càng trí mạng, hậu quả càng nghiêm trọng, càng có lực uy hiếp không cần nói cũng biết.
Cũng theo một góc độ khác chứng minh, thủ đoạn chính trị của Hạ Tưởng càng thuần thục hơn.
Không thuần thục không được, hắn hiện tại là Phó Bí thư Tỉnh ủy, thân phận đã khác. Chính thức bước vào hàng ngũ ứng cử viên hậu bị cấp Bộ trưởng. Hơn nữa cục diện mà bây giờ hắn đối mặt rất phức tạp, nhân vật càng cấp cao, càng phải làm đến mượt mà không thể bắt bẻ.
Tranh đấu chính trị đến một trình tự nhất định, kỳ thật chính là đọ sức bố cục. So đấu không chỉ là trí tuệ chính trị, còn có lực ảnh hưởng đều do các bên tự điều động tài nguyên kinh tế chính trị, và xã hội.
Hạ Tưởng mới là một Phó bí thư Tỉnh ủy, cách Chủ tịch tỉnh còn một khoảng cách, càng không nói đến núi cao của người lãnh đạo quốc gia. Hắn chỉ có thể lựa chọn thủ pháp bảo thủ từng bước thận trọng, để tránh người khác tóm lấy lỗ hổng.
Còn nữa, dù sao tính ra hắn đến tỉnh Tề mới chưa được bao lâu, đến bước chân còn chưa đứng vững, làm sao điều động tài nguyên ở tỉnh Tề cùng Hà Giang Hải cứng chọi cứng? Làm sao vô cùng kiên cường mà chống chọi được?
Hắn bây giờ tuy thân thuộc thế lực gia tộc, nhưng cũng không thực sự xuất thân từ nhà quyền quý. Năm đó không có quyết đoán chính trị không sợ khó khăn hăng hái tiến lên đánh thế lực đen trong xã hội, hát bài ca ca tụng đất nước mà làm người tiên phong.
Sự quyết đoán trên chính trị, không phải muốn vênh váo là có thể vênh váo được, không có thực lực, không có thế lực, kết cục của sự vênh váo chỉ có thể là được miễn đến cuối cùng, trở thành vật phẩm hi sinh.
Trước khi Thủ tướng đến tỉnh Tề thị sát, Hạ Tưởng đã bố trí rất nhiều sự chuẩn bị ở sau, cũng nghĩ xong không ít sách lược ứng đối. Nhưng lại không ngờ, lão Cổ rõ ràng không có lầm nói cho hắn biết, Thủ tướng đã thay đổi sách lược!
Đương nhiên, Thủ tướng thay đổi sách lược, Hạ Tưởng sẽ không khờ dại mà cho rằng Thủ tướng đã nhượng bộ, mà là Thủ tướng xem xét thời thế, nhằm vào bố cục của hắn, nhanh chóng điều chỉnh bố trí.
Nói cách khác, hắn sắp gặp phải một cuộc khiêu chiến rất lớn.
Thủ tướng không theo lẽ thường ra bài, Hạ Tưởng sớm có nhận thức. Khi có vật giá tăng cao, Thủ tướng đột nhiên đến thành phố Yến thị sát. Nơi nào đó xảy ra sự cố đột phát, Thủ tướng gián đoạn hội nghị, khẩn cấp đến thăm hỏi. Cứ như thế…vv, trong đời sống chính trị trong nước, bóng dáng của Thủ tướng luôn xuất hiện ở thiên nam địa bắc, những nơi cần nhất.
- Ông đừng nói một nửa như thế…
Hạ Tưởng đợi đoạn sau của lão Cổ, không ngờ sau khi lão Cổ chỉ nói ra một câu, thì vẻ mặt mang ý cười, không nói thêm lời nào, hắn đành phải mở miệng hỏi.
- Ta đã nói xong rồi.
Lão Cổ đứng lên, chắp tay sau lưng đi vào phía trước cửa sổ,
- Tôn Tập Dân dưới sự tiến cử của Thủ tướng, ở trong sân nhà ta uống một bình trà, nói chuyện nửa tiếng đồng hồ. Ông ta và Thủ tướng người hỏi người đáp, đã nói ra hành trình thị sát ở tỉnh Tề, chỉ đi thăm ở thành phố Lỗ và thành phố Phẩm Đô, các nơi khác… không đi.
