Quan Thần

Chương 761: Truy vấn trách nhiệm



Khi tới trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, Phó Tiên Phong chỉ nhìn thoáng qua, liền có một loại cảm giác thống khổ cực độ—— khắp nơi là một vùng bừa bãi lộn xộn, khắp nơi lầy lội, nơi nào cũng có thi thể bò sữa và dấu vết sữa bột, gã đau lòng nhất là một trận lũ lụt gây cho Tập đoàn Tứ Ngưu ảnh hưởng tuyệt đối là đủ lớn, tuy rằng không tới mức lung lay gốc rễ, nhưng ít nhất sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thu sau này.

Nói cách khác, một đống lộn xộn trên mặt đất đều là tổn thất lợi ích của gã.

Tuy nhiên sau khi gã nhìn thấy Thủ tướng, tổn thất kinh tế lập tức bị gã ném qua một bên, bởi vì ở trung tâm hội nghị lâm thời ở trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, Thủ tướng ngồi ngay ngắn ở chính giữa, vừa thấy gã liền trực tiếp chất vấn một câu:

- Đồng chí Phó Tiên Phong, việc xả lũ về phía thành phố Yến, đầu óc cậu nghĩ gì mà lại có quyết định như vậy?

Phó Tiên Phong vừa ngẩng đầu, đã thấy Thủ tướng ngồi giữa, hai bên là Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng, Tống Triêu Độ, cùng với các lãnh đạo và chính quyền của Thành ủy, Quận ủy, còn có Dương Quốc Anh ngồi ở vị trí sau cùng, không khí hội nghị vô cùng nghiêm trang, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghiêm túc, nghiễm nhiên là thành hội nghị chất vấn.

Dù gã tự cao có chỗ dựa là thế lực gia tộc, cũng biết cửa ải hôm nay không dễ qua, dù sao, đập chứa nước Nam Sơn do gã phá hủy, trong khoảng thời gian ngắn không thể sửa chữa kịp. Sông Hạ Mã là tình huống gì, hiện tại gã không rõ lắm, nói thật, cũng không có tinh thần chú ý. Gã chỉ biết chính là, sự việc không giải thích rõ ràng cho các lãnh đạo đang có mặt ở đây, thì đừng nghĩ có cái gì tốt.

Giải thích rõ ràng rồi, không chắc có quả gì ngon để ăn. Nhưng phải có một giải thích, chuyện chính trị, có khi có thể lừa gạt qua mắt, có khi lại một là một, hai là hai, không thể có bất cứ mập mờ gì.

Phó Tiên Phong thành thật đi tới cạnh Hồ Tăng Chu - trong quan trường, quy củ to hơn trời, bên cạnh Hồ Tăng Chu để một chỗ trống, hiển nhiên là dành cho gã. Nhưng bên cạnh gã còn có một vị trí trống, là để trống cho ai, gã cũng không rõ ràng lắm.

Phó Tiên Phong thấy Thủ tướng khẽ gật đầu, mới dám ngồi xuống. Theo bản năng nhìn về phía cửa, Vu Phồn Nhiên không đến tham gia hội nghị, khiến cho gã hơi sinh nghi. Hiện tại chỉ có Cao Hải ở lại trấn thủ ở đập chứa nước Nam Sơn, xử lý giải quyết tốt hậu quả, Vu Phồn Nhiên và gã cùng nhau trở về thành phố, cũng phải tham gia hội nghị để Thủ tướng và Bí thư Diệp hỏi mới đúng, ông ta đã đi đâu?

Phó Tiên Phong rất lo lắng Vu Phồn Nhiên sẽ dùng cách ném đá xuống giếng, nói ra chuyện bất lợi cho gã. Nếu Vu Phồn Nhiên ở hội nghị, ngay trước mặt gã có lẽ sẽ không nói gì quá đáng. Nhưng hiện tại không biết đi nơi nào, khiến cho trong lòng gã không yên, hoài nghi có phải bị người ta âm thầm kêu đi điều tra việc gì hay không.

