Mặc dù sau khi Vương Tiếu Mẫn và Đan Sỹ Kỳ thảo luận thì đã quyết định việc đầu tiên phải làm là xây dựng tuyến đường sắt, đối với việc phát triển du lịch thì chậm một chút đã, dù sao đây cũng là hai hạng mục lớn, hội nghị thường vụ cũng sẽ có thanh âm hoài nghi rằng Bí thư và Thị trưởng liên hợp để quyết định sự tình, hơn nữa cũng cần phải tôn trọng ý kiến của các ủy viên thường vụ khác, ý kiến thảo luận cũng phải tập trung, dân chủ. Cái điều chính yếu nhất chính là ông ta biết mở rộng văn hóa du lịch của quê nhà thì cần đầu tư lớn về chính sách nhưng nguồn tài chính thu về lại không dễ dàng.
Nhưng từ trong lời nói của Hạ Tưởng, Vương Tiếu Mẫn đột nhiên phát hiện một kỳ ngộ thật lớn.
Chủ động đề xuất với tỉnh về việc thành phố Đan Thành xin trở thành thành phố thí điểm, nếu như vậy thì chắc chắn tỉnh sẽ rất cao hứng, như vậy thì sẽ có các bồi thường khác, từ đó nếu đề xuất việc xin tài chính của tỉnh thì có thể sẽ được phê duyệt dễ dàng hơn. Nhưng Vương Tiếu Mẫn cũng rất rõ ràng rằng nếu không thực hiện thành công việc thí điểm thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng, thành phố Đan Thành thì cũng không có tổn thất gì, mà tổn thất lớn nhất chính là sinh mạng chính trị của ông ta.
Có khả năng từ đây về sau tiền đồ của ông ta vô cùng ảm đạm, từ vị trí Thị trưởng có thể phải rời khỏi sân khấu chính trị.
Nhưng nếu làm thí điểm thành công? Chẳng những có thể vì thành phố Đan Thành mang về hiệu quả và lợi ích kinh tế thật lớn, vị trí thành phố Đan Thành sẽ thay đổi trong bảng xếp hạng của tỉnh mà còn vì nhân dân Đan Thành mang lại nhiều lợi ích thực tế. Hơn nữa, nếu có thành công như vậy còn làm cho sinh mạng chính trị của ông ta thêm rạng rỡ, vinh dự. Còn làm người ta động tâm hơn cả chính là nếu thành phố Đan Thành mà thực hiện thành công thì còn có thể kinh động tới Phó Thủ tướng, đến lúc đó Phó Thủ tướng Hà tự mình thị sát thành phố Đan Thành thì một người ở vị trí Thị trưởng như ông ta sẽ được lọt vào mắt xanh của Phó Thủ tướng Hà, về sau sân khấu chính trị lại càng mở rộng hơn.
Có thể nói, việc thành phố xin thực hiện thí điểm, nếu thành thì sẽ thành danh, nếu thất bại thì sẽ thất bại thảm hại. Đây là cuộc phiêu lưu chính trị vô cùng mạo hiểm, chẳng khác gì một vụ đánh cuộc trong chính trị.
Đánh cuộc, hay là không đánh cuộc? Vương Tiếu Mẫn ở vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ nhiều năm biết rõ rằng đạo lý tất cả phải lấy sự ổn định làm hàng đầu.
Nhưng đúng là ông ta không cam lòng với những việc bê bối trong Đảng bây giờ, muốn làm lớn một lần, nếu đi tới thành phố Đan Thành trở thành Thị trưởng Đan Thành thì nên có lý tưởng phải tạo phúc một phương. Đã là người trong chốn quan trường, mặc kệ đã thấy ít nhiều sự hủ bại, thấy người nhiều hơn việc, thấy nhiều người không vì cái lợi ích chung nhưng mỗi người đều có lý tưởng chính trị, đều có nguyên tắc căn bản của con người.
Nếu nói dám vì thiên hạ thì điều đầu tiên phải có dũng khí và quyết tâm để trả giá cho việc mình làm, ông ta có lý tưởng và khát vọng thì cũng cần gánh vác các hậu quả nghiêm trọng của sự thất bại. Ông ta cũng có sự chuẩn bị tâm lý, lại nhìn thấy vẻ mỉm cười và ánh mắt cổ vũ trên mặt Hạ Tưởng, ông ta minh bạch một điều rằng Hạ Tưởng cũng có lý tưởng chủ nghĩa của hắn, chẳng qua Hạ Tưởng có ý tưởng nhưng không có vị trí để thực hiện nên trên thực tế hắn đã ám chỉ mình nên làm, đem hy vọng và lý tưởng ký thác ở trên người mình.