Hạ Tưởng hình như tỉnh ngộ ra điều gì, lại hỏi:
- Chủ tịch tỉnh Tôn cần gì mà phải gặp ông ạ?
Lại suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh,
- Thủ tướng là muốn thể hiện thiện ý với Chủ tịch tỉnh Tôn, mượn tay của ông, chôn xuống phục bút ở bước tiếp theo cho Chủ tịch tỉnh Tôn.
- Tôi một chút không thần, đâu có đoán được, là lão Cổ ám thị thôi.
Những lợi thế mà Thủ tướng gieo ở tỉnh Tề thực sự không nhỏ!
Ngay từ đầu Hạ Tưởng còn nghi hoặc vì sao Thủ tướng phải giới thiệu Chủ tịch tỉnh Tôn làm quen với lão Cổ. Tôn Tập Dân cũng không phải là nhân lực trong phái của Thủ tướng, hành động này của Thủ tướng, dường như bắn tên không đích. Nhưng bởi vì sự tồn tại của Hứa Quan Hoa, đã khiến Hạ Tưởng mẫn cảm mà phát hiện ra một điểm, thân là Thủ tướng một trong những nhân vật mấu chốt, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến toàn cục trong chính trị trong nước, sẽ không làm ra một việc không có ý nghĩa. Ông dẫn dắt Tôn Tập Dân gặp mặt lão Cổ, là muốn để lão Cổ giới thiệu quân đội tỉnh Tề làm quen với Tôn Tập Dân.
Là thay Tôn Tập Dân ở tỉnh Tề bước tiếp theo tiếp nhận một ván mai phục lâu dài.
Thủ tướng cố gắng không phải Tôn Tập Dân thuộc phái bình dân, có thể nói cái nhìn lâu dài, đồng thời dụng tâm chu toàn. Hoặc là nói, thật đúng là đem tất cả lợi thế đổ hết xuống người Tôn Tập Dân, nhận định Tôn Tập Dân cuối cùng khẳng định sẽ thuận lợi phù chính ở tỉnh Tề.
Tôn Tập Dân một lúc nhận được sự giúp đỡ của hai thế lực, như không phải là ngoài ý muốn, phù chính thật đúng là việc thông suốt mạch lạc. Như thế, Tôn Tập Dân tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích đối với Thủ tướng, đối với lợi ích của Thủ tướng ở tỉnh Tề, nhất định tận hết sức lực mà giữ gìn.
Hạ Tưởng không khỏi không cảm khái trong lòng, Tôn Tập Dân cho dù không đạt được lời hứa từ chính miệng lão Cổ. Nhưng vì dụng tâm thành ý của Thủ tướng, ông ta tất nhiên phải từng giây phút để ở trong lòng đối với sự việc của Thủ tướng, cũng chả trách trên vấn đề của Ngũ Nhạc, tự ông ta từ sau khi từ Bắc Kinh trở về, lập trường đã bảo thủ đi nhiều.
Thế cục tỉnh Tề, sẽ càng thêm phức tạp. Ngộ nhỡ Tôn Tập Dân tiếp tục thiên hướng về phía Hà Giang Hải, rồi tiếp tục kéo Chu Hồng Cơ qua, vậy thì những nỗ lực lúc trước không thể nói là nước chảy về biển đông, thì cũng gần như củi ba năm thiêu một giờ. Hoặc là nói, chí ít sẽ khiến hắn phải nổ lực trên nửa năm nữa mới có thể vãn hồi tổn thất.
Lúc này, Chu Hồng Cơ đã trở thành mấu chốt trong mấu chốt.
- Biết thì tốt, biết thì tốt!
Lão Cổ cười ha hả mà nói một câu,
- Đi, ăn cơm thôi.
Lão Cổ đến trước, lộ ra cho Hạ Tưởng là một tin tức trọng đại mà kinh người.