Phó Tiên Phong đành phải kiên trì đến cùng mà nói:

- Thủ tướng, Bí thư Diệp, Chủ tịch Phạm, các vị lãnh đạo, sau đây tôi xin báo cáo chi tiết việc nước lũ trên núi đổ xuống của hồ chứa nước Nam Sơn... Hồ chứa nước Nam Sơn nhiều năm thiếu tu sửa, lại vì mưa to thành hoạ, dẫn đến lũ trên núi đổ xuống, miệng cống không mở nổi, cuối cùng nhân viên kỹ thuật nghiên cứu phân tích, qua chuyên gia luận chứng, phương án xả lũ về hướng đông là an toàn, cuối cùng tôi cùng đồng chí Phồn Nhiên, Cao Hải thương lượng, áp dụng ý kiến chuyên gia, sau khi thỉnh cầu Tỉnh ủy, quyết định xả lũ về phía đông...

Phó Tiên Phong tránh nặng tìm nhẹ, hơn nữa còn thêm pha chuyên gia bịa đặt vào, đưa việc gã chuyên quyền độc đoán biến thành là kết quả thảo luận với Vu Phồn Nhiên, Cao Hải, hiển nhiên, hiềm nghi có trốn tránh trách nhiệm. Tuy nhiên, gã vừa nói xong, Thủ tướng, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đều không tỏ vẻ gì cả, khiến cho gã âm thầm thở dài một hơi..

Dù thế nào gã cũng là Thị trưởng thành phố Yến, là cán bộ cấp phó tỉnh, không có khả năng bởi vì thiên tai mà truy cứu trách nhiệm lãnh đạo quá lớn, hơn nữa là tuy rằng kinh tế tổn thất không nhỏ, nhưng không có chết nhiều người. Quan trường trong nước có quy tắc ngầm là, tiền tổn thất dù nhiều cũng không sao, sẽ không quy chụp gì, nhưng người chết nhiều sẽ phiền toái, trách nhiệm rất lớn.

Bởi vì tiền là tiền nhà nước, lãng phí rồi, sẽ không bắt một cá nhân nào phụ trách. Nhưng người đã chết, người nhà sẽ gây rối, thân bằng bạn tốt sẽ có ý kiến, tất cả kêu ca lớn. Bởi vậy cũng tạo thành hiện tượng kỳ quái ở quan trường trong nước, tài sản tổn thất dù có lớn bao nhiêu, mấy trăm triệu hay vài tỷ, thậm chí còn có thể vỗ mông xong việc. Có bao nhiêu lãnh đạo vỗ đầu làm ra quyết định ngu xuẩn, làm cho nhà nước tổn thất lớn, nhưng dù lớn, cán bộ cũng sẽ không phải gánh vác trách nhiệm chính trị quá lớn. Cho nên dần dần tạo thành một quy định bất thành văn, khi phát sinh tai nạn đặc biệt lớn, chỉ cần không chết người, kinh tế có tổn thất cũng không có thành chuyện gì cả.

Dù sao cuối cùng tiền thì có ngân sách chịu, dù sao có ngân hàng trả, chính vì có tâm lý như vậy, mới tạo thành kết quả tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng được tùy ý tiêu xài không ngừng phát sinh.

Nhà nước làm dân giàu mạnh là điều tự hào của mỗi chính trị gia, còn làm dân nghèo khó là sự bi ai của chế độ.