Trong nháy mắt Vương Tiếu Mẫn cảm giác được tình cảm mãnh liệt bắt đầu dâng trào trong người, hai bàn tay ông ta nắm chặt lại, nói rất khí phách:
- Thành phố Đan Thành nếu đề xuất xin thì sẽ nắm chắc được mấy phần?
Đan Sỹ Kỳ hoảng sợ:
- Cạm bẫy như vậy mà anh cũng nhảy vào? Lại còn chỉ có nắm chắc mấy phần? Xin anh, Tiếu Mẫn, anh không cần kích động, chính trị không thể lồng tình cảm vào mà được.
Tào Vĩnh Quốc cũng nhìn ra ý tưởng của Hạ Tưởng liền hỏi:
- Có phải con đang muốn thành phố Bảo cũng chủ động xin?
Hạ Tưởng gật gật đầu.
Tào Vĩnh Quốc vẻ mặt ngưng trọng liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong một cái.
Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng cũng coi là rất quen thuộc. Theo từng bước Hạ Tưởng đẩy mạnh để từ từ bộc lộ ra quan điểm của mình thì Khâu Tự Phong cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Hạ Tưởng. Mặc dù đối với việc vì sao Hạ Tưởng phải khuyên bảo thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động xin làm thí điểm thì y không rõ lắm, nhưng y rất chắc chắn một việc chính là đối với những người thân, bạn bè thì Hạ Tưởng luôn rất coi trọng.
Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đều là những nơi có quan hệ rất chặt chẽ với Hạ Tưởng, có thể nói đây đều là những nơi xem như thân thiết nhất, chắc chắn hắn sẽ không có tâm tư hại người. Hơn nữa, căn cứ vào sự hiểu biết của Khâu Tự Phong với Hạ Tưởng thì tuy rằng cách làm việc Hạ Tưởng không có nhiều điểm cố kỵ, rất phóng khoáng tuy nhiên tuyệt đối là hắn không có tâm tư cố ý hại người khác. Đương nhiên, sự cẩn thận của Hạ Tưởng thì Khâu Tự Phong cũng có thể lý giải, cán bộ xuất thân từ người bình thường thì người nào không phải rất cẩn thận mới tiến lên được địa vị cao? Xuất thân là người trong Thái tử Đảng, y có thể không cần lo đến thế sự đảo điên, không cần để ý đến ánh mắt của chỗ dựa, có thể nghĩ gì làm nấy, bởi vì hậu trường của y quá mạnh. Còn các cán bộ xuất thân trong các gia đình bình thường thì khác hẳn, thật vất vả mới có hậu trường, mà như vậy cũng còn phải thường xuyên tìm cơ hội, thời gian để quan hệ thêm tốt với hậu trường của mình, đỡ phải việc nếu chẳng may một ngày nào đó đắc tội với hậu trường của mình, nếu mất đi sự ủng hộ thì lại sẽ trở về điểm xuất phát như cũ.
Mình ở trong Thái tử Đảng, nếu có làm việc gì đi nữa, hậu trường có tức giận thì cũng phải vì con vì cháu mà thu dọn tàn cục. Còn các cán bộ xuất thân từ các gia đình bình thường thì khác hẳn, nếu làm ra thành tích thì trên mặt hậu trường có thêm ánh sáng, nếu thất bại thì hậu trường buông tay mặc kệ. Khâu Tự Phong làm quan ở huyện An mấy năm, tuy mới hiểu được một phần nhưng những thu hoạch này đã là rất lớn rồi, nhất là học được những gì từ trên người Hạ Tưởng, ví dụ như nếu có thể hợp tác điều gì thì tận lực hợp tác, nếu như đối phó thì phải kiên quyết toàn lực,
Cho nên đối với đề nghị của Hạ Tưởng thì tuy rằng y không hiểu được rõ toàn bộ, nhưng cũng sẽ không phản đối. Bởi vì Hạ Tưởng luôn luôn có lý do để người ta tin phục. Hơn nữa, ngay từ đầu thì Hạ Tưởng đã nói rất rõ rằng, thứ nhất nếu chia sẻ sự lo lắng với tỉnh thì có thể nhân cơ hội đề xuất một số chính sách cho dù là đặc biệt thì cũng sẽ chiếm được sự ủng hộ của tỉnh. Thứ hai là bắt lấy kỳ ngộ này, không chỉ có thể làm cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, mà còn có thể viết thêm nhiều điều tốt vào trong lý lịch chính trị của bản thân.
Khâu Tự Phong không có gì phải sợ, y là Thái tử Đảng, có làm gì thì người nhà cũng sẽ mặc kệ y sao? Nếu chẳng may thành công thì y sẽ được hãnh diện với toàn bộ người trong nhà mình, mượn cơ hội củng cố địa vị nối nghiệp của mình.
