Quan Thần

Chương 407: Bị động không bằng chủ động



Cô bé nằm ở trong lòng ngực của Hạ Tưởng, dùng hai ngón tay di tới di lui trên ngực của hắn, lại còn tiếp tục hỏi:

- Tại sao phụ nữ sinh em bé lại đau? Anh nói chuyện đẻ con trong nhà bếp rốt cuộc có phải là để lừa gạt người ta không?

Về phần phụ nữ sinh ra em bé thế nào là một vấn đề rất cao thâm, Hạ Tưởng là đàn ông tự nhiên là cũng không có nhiều hiểu biết. Nhưng đối với việc sinh con ở trong nhà bếp thì đúng là chuyện thật, chuyện này đã xảy ra trong nhà một người hàng xóm trước đây của hắn. Có lẽ theo sự tiến bộ của xã hội thì phụ nữ đã dần dần bị thoái hóa đi, hiện tại tỉ lệ sinh đẻ giảm xuống, nếu tình trạng này ở thời cổ đại thì có lẽ Trung Quốc đã diệt vong rồi.

Khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển thế mà sức sinh sản của con người ngày lại càng yếu hơn, không biết đây có phải là một sự bi ai hay không?

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng còn chưa kịp chủ động tìm đến Tống Triêu Độ thì Tống Triêu Độ lại gọi điện thoại tới, bảo muốn đi câu cá.

Tiết trời xuân có chút lạnh lẽo, thời tiết lại hay mưa phùn làm cho không khí có chút ảm đạm. Hạ Tưởng lái xe đến đón Tống Triêu Độ, sau đó nhằm thẳng theo đường dọc theo núi ở hướng Tây Bắc, đi thẳng tới chỗ hồ nước lúc trước.

Cái hồ này không có tên, là do một nông dân cải tạo trên cánh đồng của mình trở thành một cái hồ, sau khi dẫn nước vào thì tiến hành nuôi cá, sau đó mới mở rộng trở thành kinh doanh câu cá. Mỗi người khi đến đây sau khi nộp một khoản tiền thì được quyền câu cá, được cung cấp một lượng thức ăn câu cá và một số cá nhất định câu được. Rất nhiều người rất thích đến đây câu cá vào thời điểm cuối tuần, cũng không phải là một sở thích gì cao sang, mà chỉ là muốn có một sự thư giãn và thả lỏng tinh thần mà thôi.

Bởi vì hôm nay thời tiết không tốt, người đến câu cá rất ít. Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ liền tìm đến một khu yên lặng, ngồi dưới một tán cây to cùng câu cá.

Tâm tình Tống Triêu Độ dường như cũng không tốt lắm, dọc theo đường đi ông ta cũng không nói được mấy câu, mà lúc câu cá thì cũng rất chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt nước, cả nửa ngày trời cũng không thấy mở miệng nói câu nào.

Hạ Tưởng do dự trong chốc lát, sau đó hỏi:

- Phó Chủ tịch tỉnh Tống, có chuyện gì không hài lòng chăng?

Tống Triêu Độ cười cười:

- Cũng không phải không có chuyện gì không hài lòng, mà là có sự do dự.

Hạ Tưởng đoán được:

- Là sự tình về Phó Thủ tướng Hà, có đúng không ạ?

Tống Triêu Độ gật gật đầu nói:

- Ý kiến của tỉnh không thống nhất, có nhiều người ủng hộ và cũng nhiều người phản đối việc điều chỉnh lại kết cấu sản xuất.

Hạ Tưởng liền hỏi:

- Xem ra ngài cũng là một trong những người phản đối?

Bỗng nhiên, Tống Triêu Độ mỉm cười:

- Thật ra tôi được nghe nói cậu là người ủng hộ mạnh mẽ việc điều chỉnh lại kết cấu sản xuất, lại còn hay lui tới thân thiết với Trưởng ban Thư ký Tiền?

Giọng nói của ông ta rất thản nhiên, nghe không ra âm điệu gì trong lời nói, không hiểu ông ta có suy tính gì.