Nhưng Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, sẽ không vì biến cố bất ngờ mà tâm tình hoảng loạn, bình tĩnh như không mà cùng lão Cổ đi ăn cơm. Trên đường lão Cổ còn nói với Hứa Quan Hoa:
- Quan Hoa, tuy Hạ Tưởng nhỏ hơn cậu, nhưng nó trầm ổn hơn cậu đấy.
Sự tình luôn luôn có đường giải quyết, phiền não vô dụng, Hạ Tưởng tuy rằng nghe được tin tức không quá có lợi, nhưng lại quần áo nhẹ nhàng ra trận, cũng khiến Hứa Quan Hoa thầm khen ngợi hắn.
Không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, lão Cổ quả nhiên có mai phục. Sau khi ăn cơm xong, có hai quân nhân đến, một là Phó Chính ủy Quân khu thành phố Lỗ Hồ Tồn Phú, một là Tư lệnh viên Quân khu tỉnh Tề Phí Chí Đống.
Cũng không quản Hạ Tưởng có đồng ý hay không, Hứa Quan Hoa tràn trề nhiệt tình mà giới thiệu hắn làm quen với Hồ Tồn Phú và Phí Chí Đống. Hạ Tưởng không muốn tiếp xúc với quân đội cũng không được, chỉ đành khách khí mà nhiệt thành bắt tay hai người hàn huyên.
Hồ Tồn Phú thân là Phó chính ủy Quân khu, là quân hàm Trung tướng, nhưng tuổi tác lại không cao, chỉ có 56 tuổi, không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta có hi vọng thăng cấp lên Chính ủy Quân khu thành phố Lỗ.
Phí Chí Đống càng trẻ tuổi hơn, chưa đến 50 tuổi, quân hàm Thiếu tướng. Thân là Tư lệnh viên Quân khu tỉnh Tề, bởi vì kinh nghiệm lí lịch nông hơn sơ với Chính ủy Quân khu tỉnh Niếp Kiến Hào, không thể đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Hai người đều vô cùng nhiệt thành đối việc Hạ Tưởng đến, có xuất phát từ thật tâm hay không trước tiên không cần nói, thái độ của hai người họ chí ít nói rõ lực ảnh hưởng của lão Cổ với họ rất lớn.
Lão Cổ chính là một ngọn đèn sáng chỉ đường khác trên con đường cuộc đời của Hạ Tưởng.
Sau khi ai ngồi vào chỗ người ấy, lão Cổ ngồi ở giữa, chỉ mang vẻ mặt cười tủm tỉm, không nói nhiều. Chỉ do Hứa Quan Hoa từ giữa giới thiệu mấy người, đồng thời điều động bầu không khí.
Hạ Tưởng trong quá trình qua lại với Hứa Quan Hoa, cùng với hành trình sinh tử với Trương Hiểu, lại có bao năm quan hệ với lão Cổ, bây giờ lại kết giao với quân nhân xem như co một bộ tâm đắc rồi. Không bao lâu, sẽ hòa chung với Hồ Tồn Phú và Phí Chí Đống.
Hồ Tồn Phú và Phí Chí Đống đối với sự tán thành mang tính lễ tiết ngay từ đầu của Hạ Tưởng, sau một hồi nói chuyện, bước đầu xây dựng được ấn tượng tốt. Cũng hài lòng với việc Hứa Quan Hoa tận hết sức lực tuyên dương Hạ Tưởng, đương nhiên, nếu Hạ Tưởng không có sự tích cũng không được thổi phồng. Chủ yếu cũng là Hạ Tưởng trải qua suốt con đường bị người ta truy sát, cho dù là Hồ Tồn Phú và Phí Chí Đống, cũng là chuyện dị thường nhiệt huyết dâng trào mà chưa bao giờ tự thân mình trải qua, đều muốn Hạ Tưởng nói chi tiết trong đó.
Hạ Tưởng thấy hai người bị hắn làm nổi lên khẩu vị, cũng đã chọn một đoạn mạo hiểm nhất mà kể ra. Chỉ nghe thấy hai người họ vỗ bàn khen hay, liên tục nói quá đặc sắc quá kích thích rồi.
Bầu không khí đạt đến mức cao trào.
Một chút cơm ước chừng ăn hơn hai giờ.