Khâu Tự Phong biết tính cách của Tào Vĩnh Quốc rất điềm đạm, chắc chắn, Thị trưởng thành phố Bảo Nhâm Khánh Chi tuy rằng bảo thủ những y cũng chỉ là cây cỏ mọc đầu tường, luôn luôn ngả theo hướng gió, chỉ cần Bí thư Tào kiên quyết ủng hộ việc này thì y sẽ tuyệt nhiên không phản đối, đây là nhân vật điển hình của dạng quan liêu. Nhưng có một việc, Nhâm Khánh Chi thường thích trốn tránh nhiệm vụ. Nếu Bí thư Tào đồng ý đề xuất với tỉnh việc thành phố Bảo xin làm thành phố thí điểm thì Nhâm Khánh Chi cũng sẽ không phản đối, tuy nhiên y cũng sẽ không động chạm gì đến việc này, chắc chắn là sẽ tìm lấy một lý do để trốn tránh, như vậy mình sẽ phải chịu trách nhiệm, gánh nặng sẽ ở trên vai mình. Khâu Tự Phong thì không sợ phải chịu trọng trách, ngược lại còn có chút chờ mong mơ hồ, tưởng tượng lại những gì Hạ Tưởng đã làm ở huyện An thì nhiệt huyết trong người y lại bùng lên. Nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng nếu đưa ra đề nghị thì chắc chắn là đã có đầy đủ các đối sách. Hơn nữa, y và Vương Tiếu Mẫn đã từng có tiếp xúc và biết chắc chắn rằng Hạ Tưởng đã đề xuất ra các ý tưởng để phát triển thành phố Đan Thành. Nếu thành phố Bảo cũng gia nhập, chắc chắn Hạ Tưởng cũng sẽ vì sự phát triển của thành phố Bảo mà bày mưu tính kế. Khâu Tự Phong liền gật đầu một cách trịnh trọng nói:
- Tôi tin tưởng ánh mắt của Hạ Tưởng. Nếu cậu ấy đã đề xuất, tôi tuyệt đối ủng hộ mạnh mẽ.
Vương Tiếu Mẫn liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong một cái, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng quả nhiên có thủ đoạn, có thể làm cho Khâu Tự Phong nhận lời một cách sảng khoái như vậy. Chắc chắn rằng tại thời điểm làm việc với nhau ở huyện An thì Hạ Tưởng đã khiến Khâu Tự Phong phải tâm phục khẩu phục.
Tuy rằng Tào Vĩnh Quốc cũng rất tin tưởng vào ánh mắt của Hạ Tưởng, nhưng dù sao ông ta cũng là người từng trải nên nói:
- Không thể nóng vội. Sau khi trở về cần phải thảo luận ở hội nghị thường vụ một chút, so sánh các điểm lợi hại rồi sẽ đưa ra kết luận. Làm tốt, tự nhiên đây là việc tốt, nếu làm không được thì bên trong tỉnh cũng không còn chút ánh sáng nào. Không những Thành phố Bảo bị liên lụy, lại còn ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của người khác.
- Làm việc đều có điểm tốt điểm xấu, nếu không cố gắng một lần thì xem như là tôi không hoàn thành trọng trách là quan phụ mẫu đảm nhiệm một phương. Dù sao kinh tế thành phố Đan Thành cũng không lạc quan, hàng năm đều đang đi tụt lùi, không nhân cơ hội này tạo ra điểm nhấn khác biệt thì sau này chỉ sợ là không còn cơ hội. Sỹ Kỳ, lúc này đây anh phải ủng hộ tôi, tôi có thể làm một quân lệnh, nếu thành công thì công lao là của mọi người, nếu thất bại, một mình tôi gánh vác trọng trách.
Vương Tiếu Mẫn nói cực kỳ cảm khái, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.
Đan Sỹ Kỳ bị sự quyết tâm của Vương Tiếu Mẫn dồn tới góc tường, khuôn mặt ông ta hơi đỏ lên, sau một lúc lại lắc đầu thở dài một tiếng:
- Anh đang làm gì vậy Tiếu Mẫn? Đây là anh lấy sinh mạng chính trị để làm tiền cược, rất cấp tiến đấy.
- Trên góc độ thượng tầng mà nói thì đã có Phó Thủ tướng Hà ủng hộ, có Bộ Ngoại thương chỉ đạo. Đứng ở góc độ tỉnh mà nói, theo sự con mắt của tôi thì ít nhất là có ba ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ủng hộ việc điều chỉnh kết cẩu sản xuất. Hơn nữa, tôi tin tưởng làm theo sự điều chỉnh này thì các thành thị sẽ có hiệu quả, và như vậy, sự ủng hộ trong hội nghị thường vụ của Tỉnh sẽ càng ngày càng nhiều lên.