Hạ Tưởng cũng không sợ Tống Triêu Độ trách cứ việc hắn và Tiền Cẩm Tùng hay lui tới với nhau. Trên thực tế, hắn và Tiền Cẩm Tùng cũng bởi vì cùng chung mục tiêu mà hay gần gũi, cũng không có thêm các ý tưởng khác. Hắn liền cười cười:

- Trưởng ban thư ký Tiền và Bí thư thành ủy Đan Thành là Đan Sỹ Kỳ có quan hệ rất tốt, mà Đan Sỹ Kỳ và bố vợ của tôi thì cũng có chút giao tình. Có những mối quan hệ này nên cũng có những cơ hội hay ngồi với nhau, vừa lúc ý kiến cũng không bất đồng nên thỉnh thoảng cũng hay giao lưu.

- Cậu nói xem cái nhìn của cậu về việc điều chỉnh kết cấu sản xuất của tỉnh Yến?

Quả nhiên Tống Triêu Độ không hề để tâm tới việc Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng kết giao với nhau.

- Đối với toàn bộ nền kinh tế của cả tỉnh mà nói thì cũng không lạc quan cho lắm. Nhìn đến tình hình trong nước thì kinh tế tỉnh Yến tuy rằng cũng không phải thuộc tỉnh yếu, cũng còn rất nhiều tỉnh khác yếu hơn nhiều, nhưng quả thật bây giờ có rất nhiều điều gây trở ngại tới việc phát triển kinh tế của tỉnh. Hiện tại, kết cấu sản xuất không hợp lý, doanh nghiệp nhà nước được vỗ béo nhiều nhưng không hiệu quả, từ đó, nếu không tiến hành thay đổi chế độ xã hội như hiện nay thì sẽ không thể tiếp bước đuổi kịp sự phát triển của cả nước.

Trong kiếp trước, Hạ Tưởng biết từ nay về sau là thời kỳ hoàng kim của các lĩnh vực trong nước là Bất động sản, ô tô, kỹ thuật khoa học cao, hệ thống mạng truyenfull.vn. Trong trí nhớ của Hạ Tưởng, trong cơ cấu nền kinh tế ở tỉnh Yến ngoại trừ việc bất động sản có chút đuổi kịp tình hình trong nước thì các lĩnh vực khác lạc hậu hơn rất nhiều. Về hệ thống mạng truyenfull.vn thì không nói, bởi vì quá gần với Bắc Kinh nên rất nhiều công ty chuyên về mảng này đã chạy tới Bắc Kinh để phát triển sản nghiệp. Còn về lĩnh vực ô tô thì cũng không có gì, ngoại trừ thành phố Bảo có một nhà máy ô tô sản xuất các loại xe giá thấp dành cho gia đình, đã từng có lần sản xuất xe việt dã và phá giá cả thị trường Bắc Kinh thì ngoài ra không còn có thêm điều gì nữa. Các lĩnh vực về khoa học cao thì không có gì để nói. Nói như vậy, tỉnh Yến giống như một bãi nước lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có những gợn sóng thì cũng không có điểm sáng nào so với các tỉnh khác.

Hạ Tưởng đã nghĩ đến việc tận dụng ưu thế của mình để ảnh hưởng đến người có thể có tiếng nói để hỗ trợ cho tỉnh Yến thêm phát triển. Có thể trợ giúp được tỉnh Yến sớm được ngày nào thì tỉnh Yến sẽ được cải thiện đi sự lạc hậu được phần đó. Ở trước mặt Tống Triêu Độ thì Hạ Tưởng cảm thấy dễ dàng hơn. Theo nhận biết của hắn thì phương hướng phát triển nền kinh tế từ nay về sau thì ngoài sự phát triển như thần thoại của lĩnh vực truyenfull.vn, ngành sản xuất ô tô sẽ phát triển rất mạnh mẽ. Với sự điều chỉnh lại cơ cấu nền kinh tế này hắn muốn hàm súc phác thảo một bức tranh về sự phát triển kinh tế với Tống Triêu Độ, hướng ông ta cùng tiến ra biển lớn.

