Quan Thần

Chương 1529: Thời khắc ngả bài cuối cùng



1533-1534 thiếu.

Thời tiết đầu mùa hạ, đã hơi nóng rồi, thành phố Lỗ so với Bắc Kinh là hướng nam so với hướng đông nên ấm áp hơn Bắc Kinh một chút.

Hạ Tưởng ngồi ở dưới, nước trà trong ly trà trước mắt đã đóng băng lại, hắn không có tâm trạng để uống.

Nói một cách tổng thể, việc thị sát của Thủ tướng, và hiệu quả mong muốn gần như giống nhau, cũng khiến cho hắn có niềm vui bất ngờ - không tồi, quả thật có thể gọi là niềm vui bất ngờ, cho dù nói trên thực tế là nhằm vào đòn trả và bố trí của hắn.

Tình hình tỉnh Tề, từ khi Thủ tướng đặt chân xuống, lại một lần nữa phân chia phạm vi thế lực.

Không hề nghi ngờ, Tôn Tập Dân sau hành trình đến Thủ đô, trong một số vấn đề cách nghĩ với Chu Hồng Cơ có tách biệt càng lớn, ông ta đưa ra một quyết định quan trọng, để hỗ trợ thuận lợi cho cấp trên ở tỉnh Tề, điều chỉnh sách lược đúng lúc đồng thời dựa vào Thủ tướng, cuối cùng kiên định liên kết với Hà Giang Hải.

Nếu nói Tôn Tập Dân hoàn toàn hướng đến Thủ tướng và cùng lập trường với Hà Giang Hải, đối với Hạ Tưởng mà nói không phải tin tốt, vậy thì Chu Hồng Cơ ở sân bay đột nhiên xuất hiện một tay chống đối bất ngờ, không chỉ ngoài dự liệu của hắn, cũng khiến hắn mừng thầm. Bởi vì Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân càng lúc càng xa, sẽ sinh ra ảnh hướng lớn, sâu rộng mà không thể xem nhẹ với toàn bộ tình hình tỉnh Tề.

Không chỉ là bởi vì Chu Hồng Cơ thân là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, có nhiều quyền lớn điều tra cán bộ cấp Sở, càng bởi vì anh ta bất đồng quan niệm mà kéo ra khoảng cách với Tôn Tập Dân, là sự đả kích không nhỏ đối với Tôn Tập Dân, đối với Hà Giang Hải cũng là một lần thất bại.

Lập trường của Chu Hồng Cơ, đối với tình hình bước tiếp theo của tỉnh Tề có tác dụng thúc đẩy không nhỏ, bởi vì giai đoạn này rất nhiều việc đều tập trung ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, sự việc của Vạn Nguyên Thành, vụ việc của Tư Mã Bắc,..v..v.., là đi sâu vào điều tra tiếp hay không, việc này có liên quan lớn đến phe phái của Hà Giang Hải.

…Kỳ thật Hạ Tưởng trước mặt mọi người, đề xuất vấn đề với Thủ tướng vừa không nhấn mạnh, cũng không làm quan trọng, chỉ có một câu:

- Thủ tướng, tôi có việc phải báo cáo, có tiện không?

Lúc đó còn có không ít người cảm thấy không ngờ và khó hiểu với lời đề nghị của Hạ Tưởng, có việc báo cáo rất bình thường, hà tất phải bày ra thanh thiên bạch nhật? Thời gian Thủ tướng thị sát, có bao nhiêu người âm thầm tích cực chủ động đến dựa dẫm và báo cáo công việc với Thủ tướng, đều sẽ không làm ở chỗ sáng, chỉ có Hạ Tưởng có ý, đề xuất trước mặt mọi người, hay là có mục đích khác?

Càng có người cho rằng Hạ Tưởng lấy lòng mọi người, Thủ tướng chưa chắc để ý tới lời thỉnh cầu của hắn, điều bất ngờ trái với dự liệu của mọi người là, Thủ tướng dường như không suy nghĩ liền một hơi đồng ý.

Không những khiến cho Tôn Tập Dân vô cùng khó hiểu, ngay cả Hà Giang Hải cũng vô cùng kinh ngạc, Thủ tướng cũng nâng Hạ Tưởng quá cao rồi?