Đan Sỹ Kỳ ánh mắt sáng lên:
- Trước mắt là ủy viên thường vụ nào ủng hộ?
- Trưởng ban Thư ký Tiền, Chủ tịch Mặt trận thống nhất Trương, Bí thư Trần.
Hạ Tưởng đưa ra cái tên Tiền Cẩm Tùng cho Đan Sỹ Kỳ nghe, về phần Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trương Xán Dương và Trần Phong thì hắn cũng chỉ điểm qua, cũng biết cho dù bọn họ không phải là người ủng hộ mạnh mẽ thì ít nhất cũng sẽ không phản đối.
Hắn lại hơi trầm tư, nói ra lời dự đoán của mình:
- Hơn nữa, theo tôi quan sát thì Chủ tịch tỉnh Phạm cũng có khả năng sẽ tỏ thái độ ủng hộ.
Đan Sỹ Kỳ hơi kinh hãi, không thể tin được, hơi liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Tiền Cẩm Tùng là hậu trường của ông ta, ông ta cũng không nghe được Tiền Cẩm Tùng phát biểu cái nhìn của mình đối với việc này, thế mà như thế nào Hạ Tưởng lại biết Trưởng ban thư ký Tiền sẽ chắc chắn tỏ thái độ ủng hộ.
Tào Vĩnh Quốc hơi nheo mắt lại suy nghĩ. Phạm Duệ Hằng gặp phải sự liên kết giữa Mã Vạn Chính và Tống Triêu Độ nêm vẫn chưa tạo được uy vọng trong Ủy ban, trong Tỉnh ủy thì bởi vì có Thôi Hướng mạnh mẽ, cứng rắn nên ông ta cũng có ý tứ nhượng bộ, trên cơ bản bây giờ cực kỳ khiêm tốn. Nếu bây giờ ông ta muốn làm ra một việc gì đó thì lúc này quả thật là một cơ hội rất tốt.
Tào Vĩnh Quốc âm thầm cảm thán, Hạ Tưởng đúng là không đơn giản. Vốn tưởng rằng hắn đi vào Tỉnh ủy sẽ sa sút về mặt tinh thần, không ngờ hắn vẫn thản nhiên đối mặt, hơn nữa còn nhân họa đắc phúc, được đủ điều kiện về thiên thời, địa lợi, sự phân tích về thế cục của tỉnh lại càng thêm thấu triệt, tầm nhìn càng lúc càng rộng, quả nhiên là nhân tài.
Tâm cảnh như thế này không giống người mới 27 tuổi chút nào, nếu thay bằng người khác, chỉ sợ đã sớm có tâm trạng được chăng hay chớ.
Mặc dù Hạ Tưởng đã là rể hiền của ông ta, nhưng trong lòng Tào Vĩnh Quốc vẫn phải âm thầm khen ngợi Hạ Tưởng.
Khâu Tự Phong cũng gật đầu nói:
- Ý nghĩ của tôi cũng giống như Thị trưởng Vương. Bí thư Tào, đề nghị ngài ủng hộ, xảy ra vấn đề tôi xin chịu trách nhiệm, nếu có thành tích thì một phần sẽ thuộc về phần ngài.
Tào Vĩnh Quốc mất hứng oán giận nói:
- Tôi có phải là người như vậy không? Cậu ở trước mặt tiểu Hạ nói bố vợ anh ta như vậy, Hạ Tưởng mà không mắng cậu thì mới lạ.
Khâu Tự Phong cười ha hả, Hạ Tưởng cũng cười:
- Đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất của thành phố Bảo thì tôi cũng có một số ý kiến, nhưng chưa chắc là đã chuẩn, nếu có thời gian sẽ báo cáo Bí thư Tào và Phó Thị trưởng Khâu một chút. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mọi người phải muốn nghe đã.
Khâu Tự Phong cười mắng:
- Có đúng như vậy không? Cậu còn gọi Bí thư Tào mà không sợ Thù Lê mắng cho à? Còn lại gọi là Phó Thị trưởng Khâu, quá ư khách khí, lời này tôi không chịu được. Hôm nay cậu phải mời khách.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Tôi vất vả quan tâm thay mọi người, lại còn giúp mọi người đưa ra ý tưởng, thế mà còn muốn tôi phải mời khách, có còn đạo lý nữa hay không vậy?
Còn chưa dứt lời thì điện thoại di động reo vang, sau khi Hạ Tưởng nghe xong lập tức sắc mặt giãn ra chút ít, dập điện thoại rồi nói:
- Trưởng ban Tiền sẽ tới đây ngồi với chúng ta.