Hiển nhiên Tống Triêu Độ không nghĩ đến việc Hạ Tưởng lại có ánh mắt vượt xa thời đại như thế, hai mắt ông ta nhìn vào mặt nước, trầm mặc nửa ngày không nói gì nhưng trong lòng có sự xúc động mãnh liệt. Quả thật ông ta không ủng hộ việc điều chỉnh lại cơ cấu sản xuất, cho rằng điều này sẽ tất yếu gây ra sự rung chuyển tới cục diện chính trị của tỉnh Yến, thậm chí còn có khả năng dẫn phát ra một loạt các phản ứng dây chuyền. Theo cách hiểu của ông ta thì ra quan điểm của Phó Thủ tướng Hà có phần rất cấp tiến, các chính sách quan trọng trong đất nước thông thường việc đầu tiên là mong cầu sự ổn định, đây mới là thượng sách. Tỉnh Yến là một tỉnh bảo thủ, trong mắt của nhưng nhân vật ở Bắc Kinh thì cũng không có nhiều phân lượng, nếu phát triển ở tầm giữa thì cũng đã là sự nỗ lực hết sức rồi.

Quan điểm của Tống Triêu Độ là chính trị để phục vụ kinh tế, trong các vấn đề kinh tế thì chính trị luôn đi trước, chỉ có thể giải quyết được các vấn đề về chính trị thì mới có đủ khả năng khai triển các chính sách kinh tế.

Nhưng lời nói của Hạ Tưởng rõ ràng tương phản với suy nghĩ của ông ta, trong mối quan hệ giữa chính trị và kinh tế thì kinh tế đi trước. Thực tế thì về sau tác dụng của kinh tế sẽ càng ngày càng rõ ràng, chẳng những có thể ảnh hưởng đến tiến trình của chính trị, thậm chí còn có khả năng trở thành lực lượng mang tính thành bại trong chính trị. Việc này cũng giống như làm lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, hoặc là cố gắng để đưa hiệu quả và lợi ích của doanh nghiệp đi lên, hoặc là duy trì hiện trạng, chỉ để ý tới việc quan hệ tốt với cấp trên hay không, từ đó kiếm thêm đủ lí lịch kinh nghiệp để thăng quan tiến chức.

Có lẽ theo như lời của Hạ Tưởng, về sau này có lẽ tất cả mọi việc đều lấy kinh tế làm tiêu chuẩn cho sự thăng chức, nếu vậy chẳng phải cố gắng để toàn dân trở thành thương nhân? Ngay cả Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh cũng phải khuất phục trước yêu cầu phải phục vụ cho việc đầu tư, tư tưởng quan chức là quan trọng nhất không phải đã bị tấn công một cách nghiêm trọng sao?

Tống Triêu Độ có thể lý giải, nhưng trong lúc nhất thời không thể thừa nhận.

- Sau khi tới phòng Tin tức thì tri thức lý luận của cậu tiến bộ lên không ít, đúng là kẻ sĩ thì không thể trong ba ngày không học hỏi được, làm người khác nhìn cậu với cặp mắt khác hẳn xưa. Vừa rồi cậu nói đến việc "nhìn chung tình hình trong nước" thì đúng là đã có độ cao rồi đó. Ha ha.

Tống Triêu Độ cười ha hả nói:

- Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm thì tôi không rõ thái độ, nhưng so sánh chung thì Bí thư Diệp có xu hướng bảo thủ, mà dường như Chủ tịch tỉnh Phạm lại có xu hướng tiến thêm một bước trong quyết tâm cải cách này. Tiểu Hạ, theo cậu thì vào lúc Phó Thủ tướng Hà thị sát thì cục diện sẽ như thế nào?

Hạ Tưởng cười khiêm tốn.

- Ngài gần như đã nói ra đáp án, tôi cũng chẳng dám nói thêm gì nữa, cũng không có suy nghĩ quá nhiều về chính trị. Căn cứ theo tình trạng trước mắt của tỉnh thì Bí thư Diệp tuy rằng bảo thủ nhưng cũng sẽ không phản đối rõ ràng ý tưởng của Phó Thủ tướng Hà. Mà nếu Chủ tịch tỉnh Phạm ủng hộ, thì cuối cùng sẽ là một kết quả thỏa hiệp. Tỉnh Yến sẽ thi hành việc điều chỉnh lại cơ cấu nền kinh tế, nhưng không phải trong phạm vi toàn tỉnh mà là trước mắt sẽ thí điểm trong các thành thị.