- Vốn lúc đầu theo chuyên gia tính toán, nước lũ sẽ qua trang trại chăn nuôi, đi qua núi phía sau của biệt thự hoa viên Tây Sơn, sau đó đổ vào sông Hạ Mã... vùng núi hoang ở ven sông. Phía tây sông Hạ Mã có một vùng núi hoang đất hoang mấy chục ki-lô-mét vuông, vừa lúc có thể dùng để xả nước lũ. Tuy nhiên thật không ngờ là, sau khi nước lũ tới quận Hạ Mã, bị khu nhà ở sinh thái Vạn Mẫu của Tập đoàn Đạt Tài chắn lại, dòng nước bị chia thành hai, một đường nhằm phía núi hoang, một đường khác nhằm phía đồng ruộng. Nước lũ vào phần núi hoang, cũng không có tạo thành tổn thất lớn. Mà nước lũ nhằm phía đồng ruộng, lại bị nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì có đầy vật liệu xây dựng chắn, liền chuyển hướng đổ về phía trang trại chăn nuôi, kết quả chính là...

Phó Tiên Phong tiếp tục nói chậm rãi, qua ngôn ngữ mà gã dày công sắp xếp, trên đường tới đây gã đã nghĩ ra đối sách, không giấu diếm mà trước mặt mọi người nói ra hết. Nhưng bởi vì căng thẳng, đang nói đến vốn từ đầu định cho nước lũ nhằm phía sông Hạ Mã, thiếu chút nữa nói ra ý đồ chân thật, liền lâm thời sửa miệng nói thành là " đất núi hoang ", hơn nữa còn đem phần lớn trách nhiệm, đều đổ cho nguyên nhân là do người khác làm ra.

Mặc kệ là khu nhà ở sinh thái Vạn Mẫu, hay là nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, đều là bút tích của Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong đưa mấy chỗ này ra, một công đôi việc, vừa muốn chính mình sạch sẽ, lại muốn để Thủ tướng giận chó đánh mèo vào Hạ Tưởng.

Thủ tướng vẫn thản nhiên như không, chỉ nhìn Diệp Thạch Sinh một cái, thản nhiên nói:

- Thạch Sinh, sự kiện lần này, tổng thể mà nói, tỉnh Yến xử lý coi như được, tuy rằng cũng có rất nhiều chỗ không đủ, nhưng cũng là bởi vì lịch sử tỉnh Yến chưa từng có phát sinh hồng thủy đặc biệt lớn. Nhưng tôi có mấy nghi vấn, thứ nhất, vì sao Tỉnh ủy không phái người trấn thủ chỉ huy công tác chống lũ ở đập chứa nước Nam Sơn, mà chỉ có đồng chí Phó Tiên Phong ở tuyến đầu chỉ huy? Thứ hai, ở tuyến đầu chống lũ, vì sao không thấy bóng dáng phóng viên tin tức? Lúc chống lũ, sẽ xuất hiện ra nhiều ít sự tích vui buồn lẫn cảm động, vì sao không có một phóng viên tin tức nào đi theo?

Lúc Thủ tướng đến tỉnh Yến, bởi vì là quyết định lâm thời, không mang phóng viên tin tức theo, hơn nữa hành tung của Thủ tướng, thường xuyên sẽ vô cớ mà không thấy trên báo, nguyên do trong đó, ý vị sâu xa. Ngay cả đệ người đầu tiên khi vừa mới trèo lên đỉnh, cũng có chuyện trọng yếu nhưng thường xuyên không thấy báo chí đưa tin.

Môi trường chính trị thiên biến vạn hóa, rất nhiều việc không phải đơn giản như ở mặt ngoài, có khi sự nhiều ít củacnội dung tin tức cùng mức độ dài ngắn của thời gian truyền phát, đều có hàm nghĩa riêng nào đó.

Diệp Thạch Sinh hơi hơi sửng sốt, Tỉnh ủy không có phái người trấn thủ đập chứa nước Nam Sơn tạm không đề cập tới, vấn đề phóng viên tin tức, kỳ thật ông đã sớm ý thức được, theo lý thuyết mưa to một ngày một đêm, thì phóng viên đã sớm phản ứng lại đây, mà ở tuyến đầu chống lũ, lại không có xuất hiện bóng dáng phóng viên, người làm tin tức truyền thông của tỉnh Yến, đã làm không đúng trọng trách rồi.