Tiền Cẩm Tùng sẽ đến, cuộc tụ hội này được đẩy lên cao trào mới.
Sau khi Tiền Cẩm Tùng nghe ý tưởng của Hạ Tưởng thì không kìm nổi phải liên tục trầm trồ khen ngợi. Ông ta nói:
- Tiểu Hạ, cậu đúng thật là đã giúp tôi một ơn lớn. Về việc ý tưởng thí điểm trên các thành thị thì tôi đã chính thức đề nghị với Bí thư Diệp, trên nguyên tắc thì Bí thư Diệp cũng đã đáp ứng, chỉ chờ thời điểm Phó Thủ tướng Hà thị sát sẽ đưa ra lời đề xuất với Phó Thủ tướng. Không nghĩ tới là cậu cũng đã suy nghĩ, thực là rất giỏi. Tôi cũng đang chuẩn bị đến để thuyết phục Sĩ Kỳ về việc thành phố Đan Thành là một trong những thành phố đẩu tiên tiến hành thí điểm. Đừng nhìn thấy việc này phiêu lưu, nhưng phiêu lưu và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại. Cũng không ngờ tới là cậu đã thay tôi nói ra lời này. Làm một Trưởng phòng Tin tức đúng thật là ủy khuất cho cậu, tôi sẽ kiếm một cơ hội để cậu đến phòng Thư ký văn phòng Tỉnh ủy giúp tôi, thế nào?
- Xin Trưởng ban thư ký đừng làm như vậy, tôi còn đang chờ một cơ hội thích hợp điều tiểu Hạ tới Đan Thành làm Phó thị trưởng ạ.
Đan Sỹ Kỳ là người của Tiền Cẩm Tùng nên lời nói cũng có phần thoải mái.
- Có Hạ Tưởng ở bên cạnh cũng tương đương có thêm một Trưởng ban thư ký!
Theo như lời nói của Đan Sỹ Kỳ thì Trưởng ban thư ký này đương nhiên chỉ là Trưởng ban thư ký của Thành ủy.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ nói:
- Tôi là một lòng vì Đảng, ở đâu cần thì tôi đều có mặt cả.
Mọi người đều cười ha hả.
Trước khi Phó Thủ tướng Hà tới thị sát, Hạ Tưởng lại được gặp lão Cổ, tính tình lão Cổ đúng là vẫn y hệt trẻ con. Ông ta đã đến thành phố Yến, hiện tại đang ở trong trại an dưỡng.
Thừa dịp thời gian cuối tuần, Hạ Tưởng liền tới thăm lão Cổ.
Tinh thần của lão Cổ rất tốt, nhất là mái tóc bạc phơ của ông lão, lại mặc kiểu quần áo Tôn Trung Sơn nên dáng vẻ cực kỳ xuất trần. Giọng nói của ông ta lại to, dõng dạc, vừa thấy Hạ Tưởng đã nói:
- Tiểu Hạ này, trại an dưỡng này đúng là rất được. Không khí tốt, cái khó nhất là tìm kiếm được chỗ yên tĩnh như thế này trong chốn ồn ào náo nhiệt. Điều này rất thích hợp với con người của tôi, mặt ngoài thì thanh tĩnh, nhưng thực tế nội tâm thì lại không được thanh nhàn cho lắm.
Hạ Tưởng liền cười:
- Xin ông chỉ giáo cho ạ?
- Người già thì thích sự thanh tĩnh là đúng, nhưng cũng không thật sự thích sự thanh tĩnh. Tôi cũng đã thử qua bằng cách đi đến vùng thâm sơn cùng cốc sống một khoảng thời gian, cuối cùng không được, chịu không nổi kiểu quá tĩnh lặng ấy, chủ yếu là cảm giác con người ta thấy bị ngăn cách với cõi nhân thế bên ngoài, dường như đã ly khai khỏi cuộc sống. Cho nên tôi mới nói, người già như tôi đều thích trong sự ồn ã lấy chút tĩnh lặng, vừa cảm giác được thanh tĩnh, lại không rời xa các phố xá sầm uất.
Lão Cổ không biết sao, vừa thấy Hạ Tưởng liền nói một tràng các cảm thán.
- Vậy thì cố gắng ở đây tĩnh dưỡng trong thời gian dài đi ạ.
Hạ Tưởng cười cười, lão Cổ cảm thán chắc chắn không phải là vô duyên vô cớ. Nhưng ông ta không giải thích thì mình cũng không tiện để hỏi cho rõ ràng.
- Tôi vẫn còn chưa cảm ơn lễ vật quý trọng của ngài, ngài nghỉ ngơi tại trại an dưỡng này nhiều nhiều thêm một chút cũng xem như là tôi hiếu kính lão nhân gia.