Tuy rằng ông ta đã có dự kiến từ trước, nhưng khi chính tai nghe thấy lời nói của Hạ Tưởng về quyết định của tỉnh thì Tống Triêu Độ cũng hơi kinh ngạc. Ông ta nói:

- Rất tốt, ánh mắt của cậu rất chuẩn xác, trên cơ bản thì cuối cùng sẽ là một cục diện thỏa hiệp. Mấu chốt chính là việc chọn thành phố làm thí điểm cũng không dễ tìm. Hơn nữa, việc lựa chọn một vị thường vụ của tỉnh đi đầu để phụ trách việc thí điểm này thì cũng không dễ chỉ định. Tuy rằng Trưởng ban thư ký Tiền ủng hộ việc điều chỉnh lại kết cấu sản xuất, nhưng ông ta cũng không phải là người của Ủy ban, mà người phụ trách của Ủy ban về lĩnh vực này thì cũng không phải là tôi, mà là Phó chủ tịch tỉnh Mã.

Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, nguyên nhân căn bản làm Tống Triêu Độ lo lắng chính là ông ta không muốn trở thành người đi đầu phụ trách trong việc điều chỉnh lại kết cấu sản xuất, nhưng tổng hợp các vấn đề lại thì khả năng ông ta phụ trách lại là lớn nhất.

Xem ra Tống Triêu Độ đang đau đầu về vấn đề này, có lẽ ông ta sợ quá trình quật khởi của mình sẽ bị việc thí điểm tại các thành thị làm hao tổn tâm tư, cuối cùng gây ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị. Tuy nhiên, Hạ Tưởng thấy rằng đây cũng là một cơ hội đầy triển vọng, đáng giá để thử một lần.

- Không dối gạt ngài, tôi đã thay tỉnh tìm được một thành phố làm thí điểm, cũng không sai biệt lắm khi đã thuyết phục được hai lãnh đạo bên Đảng ủy và Ủy ban của hai thành phố. Nếu không có điều gì bất ngờ khác thì bọn họ sẽ chủ động đề xuất xin tỉnh cho làm thí điểm.

Hạ Tưởng cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Tống Triêu Độ một cái, hắn cũng không thừa nước đục thả câu mà nói trực tiếp ra.

- Một là thành phố Bảo, hai là thành phố Đan Thành.

Tống Triêu Độ biến đổi hẳn sắc mặt, tay run lên, định tung lưỡi câu ra rồi lại thu về, ông ta buông hẳn cần câu xuống.

- Tiểu Hạ, cậu đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất có sự tin tưởng nên liền nhận định rằng có triển vọng? Cậu phải hiểu được, nếu chẳng may làm thí điểm không thành công thì người phụ trách của hai thành phố đó có lẽ trở thành vật hy sinh chính trị.

Tống Triêu Độ đương nhiên biết Bí thư Thành ủy thành phố Bảo là ai, còn về Đan Sỹ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn của thành phố Đan Thành thì ông ta cũng biết, nhưng cũng không rõ ràng mối quan hệ này với Hạ Tưởng được bao sâu.

Nghe Hạ Tưởng vừa nói tới việc có thể khuyên bọn họ chủ động trở thành thành phố thí điểm thì cũng có thể đoán được trong mắt những người kia thì Hạ Tưởng có bao nhiêu sự tín nhiệm.

- Dưới sự đề xuất của Phó Thủ tướng Hà, lại có các chính sách liên quan của quốc gia ủng hộ, lại có sự nghiêng lệch trong chính sách của tỉnh, hơn nữa thuận theo dòng nước của thời đại, như thế nào lại không thành công? Thưa Phó Chủ tịch tỉnh Tống, Thành phố Đan thành thì có Bí thư thành ủy Đan Sỹ Kỳ quan hệ rất tốt với bố vợ của tôi, ông ta cũng là người của Trưởng ban thư ký Tiền, Thị trưởng Vương Tiếu Mẫn và Bí thư Trần có giao tình với nhau. Còn thành phố Bảo thì không cần phải nói, ngoại trừ bố vợ tôi ra thì còn có Khâu Tự Phong, bọn họ đều là người thân cận của tôi. Sở dĩ tôi khuyên nhủ bọn họ chủ động ra mặt đề xuất xin trở thành thành phố thí điểm chính là tôi tin tưởng một cách vững chắc rằng thành phố Đan Thành và thành phố Bảo nếu đánh vỡ được các quan điểm cũ thì nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ. Làm thành phố thí điểm chẳng những có thể lấy được thành công lớn mà hơn nữa còn có thể tạo một đòn bẩy mới trong việc tiến bộ thêm về chính trị.