Đương nhiên, ông cũng rõ ràng nguyên nhân là Mã Tiêu, bởi vì không phải phóng viên không xuất hiện, mà là không ít phóng viên đều bị Mã Tiêu sai đến đập chứa nước Nam Sơn, kết quả là đập chứa nước Nam Sơn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ đã sụp đổ, trang trại chăn nuôi bị ngập, tất cả đều là sự kiện tiêu cực, phóng viên nào còn dám đưa tin nữa? Khẳng định đều bị Mã Tiêu đè ép.

Tuy nhiên việc này theo khía cạnh khác thì ông đã không nắm chắc được ban Tuyên giáo, xem ra, về sau cần phải tăng mạnh hơn một chút sự chú ý với ban Tuyên giáo, trong lòng Diệp Thạch Sinh mơ hồ có một tia tức giận. Ông không phải người thích mọi chuyện đều tuyên dương khắp nơi, bởi vậy đối với công tác của ban Tuyên giáo không hỏi đến nhiều lắm. Hơn nữa tỉnh Yến ở gần thủ đô, chính trị lại bảo thủ, có rất ít tin tức sự kiện trọng đại để công bố. Mọi việc phải qua thật lâu, thấy rằng không có ảnh hưởng gì, mới bắt đầu đưa tin ra.

Thậm chí ngay cả một vụ án giết người nho nhỏ, cũng sẽ áp chế, đợi bắt được người bị tình nghi phạm tội, phán hình mới có khả năng để người dân biết. Bởi vậy ai cũng biết rằng báo chí tỉnh Yến không có thứ gì đáng xem, phóng viên tin tức chỉ biết đi đến đầu đường mà phỏng vấn mấy chuyện đánh nhau ẩu đả vớ vẫn là hết, bất cứ tin tức gì có ảnh hưởng chính trị, đều không dám phỏng vấn.

Phỏng vấn cũng vô dụng, không được truyền ra ngoài, làm chỉ là vô dụng thôi.

Đối với vấn đề Thủ tướng hỏi, Diệp Thạch Sinh không thể trả lời, đành phải lập lờ mà nói một câu: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Vấn đề Tỉnh ủy không có phái người, trong chốc lát sẽ hướng Thủ tướng giải thích lại tỉ mỉ. Còn chuyện phóng viên... Xuất phát từ suy xét ổn định lòng dân, có một số tin tức, vẫn là khống chế ở trong phạm vi nhất định mới phù hợp ích lợi chỉnh thể.

Thủ tướng chỉ có gật gật đầu, không tiếp tục hỏi quá nhiều đến chuyện tin tức truyền thông, mà đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa một cái:

- Hạ Tưởng làm gì mà còn chưa đến?

Trong lòng Phó Tiên Phong bỗng chốc hồi hộp, Thủ tướng đưa lên cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, rốt cuộc là có ý gì? Vừa rồi lời Thủ tướng nói dường như là đang nói sự tình gần như đã trôi qua rồi, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm? Vậy Thủ tướng lại nhắc tới Hạ Tưởng là có ý gì chứ?

Thủ tướng vừa dứt lời, Hạ Tưởng liền từ ngoài cửa đi vào, đầu tiên là cung kính mà chào hỏi mấy vị lãnh đạo chủ yếu, sau đó được nhân viên hướng dẫn, ngồi ở phía dưới Phó Tiên Phong.

Trong lòng Phó Tiên Phong nghi ngờ càng lớn, hiển nhiên, chỗ Hạ Tưởng ngồi là Thủ tướng cố ý an bài, Thủ tướng làm vậy, khẳng định thâm ý sâu sắc.