Đúng vậy, Thủ tướng chính là nâng cao Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng kêu gọi trước mặt mọi người, có ý nghĩa lớn lao, khiến cho Thủ Tướng phải coi trọng thái độ của Hạ Tưởng.

Có một điểm người ngoài không rõ là, đừng nhìn những việc Hạ Tưởng đã làm trước mắt ở tỉnh Tề, là đi ngược lại ý nguyện của Thủ tướng, trên thực tế, quan hệ giữa Thủ tướng và Hạ Tưởng, rắc rối phức tạp, vượt xa ngoài sức tưởng tượng. Hạ Tưởng không phải hoàn toàn thù hận Thủ tướng, thậm chí có thể nói, hắn đối với Thủ tướng cung kính nhiều hơn so với bài trừ, nhưng trong sự việc cụ thể, hắn lại không thể không làm.

Mà Thủ tướng đối với Hạ Tưởng, vừa muốn lôi kéo lại muốn đưa vào trong hệ thống, điều đáng tiếc là, Hạ Tưởng đầu tiên đã đảo hướng về thế lực gia tộc, sau đó lại dán mác Đoàn hệ, mặc dù trên người vẫn có cảm tình với hệ bình dân không thể xóa nhòa, nhưng mặc dù có cảm tình cũng không thể thay đổi sự thực là hai người ở hai phe cánh chính trị khác nhau.

Nhưng nói đến chỗ sâu xa, Thủ tướng mặc dù có ý gây áp lực với Hạ Tưởng, nhưng không muốn đánh vào suy nghĩ của Hạ Tưởng đến cùng, cụ thể đến vấn đề ngành muối của tỉnh Tề mà nói, điều mong muốn đơn giản là Hạ Tưởng nhượng bộ và thu tay lại.

Khác với lúc ở tỉnh Tương, Hạ Tưởng dốc hết sức đẩy Diệp Thiên nam xuống ngựa ở chỗ, Diệp Thiên Nam là lực lượng dự bị Thủ tướng đang gắng sức bồi dưỡng, là một trong những lợi ích, nhưng không phải lợi ích trung tâm. Mà ngành muối thì liên quan đến lợi ích trung tâm của Thủ tướng, do đó trong tỉnh Tương chuyện làm rất căng, nhưng Thủ tướng vẫn chưa ra khỏi Thủ đô, còn bắt đầu ở tỉnh Tề, thì đã làm lớn chuyện rồi.

Hạ Tưởng không chỉ là vì muốn giữ chân Thủ tướng mới kêu gọi Thủ tướng, hắn cũng thực sự có lời phải nói chuyện với Thủ tướng, là đi sâu vào nói chuyện với nhau mặt đối mặt một cách chân chính.

Giữa hắn và Thủ tướng, nhất định phải thẳng thắn trong một số việc, trao đổi cách nghĩ.

Một gian phòng không thường dùng làm phòng họp ở tỉnh ủy, quét dọn cho mới, tạm thời làm điểm dừng chân của Thủ tướng, Hạ Tưởng ngồi ở bên dưới Thủ tướng, kiên nhẫn đợi Thủ tướng xong việc.

Thủ tướng đang cúi đầu giở tài liệu xem, ước chừng gần nửa tiếng, vẫn không ngẩng đầu nói một câu, nói cách khác, Hạ Tưởng im lặng cả nửa tiếng.

Im lặng một chút cũng bình thường, ai bảo hắn khiến Thủ tướng tức giận? Ưu điểm lớn nhất của Hạ Tưởng nằm ở sự kiên nhẫn và ung dung, lại nói ở trước mặt Thủ tướng hắn cũng không có tư cách yêu cầu Thủ tướng phải như thế nào, đành ngồi trên ghế sofa vô cùng đoan chính, mắt nhìn mũi, đầu suy ngẫm, một lòng đợi đến lúc Thủ tướng nói chuyện.

Cuối cùng đã đợi được rồi, Thủ tướng bỏ tài liệu trong tay xuống, ôn hòa cười:

-Thật ngại, để anh đợi lâu rồi, việc quá nhiều, Hạ Tưởng, anh cũng xem như một người bạn cũ, chắc chắn sẽ không cảm thấy tôi cố ý bỏ mặc anh, phải không?