Sở dĩ Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột chính là muốn lấy sự thành công lay động Tống Triêu Độ, để ông ta chủ động gánh vác trọng trách thủ lĩnh của tỉnh. Một khi thành công thì ông ta cũng mượn cơ hội này đạt thêm sự tiến bộ trong con đường chính trị.

Trong vấn đề kinh doanh thì Tống Triêu Độ đã nhìn thấy các thành công của Hạ Tưởng, nhưng ông ta thủy chung không thể từ bỏ quan điểm chính là việc về sau này chính trị sẽ nhân nhượng kinh tế, tất cả mọi vấn đề đều phải phục vụ kinh tế. Nếu vậy, chẳng lẽ kẻ có tiền sẽ có cả thiên hạ? Đương nhiên, ông ta cũng không phải từ bỏ hoàn toàn sức mạnh của lực lượng kinh tế, chiến tích sở dĩ mà có cũng cần phải nhờ kinh tế nói chuyện, chỉ có điều ở trong bản kế hoạch mà Hạ Tưởng miêu tả thì kinh tế trở thành một lực lượng mang tính quyết định, chính vì điều đó mà trong lúc nhất thời ông ta không muốn công nhận.

Quả thật Hạ Tưởng không phải nói chuyện với mục đích giật gân. Ở kiếp trước, đoạn thời gian về sau này thì kinh tế đúng là điều quyết định. Đừng nói đến Bí thư huyện ủy, thậm chí Bí thư Thành ủy khi nhìn thấy các nhà đầu tư cũng phải nói chuyện cẩn thận, còn có không ít các Thị trưởng còn bị các nhà đầu tư giả mạo lừa cho một đống các sự vụ. Điều này cũng gián tiếp nói ra cái ma lực của đồng tiền quả thật rất lớn, đã ảnh hưởng tới sự phán đoán của rất nhiều cán bộ theo con đường chính trị.

Bị động không bằng chủ động, Hạ Tưởng cũng biết rõ lý luận này. Dựa theo sự phân tích thế cục của tỉnh, Mã Vạn Chính là Phó Chủ tịch tỉnh thường trực thì chắc chắn sẽ không đi đầu trong việc dẫn dắt hai thành phố làm thí điểm, mà các Phó Chủ tịch tỉnh còn lại thì cũng chỉ có Tống Triêu Độ là ủy viên thường vụ, nếu để một Phó Chủ tịch tỉnh không phải ủy viên thường vụ làm người dẫn đường chỉ lối thì có vẻ như tỉnh chưa đủ độ coi trọng. Như vậy, rất rõ ràng rằng Tống Triêu Độ trở thành ứng cử viên duy nhất thích hợp.

Nếu Tống Triêu Độ chủ động đề xuất sẽ làm cho trọng lượng của ông ta trong mắt Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng gia tăng không ít, mà cũng không hề nghi ngờ đến việc chắc chắn chuyện này sẽ đến tai Phó Thủ tướng Hà. Chờ đến khi các thành phố thí điểm có hiệu quả, Phó Thủ tướng Hà đối với tinh thần dũng cảm cầu tiến của Tống Triêu Độ chắc chắn sẽ xem trọng hơn một phần, lúc này con đường làm quan của Tống Triêu Độ cũng sẽ có nhiều ưu đãi. Chủ động so với bị động thì những việc có lợi xem ra vượt xa hơn rất nhiều.

Tuy rằng nói từ đầu tới cuối vấn đề này dường như chính bản thân Hạ Tưởng không có chút lợi lộc nào cả, nhưng phần lớn thời điểm, các vấn đề ưu đãi không phải cứ đặt lộ ra hết bên ngoài, các lợi ích âm thầm gặt hái có lẽ lại càng nhiều hơn. Không nói tới việc trong tâm Đan Sỹ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn sẽ sinh ra sự cảm kích với Hạ Tưởng, bởi con đường chính trị của bọn họ rất có khả năng tiến bộ rất nhanh, về sau sẽ có một địa vị cao, lúc đó đối với Hạ Tưởng sẽ có sự trợ giúp đáng kể. Còn Tào Vĩnh Quốc thì không nói, người trong nhà thì không cần nhiều lời bàn làm gì. Còn Khâu Tự Phong thì cũng nhờ việc này mà Hạ Tưởng được lợi không ít, sự ăn ý giữa hắn và Khâu Tự Phong sẽ tiến thêm một tầng, tương đương với việc tiến thêm một bước trong quan hệ với Khâu gia.