Lão Cổ cười ha hả:
- Nói không chừng tôi sẽ ở đây đến khi cậu phát chán thì thôi đấy chứ.
Ông ta dùng tay chỉ ra khu nhà Liên Cư ở xa xa:
- Cái biệt thự giữa hồ này được thiết kế rất sáng tạo, có hương vị rất xuất trần. Nói như vậy chắc cậu cũng quen biết chủ nhân của căn nhà này?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Cô ta cũng không ở trong nước, cô ta là người sáng lập ra Tập đoàn Viễn Cảnh.
lão Cổ gật đầu:
- Liên Nhược Hạm, quả thật cái tên này cực kỳ quen thuộc.
Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị nói:
- Tiểu Hạ, cậu cảm thấy Cổ Ngọc như thế nào?
Lão Cổ hiển nhiên biết một ít cái gì đó, Hạ Tưởng còn chưa nghĩ ra ông ta có ý gì, đột nhiên lại nghe ông ta hỏi Cổ Ngọc. Hắn nghĩ thầm rằng lối suy nghĩ của lão Cổ rất nhanh, liền chần chừ một chú rồi đáp:
- Tôi và Cổ Ngọc chỉ quen biết qua, gặp mặt có một lần, đối với cô ấy không biết gì, khó mà nói lắm.
Lão Cổ bỗng nhiên lại chuyển đề tài:
- Thôi vậy, không nói chuyện về con bé nữa. Cậu nói các công việc gần đây của cậu, sau đó chúng ta cùng trao đổi về đạo dưỡng sinh.
Mặt trời đã ngả về hướng tây, hai người một già một trẻ bước chậm trong nắng chiều đi trong rừng rậm.
Mặc dù lúc này đang tiết trời xuân hơi se lạnh nhưng Hạ Tưởng cũng không có cảm giác lạnh lẽo một chút nào. lão Cổ còn tạo cho hắn một cảm giác một người cô đơn, không giống như một ông lão đang an dưỡng hưởng tuổi thọ của mình. lão Cổ không nói, Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, cũng không nên đụng chạm đến sự riêng tư của lão Cổ.
Nhưng hắn đối với việc lão Cổ đến đây tĩnh dưỡng thì rất mừng rỡ. Tuy rằng, sau khi lão Cổ đến ở đây thì xung quanh rõ ràng có thêm một số quân nhân mặc y phục bình thường đang âm thầm bảo hộ. Nhưng bất kể là lão Cổ có tín nhiệm, tin tưởng hắn hay không thì hắn cũng không quan tâm nhiều, bởi vì khi làm việc này trong nội tâm hắn có một cảm giác thỏa mãn. Có thể an ủi được tâm tình của một người già, xem như đây cũng là một loại việc thiện.
Hạ Tưởng liền quyết định, nếu có cơ hội sẽ mang Tống Nhất Phàm tới chơi với lão Cổ, cũng đã có mấy lần lão Cổ có nhắc tới Tống Nhất Phàm, trong thái độ của ông cụ có sự yêu thích rõ ràng.
Sau khi kết hôn, tuy rằng mỗi ngày Hạ Tưởng và Tào Thù Lê ở cùng với nhau, nhưng hắn vẫn không có cảm giác được có sự khác biệt gì so với trước kia, mà càng lúc càng cảm nhận thấy sự đáng yêu vô cùng của cô bé. Vừa nghịch ngợm, lại thông minh, cô bé tạo ra cuộc sống dường như đã tránh xa sự phiền não, cũng có lẽ bởi vì tính cách cởi mở của Tào Thù Lê cũng khiến rất nhiều thời điểm tư tưởng Hạ Tưởng đang rất phiền muộn cũng trở nên bình tĩnh, thoải mái lại.
Bởi vậy, trong nội tâm hắn âm thầm cảm kích tính tình hoạt bát của Tào Thù Lê, cảm thấy rất may mắn là có thể lấy cô làm vợ.
Lúc về tới nhà, Hạ Tưởng liền bột phát ra ý nghĩ kỳ quặc, hắn đến một quán hoa ven đường mua cho cô bé một bó hoa hồng, hắn dự định sẽ tạo một niềm vui bất ngờ nho nhỏ cho cô bé. Nhớ tới việc này thì cũng thấy hổ thẹn, từ lúc gặp mặt cô bé tới nay, tính thêm cả lần này nữa thì số lần hắn tặng hoa cho cô bé cũng không vượt qua 10 lần.
Hạ Tưởng tiện tay chọn lấy một bó hoa hồng lớn, nhẹ nhàng gõ cửa nhà mình, bên trong truyền ra thanh âm ngọt ngào của cô bé:
- Ai vậy?