Hạ Tưởng ngồi dưới Phó Tiên Phong, khẽ gật đầu với Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tưởng thì căng thẳng trong lòng, không khỏi nhỏ giọng nói:

- Thủ tướng có hỏi, mà ở đây lại có Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm, không được nói lung tung.

Đây là giọng điệu của cấp trên khi ra lệnh cho cấp dưới.

Hạ Tưởng gật đầu cười, vẻ mặt bình tĩnh, càng làm cho trong lòng Phó Tiên Phong thiếu tự tin.

- Đồng chí Tiên phong, cậu cho rằng việc trang trại chăn nuôi bị ngập, là Thành ủy gánh vác trách nhiệm lớn hơn một chút, hay là Quận ủy chịu trách nhiệm lớn?

Thủ tướng đưa ra vấn đề rất đột ngột, cũng rất bén nhọn, lại một lần nữa trực tiếp đem Phó Tiên Phong đến chỗ đầu sóng ngọn gió.

Phó Tiên Phong không dám há mồm đáp, bởi vì gã đoán không ra ý đồ của Thủ tướng, không dám nói lung tung. Tập đoàn Tứ Ngưu là xí nghiệp nổi tiếng trong nước, ánh mắt chú ý mà Thủ tướng quăng đến cũng ở trong tình lý, tự mình hỏi đến chuyện trang trại chăn nuôi, cũng là chứng minh trung ương quan tâm và trân trọng với Tập đoàn Tứ Ngưu.

Nhưng ở vấn đề chia sẻ trách nhiệm, Phó Tiên Phong vẫn bị làm khó. Nói là Thành ủy gánh vác nhiều, tương đương là đem Hồ Tăng Chu kéo xuống nước, bởi vì lúc trước là gã đã cam đoan, xuất phát từ nóng lòng đoạt công, chỉ có hỏi qua Tỉnh ủy, ngay cả thỉnh cầu Tỉnh ủy phái người trấn thủ đều không có mở miệng, trực tiếp tự mình đi đập chứa nước Nam Sơn. Thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh, có quyền tự chủ rất lớn, ở trước khả năng có chiến tích lớn, nên Phó Tiên Phong từ trước đến nay sẽ không chắp tay đưa cho người khác.

Không nghĩ tới, muốn độc chiếm chiến tích, lại thành một mình chịu trách nhiệm, đúng là cực kỳ xui xẻo.

Nhưng nếu nói quận Hạ Mã phải gánh vác trách nhiệm nhiều, chẳng may khiến Thủ tướng không vui chẳng phải là tự làm mất mặt? Hơn nữa nhìn sự cố ý sắp xếp của Thủ tướng, hiển nhiên là có khuynh hướng ủng hộ quận Hạ Mã. Còn nữa, gã thân là Thị trưởng, đem trách nhiệm đẩy cho cấp dưới, cũng là biểu hiện không thể tha thứ.

Gã do dự một lát, lấy lập trường trung gian mà nói:

- Phải nói Thành ủy và Quận ủy đều có một nửa trách nhiệm. Thành ủy không có đúng lúc thỉnh cầu Tỉnh ủy chỉ đạo công tác, là sách lược sai lầm của Thành ủy, cũng là do tôi chủ nghĩa cá nhân mà có quyết định sai lầm. Phía Quận ủy, không bảo vệ tốt trang trại chăn nuôi, cũng là không làm tròn bổn phận. Đồng chí Hạ Tưởng làm Bí thư Quận ủy, tuổi trẻ hơn nữa kinh nghiệm không đủ, chỉ huy bất lực cũng có thể thông cảm.

Phó Tiên Phong lời vừa ra khỏi miệng, Tống Triêu Độ liền trợn mắt nhìn gã.

Phạm Duệ Hằng cũng nhìn Phó Tiên Phong với ánh mắt bất mãn, bởi vì Phó Tiên Phong vừa nhắc tới nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, khiến cho trong lòng ông không thoải mái, cảm thấy Phó Tiên Phong thật sự hơi quá đáng....