Còn nữa, sau khi Tống Triêu Độ được tiến bộ thì ảnh hưởng có lợi rõ ràng tới mình, trong ngắn hạn thì có thể chưa nhìn rõ, nhưng từ góc độ lâu dài thì Tống Triêu Độ tuyệt đối là người đầy đủ sức mạnh để cạnh tranh cho chiếc ghế Chủ tịch tỉnh khóa tiếp theo.

Tống Triêu Độ trầm lặng không nói lời nào cả, lại thong thả ngồi cần lấy cần câu, mắc thức ăn vào lưỡi câu rồi tung cần vung dây ra, tư thế có vẻ rất ổn định. Tuy nhiên, Hạ Tưởng lại quan sát kỹ thì thấy tay ông ta hơi run run, hiển nhiên là trong nội tâm thì tư tưởng đang tiến hành đấu tranh một cách kịch liệt.

Hạ Tưởng cũng không trông cậy vào việc một lần nói chuyện thế này mà đã thay đổi được chủ ý của Tống Triêu Độ, bỗng nhiên hắn nhìn thấy phao câu bị chìm xuống mặt nước, hắn vội nói:

- Phó Chủ tịch tỉnh Tống, cá đã mắc câu rồi ạ.

Tống Triêu Độ như đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng kéo cần lên, từ từ một con cá chép nặng khoảng hai cân hiện lên. Sau khi con cá chép lên bờ còn không ngừng giãy dụa, chỉ tiếc cá đã ra khỏi nước thì mất hẳn tự do, rất nhanh chóng bị ném vào thùng cá ở bên cạnh. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Tống Triêu Độ câu được cá nhưng không có vẻ gì hưng phấn, vẫn là một bộ dạng trầm tư. Hạ Tưởng liền cười nói một câu:

- Con cá cắn câu có lẽ không biết mồi câu là cạm bẫy, hoặc có lẽ đã biết rõ đây là cạm bẫy nhưng trong tâm trí vẫn tồn tại ý tưởng rằng khi ăn mồi câu có lẽ không mắc phải lưỡi câu. Dạng tư tưởng như con cá cũng không ít, nhưng cuối cùng cũng bị câu lên, chỉ có thể trách là do vận khí của con cá không tốt.

Tống Triêu Độ ngẩn ra, lập tức giật mình bừng tỉnh, cười ha hả:

- Lời nói vừa rồi của cậu đúng là lời vàng ý ngọc, làm tôi thông suốt mọi chuyện. Tôi bị động cũng vậy, mà chủ động thì cũng vậy. Cũng không ai nói rõ đây có phải là cạm bẫy hay không, cũng có người ăn phải mồi câu mà vẫn bình yên vô sự. Vấn đề mấu chốt chính là hiện tại mà không ăn thì sẽ bị đói chết, nếu vậy chịu khó chủ động một chút, sau khi ăn xong thì cũng phải khéo léo một chút. Tuy nhiên, chủ động tiến lên mới là bản sắc của nam nhi.

Hạ Tưởng gật đầu liên tục:

- Phó Chủ tịch tỉnh Tống nói rất đúng, cho dù ngài ứng đối một cách tiêu cực thì cuối cùng vẫn là khả năng ngài phải là người thủ lĩnh của tỉnh phụ trách về vấn đề này. Không bằng chủ động xuất kích, tranh thủ lấy ấn tượng của người khác, vấn đề thành bại thì tạm thời chưa bàn, nhưng có dũng khí xông lên phía trước vì thiên hạ thì cũng làm cho người ta phải sinh sự kính nể trong tâm. Hơn nữa, tôi cũng tin tưởng, dựa vào ánh mắt xuất sắc của Phó Chủ tịch tỉnh Tống và điểm thiết nhập chuẩn xác, chắc chắn sẽ chỉ đạo việc thí điểm của các thành phố đạt được những thành công lớn không ngờ tới được.