Bởi vì Hạ Tưởng về đến nhà thì hắn luôn tự mở cửa, cũng không bao giờ gõ cửa. Hắn liền cố ý cải giọng đi nói:
- Xin hỏi, đây có phải là nhà của Tào Thù Lê không ạ?
Nghe một tiếng động nhỏ, cánh cửa tầng trên mở ra, cô bé theo đó từ bên trong nhô đầu ra nhìn về phía người đứng dưới:
- Anh là ai vậy ạ?
Hạ Tưởng dùng hoa che mặt nên cô bé không nhận ra chồng mình, hắn vẫn giả giọng như cũ nói:
- Thù Lê, tôi là một người ngưỡng mộ em, thầm mến em đã lâu. Xin em nhận lấy bó hoa này của tôi được không?
Giọng cô bé lạnh như băng từ bên trong truyền ra:
- Gặp lúc khác vậy.
Sau đó nghe "sầm" một tiếng, cửa sổ được đóng lại, tiếng đóng cửa rất kiên quyết, không chừa lại cho người ta một con đường nào. Đối với phản ứng của cô như vậy thì Hạ Tưởng rất vửa lòng, hắn liền đứng thêm chốc lát ở cửa rồi sau đó nhẹ nhàng lấy chìa khóa ra để mở cửa.
Hắn cố gắng hết sức để không gây tiếng động, muốn tạo một sự giật mình với cô bé. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước chân đi khẽ khàng, không ngờ mới bước được bước đầu tiên thì chợt nghe "bép" một tiếng rất to, hắn sợ quá dường như muốn có phản xạ nhảy sang một bên, không hiểu có chuyện gì xảy ra cả.
- Ha ha, dọa được anh rồi, ai bảo anh lừa gạt người ta.
Cô bé từ bên trong xuất hiện, vừa đi vừa cười ngặt nghẽo.
Hạ Tưởng cúi đầu, thấy dưới chân là một tấm bằng chất dẻo xốp, dẫm một cái thì bọt khí vỡ tan, tự nhiên sẽ phát ra tiếng kêu "bép" một tiếng. Hiện tại bộ dáng của Hạ Tưởng là một tay đang cầm bó hoa giơ lên cao, một tay đang cầm cái chìa khóa, chân thì bước thấp bước cao, vẻ mặt ngạc nhiên, hai mắt mở to ra nhìn cô bé, trông rất buồn cười.
Cô bé trêu cợt thành công được Hạ Tưởng cảm thấy rất vui vẻ, quên hết mọi chuyện.
Hạ Tưởng tỉnh lại, làm bộ giận dữ, lao thẳng đến người cô, xốc người cô lên, đi thẳng vào phòng rồi ném cô lên trên giường, nói giọng hung tợn:
- À, muốn mưu sát chồng? Lá gan không nhỏ, xem ra anh phải thu thập em một chút.
Hoa hồng trên bó hoa bị rơi rụng mất mấy đóa mà Hạ Tưởng cũng mặc kệ, hắn đang dự định sẽ tổng tiến công thì lại bị cô bé nói cho một câu phải dừng lại:
- Tha cho em, đừng nghịch nghợm nữa, em dường như có rồi.
Đây là sự thật? Hạ Tưởng trở nên ngây ngốc bất động, mắt không nháy nhìn về phía bụng của cô bé, hắn vội hỏi:
- Có đúng như vậy không? Không được lừa anh đâu đấy.
- Anh có bị cái gì đâu mà phải sợ?
Cô bé cố làm ra vẻ bị bĩu miệng, ủy khuất nói:
- Anh sợ đau không chịu mang thai, tất cả những tội vạ này về sau em chịu cả. Dù sao anh cũng xong việc xấu rồi, các việc còn lại không cần phải quản, còn các việc mệt nhọc khác cứ để một mình em chịu.
Phụ nữ khi mang thai rất là hay so đo, cô bé ít khi có thái độ này với hắn. Hạ Tưởng liền bước lên ôm lấy cô:
- Em đã kiểm tra chưa? Xác định là có rồi à?
- Còn không phải nữa à, em đã chậm mấy ngày rồi, em nghĩ là mình đã có.
- Có một số việc không thể dựa vào phỏng đoán, phải dựa trên căn cứ khoa học, em dùng que thử chưa?
- Đúng là việc lạ, sao có vẻ như anh có nhiều kinh nghiệm hơn so với em, có phải có ẩn tình gì bên trong không?
Cô bé nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt cười cười kiểu cổ quái.