Hạ Tưởng vội cười nói một cách cung kính:

- Thủ tướng khách sáo rồi, ngài đồng ý nghe báo cáo công việc của tôi, là vinh hạnh của tôi.

Thủ tướng lại không đưa ra chi tiết công việc, có thoáng qua suy nghĩ hỏi han:

- Lão Cổ đã một bước đến thành phố Lỗ trước, bây giờ người đâu rồi?

Lão Cổ đã trở về thành phố Lỗ, nhưng ở Phẩm Đô còn có một chuyện vẫn chưa hoàn thành bố trí xong xuôi, còn cần thời gian là nửa ngày, cho nên sau khi có được tinh thần chỉ thị của Lão Cổ, Hạ Tưởng mới chủ động cản bước Thủ tướng chạy đến Phẩm Đô.

Lão Cổ vì sao sau khi Thủ tướng đến vẫn chưa lộ diện, Hạ Tưởng không thể hiểu được, kỳ thật theo suy nghĩ của hắn, với mối quan hệ giữa Lão Cổ và Thủ tướng, không cần gặp mặt trước mặt người khác. Tuy nhiên đã lên đến cấp lãnh đạo quốc gia thì phải có trình tự nhất định, nhiều lúc làm việc phải suy xét đến ý nghĩa tượng trưng, Thủ tướng có vẻ rất cần Lão Cổ công khai địa điểm cùng lộ diện với ông ta ở tỉnh Tề.

- Thật sự là không biết hành tung của Lão Cổ, tôi đã từng gặp mặt ông ấy, sau khi ăn xong bữa cơm, ông cụ nói là đi du sơn ngoạn thủy.

Hạ Tưởng không nói thật, cũng chắc chắn sẽ không nói thật.

Thủ tướng cười haha:

- Lão Cổ từ xưa là một người tôi tôn kính nhất, tôi vẫn xem ông ta như anh cả của tôi vậy, hy vọng ông cụ trường sinh bất lão, mọi sự cát tường, T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Nói một hơi những câu cát tường, sau đó lại lên giọng:

- Hạ Tưởng, kỳ thực tôi có một vấn đề vẫn vô cùng tò mò với anh, anh có thể nói thật với tôi không, nói cho tôi biết suy nghĩ thật của anh.

Hạ Tưởng nghiêm nghị:

- Nhất định, xin Thủ tướng chỉ bảo.

Nếu là trước kia, thái độ của Hạ Tưởng có lẽ còn sẽ khiến Thủ tướng vui vẻ, nhưng hiện tại, sau khi ông ta đã hiểu cách đối nhân xử thể của Hạ Tưởng, đã có đủ khả năng miễn dịch đối với lời hứa và sự tôn trọng bên ngoài của Hạ Tưởng, xua tay nói:

- Bây giờ không có người thứ ba ở đây, anh cũng không cần phải câu nệ.

Sau khi Hạ Tưởng bước vào, Thủ tướng vẫy mọi người đi ra, trong văn phòng lớn, chỉ có hắn và Thủ tướng ngồi đối diện. Thời gian quen biết Thủ tướng cũng không ngắn, đây là lần đầu tiên gần gũi và một mình đối diện với Thủ tướng, hắn biết là phải nói đến một số vấn đề sâu xa.

Dù sao giữa hắn và Thủ tướng, hai bên đều không hoàn toàn đối lập, không bằng giữa hắn với phe phản đối đã từng có mâu thuẫn không thể hòa giải. Giữa hắn và Thủ tướng mặc dù có xung đột và mâu thuẫn, nhưng vẫn không động đến điểm mấu chốt, cũng chưa tới mức xé rách mặt.

Thủ tướng đứng lên, vẻ mặt của ông ta có chút nghiêm trọng, chậm rãi bước tới trước mặt Hạ Tưởng - Hạ Tưởng thấy Thủ tướng đứng lên cũng đứng lên cùng lúc, hắn cao hơn Thủ tướng một chút, đứng gần nhìn thấy tóc bạc và nếp nhăn của Thủ tướng, tâm trạng cũng có vẻ nghiêm trọng khó hiểu.

- Hạ Tưởng, anh còn nhớ trước kia anh thường trích dẫn hai câu nói của Lâm Công không?