Hồ Tăng Chu cảm thấy bất đắc dĩ, vấn đề xử lý đập chứa nước Nam Sơn, ông cũng phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, chính vì không có đứng vững lập trường trước sự cứng rắn, mạnh mẽ của Phó Tiên Phong, mà đồng ý để Phó Tiên Phong dẫn đầu đội đi tới đập chứa nước Nam Sơn trước. Hiện tại ngẫm lại, là lúc ấy nên áp chế động cơ của Phó Tiên Phong, hướng Tỉnh ủy báo cáo, thỉnh cầu Tỉnh ủy phái ra Phó chủ tịch thường trực tỉnh trấn thủ mới đúng. Chỉ tiếc vẫn là tính tình yếu đuối một chút, không có kiên định lập trường, bị Phó Tiên Phong dụ dỗ lừa gạt chiếm ưu thế, ông cũng chỉ cố hướng Tỉnh ủy làm báo cáo và họp, đợi khi Tỉnh ủy đưa ra ý kiến thì đã muộn rồi, để Phó Tiên Phong làm ra rắc rối lớn.

Phó Tiên Phong là Thị trưởng cấp phó tỉnh, thành phố cấp phó tỉnh từ trước đến nay cùng tỉnh sẽ ở trên một số sự tình tranh quyền, Phó Tiên Phong chỉ hướng Tỉnh ủy nói qua, rồi trực tiếp dẫn người đi tới đập chứa nước Nam Sơn, Hồ Tăng Chu hiển nhiên biết rõ ràng Phó Tiên Phong là muốn tranh quyền đoạt công. Lúc ấy Phó bí thư Tỉnh ủy Thôi cũng gật đầu, nói là sau khi Tỉnh ủy họp, sẽ lại phái người đi chỉ đạo công tác chống lũ, kết quả sau lại có hỗn loạn, tóm lại sự tình rất phức tạp, trách nhiệm không rõ ràng, chủ yếu là không thể trực tiếp nói tường tận trước mặt, nếu không sẽ hiện rõ ông hiềm nghi lãnh đạo tỉnh có sai lầm trong chỉ đạo.

Lẽ ra có Thủ tướng, Bí thư Tỉnh ủy ở đây, họ không điểm danh, ai cũng không có thể chủ động lên tiếng, Hồ Tăng Chu lại rốt cục dũng cảm một lần, chủ động nói:

- Tôi xin thừa nhận sai lầm với Thủ tướng, Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi cho rằng, Thành ủy là gánh vác phần lớn trách nhiệm. Trong quá trình chống lũ, Thành ủy xử trí không tốt, đầu tiên sau khi xin chỉ thị Tỉnh ủy, khôngđợi Tỉnh ủy phái người chỉ đạo công tác đã một mình hành động là không đúng. Tiếp theo, gần như đem toàn bộ vật tư chống lũ chuyển đến đập chứa nước Nam Sơn, làm cho quận Hạ Mã không có vật tư để dùng. Còn nữa, cá nhân tôi cũng không có thể trù tính chung cho toàn cục, không có đứng ở góc độ toàn bộ xem xét vấn đề, tôi xin nhận bất cứ kỷ luật nào của Thủ tướng và Tỉnh ủy.

Hồ Tăng Chu nói năng có khí phách, có gan chủ động thừa nhận sai lầm và nhận chịu trách nhiệm, là người có dũng khí, khiến cho Thủ tướng và Diệp Thạch Sinh đều xem trọng ông một chút.

Phó Tiên Phong nhìn Hồ Tăng Chu một cái, trong lòng oán hận mà nghĩ, khá lắm Hồ Tăng Chu, rất biết ứng xử, không có việc gì liên quan đến ông, ông lại chủ động thể hiện nhận trách nhiệm gì đó. Ông định làm rối, được lắm, không phải tôi không khoan dung mà là ông đấy!