Hạ Tưởng vội vàng chống chế:
- Lại tra khảo người khác rồi? Em không biết, người đàn ông từ nhỏ đến lớn thì có rất nhiều việc không cần học cũng biết, mà hơn nữa bây giờ có rất nhiều tri thức trên phim ảnh, ti vi cũng có thể học được. Anh đoán là em cũng xem qua một số chương trình về chủ đề này rồi.
Cô bé biết Hạ Tưởng nói đến đó là việc gì, lập tức xấu hổ đỏ mặt:
- Không có, em chưa bao giờ xem qua các chương trình này, có phải ai cũng hư hỏng như anh đâu? Trách không được trên giường anh hùng hổ như vậy, hóa ra là các kiểu được bày dạy trên phim ảnh, ti vi, đúng là thật mất mặt.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Thời kỳ trưởng thành thì tội vạ đâu đều do hormone, không phải là do bản tính của anh. Có thể nói là đàn ông thì ai cũng vậy, cũng bởi vì đàn ông có loại hormone như vậy nên thế gian mới duy trì được ái tình thuần khiết nhất.
- Ôi trời, lại còn thuần khiết? Bụng dạ của anh lúc nào cũng đầy suy nghĩ xấu xa.
Cô bé tiến lên đánh cho Hạ Tưởng mấy cái, sau đó rụt rè hỏi:
- Anh nói xem, nếu em thực sự mang thai thì làm sao bây giờ?
- Cái gì mà phải làm sao bây giờ, đương nhiên là phải sinh em bé thôi.
Hạ Tưởng biết tính tình của cô bé dịu dàng, hiện tại cô đang bị áp lực tâm lý nên hắn liền khuyên giải, an ủi cô.
- Sau khi sinh rồi thì sẽ quen thôi. Lần đầu tiên sinh em bé thì đương nhiên không có kinh nghiệm, sinh ra đứa thứ hai thì sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn. Trước kia bên nhà anh có ông hàng xóm, sinh liền một lúc bảy cô con gái và đang có thai đứa thứ tám. Một hôm, cô ta đang ở trong nhà bếp nấu cơm, một lúc liền làm hai việc luôn, vừa nấu cơm vừa sinh em bé, thế mà thức ăn nấu vẫn bình thường, em xem có lợi hại không?
- Vừa nấu cơm vừa sinh em bé, anh nói chuyện đùa cứ như thật vậy. Phụ nữ sinh nở đâu phải dễ dàng như vậy? Người ta thường bảo cửa sinh là cửa tử mà.
Cô bé ôm lấy người Hạ Tưởng.
- Đàn ông các anh làm xong việc sung sướng rồi thôi, còn khổ đau còn lại thì đàn bà con gái phải chịu, đúng thật không công bằng chút nào.
Hạ Tưởng liền kiên nhẫn khuyên giải an ủi cô một hồi, sau đó hắn vui tươi hớn hở chạy tới hiệu thuốc mua que thử, chỉ sau chốc lát liền trở về, thử một hồi hóa ra là sợ bóng sợ gió mà thôi.
Hạ Tưởng liền đùa cô:
- Nếu ở thời cổ đại, em dám nói dối như vậy là sẽ bị quân pháp xử lý, em có biết điều này không?
Cô bé làm một bộ dáng đầy vẻ tự nguyện chịu đựng:
- Em chịu sai như vậy mà còn chưa được sao? Em cũng nghĩ nếu chẳng may mang thai thì cũng sẽ sinh ra cho anh một em bé thật dễ thương luôn.
- Bắn không xong phải xả thân đền đạn.
Hạ Tưởng lại ôm chầm lấy người cô bé:
- Nếu lần trước không thành công thì hôm nay chúng ta lại cố gắng lại một lần. Anh có đầy nghị lực cũng như sự kiên nhẫn, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua việc này.
- Hay là thôi đi?
Cô bé cũng học được thói khiêu khích của Hạ Tưởng:
- Nếu anh đúng đơn thuần có suy nghĩ có em bé thì chịu khó nhịn đi đợi khoảng nửa tháng nữa, bởi vì bây giờ đang là thời kỳ an toàn của em, anh có cố gắng cũng vô ích.
- Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Bây giờ là giai đoạn luyện binh, phải thường xuyên thao luyện, súng phải luôn luôn để trên lưng ngựa, là người đầu tàu phải thường xuyên gương mẫu, tập thành thói quen chung, có đúng vậy không?
Hạ Tưởng lại tiếp tục dụ dỗ.
- Cái gì vậy, anh nói cái gì? Em nghe không hiểu.
Cô bé làm ra vẻ không chịu đựng nổi, hai tay bịt kín tai lại.
Hạ Tưởng rất thích cái vẻ giả lợn ăn thịt hổ này của cô, dù sao trong nhà cũng không có ai, thú tính trong người đã nổi lên nên hắn cũng không nói nhiều được.