Thời gian ăn cơm dài, dã chứng minh một điểm, nói chuyện rất đầu cơ. Nếu không đầu cơ thì nửa câu cũng nhiều, nếu tẻ ngắt thì sớm đã giải tán rồi. Lão Cổ từ đầu đến cuối giống như Khương thái công ngồi buông cần, chỉ nhì mấy người hòa vào nhau, ông như Thái Sơn, đồ sộ bất động.
Bữa cơm hôm nay, cái ăn không phải là cơm, là một vở kịch lớn mà lão Cổ tỉ mỉ an bài.
Hạ Tưởng ít nhiều đoán được gì đó, nhưng không dám khẳng định, đợi khi bữa cơm kết thúc, Hứa Quan Hoa cuối cùng cũng điểm vào đề:
- Phỏng chừng Bí thư Hạ ở tỉnh Tề có thể giữ được trên ba năm, đến lúc ấy Chính ủy Hồ cũng bỏ đi chức phó rồi, Tư lệnh viên Phí kinh nghiệm lý lịch cũng đủ, tỉnh Tề là vùng đất tốt.
Hạ Tưởng hàm súc cười nhìn lão Cổ một cái, lão Cổ khẽ gật đầu đáp lại. Đến tận lúc này hắn mới tỉnh ngộ, trong lòng cũng cảm động, Thủ tướng rõ ràng đích thân ra mặt để lão Cổ chiếu ứng Tôn Tập Dân, lão Cổ cuối cùng trả lời Thủ tướng như thế nào hắn không thể hiểu hết, nhưng cũng không cần phải biết, bởi vì lão cổ đã dùng hành động chứng minh tất cả.
Có thể nói, lão Cổ đem mạng lưới quan hệ đắc lực nhất của hắn ở tỉnh Tề, mượn bữa cơm hôm nay không sót một cái gì mà bày ra trước mắt mình, chính là muốn nói với bản thân, hi vọng bản thân ở tỉnh Tề, có thể đi càng xa hơn. Đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy có lẽ tham vọng viễn vông một chút, nhưng ở tỉnh Tề trực tiếp bước lên con đường Bộ trưởng, hẳn là coi như mục tiêu không quá xa xôi.
Từ sự giúp đỡ của quan lớn trong quân đội, chí ít có thể khiến hắn khi ở tỉnh Tề gặp phải sự đấu đá của thế lực bản thổ, nhiều hơn dũng khí và những quân bài chưa lật.
Sau khi cùng với Hồ Tồn Phú và Phí Chí Đống bắt tay cáo từ, Hạ Tưởng muốn đưa lão Cổ trở về, lão Cổ xua tay nói:
- Không cần đâu, cháu cứ đi bận việc của cháu đi, ta còn có việc, phải đi Phẩm Đô một chuyến, muốn kịp trước khi Thủ tướng đến, làm tốt sự tình.
Lão Cổ đi Phẩm Đô, chẳng lẽ là đến hạm đội Bắc Hải? Trong mắt Hạ Tưởng lóe lên sự nghi hoặc, lão Cổ lại xua tay cười:
- Không có chuyện của cháu, không được đoán lung tung.
Có chuyện gì mà phải vội vã đêm hôm xuất phát vậy? Hơn nữa Thủ tướng không phải hai ngày sau mới tới, thời gian trên cũng hoàn toàn kịp, Hạ Tưởng thấy lão Cổ ra vẻ thần bí, cũng không tiện hỏi thêm, chỉ đành phất tay từ biệt.
Tuy nhiên sự việc xảy ra sau đó thật ứng với câu nói của người xưa – gừng càng già càng cay, lão Cổ suốt đêm đến Phẩm Đô, sáng sớm hôm sau lại quay về, mà Thủ tướng vốn định hai ngày sau đến thành phố Lỗ, đột nhiên lại đến tỉnh tề sớm một ngày đi thị sát.
Sau khi trải qua một loạt sự việc, khi các thế lực lần lượt nổi lên mặt nước, việc Thủ tướng tới thăm, vì thế cục tỉnh Tề vốn đã gặp ánh rạng đông, một lần nữa đẩy hướng cảnh giới về phía chưa biết.