Hồ Tăng Chu nói xong, Thủ tướng cũng từ chối cho ý kiến mà nhìn Hạ Tưởng một cái, hỏi:

- Hạ Tưởng, cậu là Bí thư Quận ủy, nói cách nhìn của cậu về việc chia sẻ trách nhiệm.

Thủ tướng ngay trước mặt lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố, tự mình điểm danh muốn hỏi Hạ Tưởng, không chỉ là Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng, còn có Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Tưởng, lo lắng hắn nhất thời kích động trước mặt Thủ tướng nói ra chuyện không nên nói.

Thật muốn như vậy, chuyện này là có vẻ hơi quá rồi.

Hạ Tưởng cung kính mà gật đầu:

- Thủ tướng, Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm, các vị lãnh đạo, tôi thân là Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, trong việc lũ lụt lần này, là không thể trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo. Lúc này, tôi xin làm kiểm điểm sâu sắc với Thủ tướng, Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm, bí thư Hồ, Thị trưởng Phó, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận không bảo vệ tốt sông Hạ Mã, không bảo vệ tốt trang trại chăn nuôi, tất cả trách nhiệm đều là bởi vì tôi chỉ huy bất lực, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận xử trí chậm trễ tạo thành, đồng thời, cũng là cá nhân tôi không có thể nhìn được toàn diện vấn đề để xử lý kịp thời...

Hoàn toàn là giọng điệu gánh vác toàn bộ trách nhiệm, vẻ mặt của Thủ tướng cũng không phải nghiêm túc, mà là trong mắt mang chút ý cười. Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng là âm thầm gật đầu, nhất là Diệp Thạch Sinh, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Mà Hồ Tăng Chu cũng hơi có chút sầu lo, nhất thời khó hiểu mà nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, không rõ Hạ Tưởng vì sao phải nhận toàn bộ trách nhiệm vào người.

Phó Tiên Phong hơi nhíu mày, gã cảm thấy rất không ngờ với cách làm phát huy phong cách của Hạ Tưởng, gã vốn nghĩ Hạ Tưởng có thể chủ động gánh vác một nửa trách nhiệm là không tồi rồi, không ngờ rằng hắn không có theo suy nghĩ của mình, mà là nhận toàn bộ trách nhiệm của quận Hạ Mã vào người, còn chủ động thừa nhận là chính mình lãnh đạo bất lực... Nhìn đến vẻ mặt của Thủ tướng và Diệp Thạch Sinh, Phó Tiên Phong mới đột nhiên bừng tỉnh, Hạ Tưởng đủ thông minh, là cách làm lấy lui để tiến.

Lý Hàm lại nghĩ không ra vì sao Hạ Tưởng đem trách nhiệm hoàn toàn nhận về quận Hạ Mã và bản thân, y ngồi ở vị trí thấp nhất, phút chốc liền đỏ mặt lên. Nếu ở trong hội nghị quyết định quận Hạ Mã chịu trách nhiệm chủ yếu, không chỉtiền đồ của Hạ Tưởng bị ảnh hưởng, ngay cả y cũng sẽ có xử phạt, ít nhất cũng phải ghi lỗi nặng.

Lý Hàm há hốc miệng, dù trong lòng không phục, vẫn là không dám mở miệng nói. Ngay trước mặt Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy, đem trách nhiệm đẩy cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng không phải một việc mà một cán bộ có giác ngộ chính trị có thể làm ra, đột nhiên, y lại như hiểu một ít, Hạ Tưởng làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ, thay đổi là y, cũng chỉ có thể làm giống với Hạ Tưởng.

Lý Hàm khi suy nghĩ đang hỗn loạn, bỗng nhiên nghe được tiếng nói của Thủ tướng lại vang lên:

- Đồng chí Lý Hàm, vừa rồi đồng chí Hạ Tưởng nói vậy, cậu có ý kiến gì khác không?