Thủ tướng hỏi han một cách nghiêm túc.

"Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi."

(Chỉ cần có lợi cho đất nước, cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng, tuyệt đối không vì mình rất có thể sẽ gặp tai họa mà trốn tránh)

Là câu thơ tự tả cảnh của Lâm Tắc Từ, là lúc Lâm Công bị trục xuất, khi từ biệt người nhà ở Tây An, lúc đó đã tả cảnh sinh ly tử biệt rất chân thực từ trong nội tâm, chứ không phải là thuận miệng hô khẩu hiệu cho cao.

Ngày nay, người trích dẫn câu đó rất nhiều, nhưng lại có mấy người khi thực sự đối mặt với nợ nước thù nhà, có thể hoàn toàn làm được "Khởi nhân họa phúc tị xu chi" (tuyệt đối không vì mình rất có thể sẽ gặp tai họa mà trốn tránh)? Vô số quan, lẻ loi một mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong nước, vợ con già trẻ ở nước ngoài hết, nếu bảo anh ta vì nước hy sinh thân mình, khi tổ quốc cần, có thể phấn đấu quên mình không để ý đến sống chết, chắc chắn là chuyện thần thoại.

Một người ngay cả người thân thiết nhất bên cạnh cũng không ở trong nước, một cán bộ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt đường lui, sẽ là quan tốt vì dân vì nước sao? Trò cười lớn nhất của thiên hạ.

Chỉ sợ là vì nước khác dân khác!

Kỳ thực nói đến Hạ Tưởng đã có rất nhiều thời gian không cần câu thơ của Lâm Công tự khuyến khích, bởi vì hắn phát hiện hắn thật sự không làm được điều chỉ cần có lợi cho đất nước, cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng. Không vì điều khác, chỉ vì hắn không cần phải vì một số tham quan mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Vẫn không bằng việc hắn sống cho tốt, đâu sợ giả nhân giả nghĩa thiếu một chút chân thành, chỉ cần có thể từng bước thăng chức, có thể lợi dụng chức quyền trong tay, trong quyền hạn của hắn, bình định, cho dân chúng được một mảnh trời trong xanh, chính là ý nghĩa lớn nhất để hắn tả xung hữu đột trong quan trường.

Hạ Tưởng đối với vấn đề này nói thực:

- Nhớ rõ, nhưng bây giờ rất ít nói nữa, bởi vì luôn cảm thấy nói ra làm không được, là một việc rất dối trá.

Thủ tướng hơi thay đổi sắc mặt, ngẫm nghĩ một chút, lại lắc đầu cười:

- Anh đã chín chắn nhiều, mặc dù mới 35 tuổi, nhưng dù sao đã ở địa vị cao rồi, chín chắn và sành đời một chút là chuyện tốt.

Là chuyện tốt, cũng là bi ai, nhân vật chính trị khi đối mặt với bất công lớn, càng bình tĩnh thì chứng minh càng chín chắn, đồng thời, chức quan càng cao, leo lên một bước thì cái giá phải trả chính là từng lý tưởng và chí hướng cũng lần lượt bị mỗi lần lên chức xóa nhòa, loại bỏ.

- Thủ tướng, không phải ngài vừa mới nói có một vấn đề tò mò muốn hỏi tôi sao?

Hạ Tưởng biết rằng, vấn đề mấu chốt thì Thủ tướng vẫn chưa hỏi ra miệng, bây giờ, chỉ là món khai vị mà thôi.

Thủ tướng nhân thể ngồi xuống một bên, Hạ Tưởng cũng ngồi xuống, im lặng đợi Thủ tướng nói chuyện.

Thủ tướng im lặng một lát, cuối cùng đã hỏi đến vấn đề mấu chốt nhất:

- Hạ Tưởng, ở tỉnh Tương, anh và Diệp Thiên Nam không cùng nhau, là bởi vì Diệp Thiên Nam tham nhũng, có thể hiểu những gì anh đã làm. Nhưng anh vừa mới đến tỉnh Tề, thì chuẩn bị chạm đến lợi ích của ngành muối tỉnh Tề, điều anh muốn đạt được rốt cuộc là gì?

Hạ Tưởng biết rằng, thời khắc ngả bài cuối cùng giữa hắn và Thủ tướng đã đến rồi!