Lý Hàm bất ngờ bị Thủ tướng hỏi, không tránh khỏi hồi hộp, vội đứng lên, thấy ánh mắt Thủ tướng vô cùng ôn hòa, tâm tư nhanh chóng thay đổi, liền hiểu rõ điều gì đó, cũng không có ngồi xuống, mà là đứng nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng trong quá trình chống lũ, lấy thân mình làm gương tốt, tự mình đến tuyến đầu cùng cảnh sát và quân đội, nhảy vào trong dòng nước lũ, không để ý sinh mạng nguy hiểm, bảo vệ sông Hạ Mã được an toàn, nếu nói cậu ấy phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo, thì toàn bộ cán bộ Đảng và chính quyền ở quận Hạ Mã phải tự nhận lỗi từ chức! Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận khi xử trí việc chống lũ, quả thật có một mặt chỉ huy kém, nguyên nhân chủ quan là quận Hạ Mã là mới thành lập, bộ máy lãnh đạo phối hợp không tốt, chính lệnh không nhanh chóng. Còn nguyên nhân khách quan là, trong lịch sử thành phố Yến không có xảy ra lũ lụt quá đặc biệt, cảnh sát và quân đội không có kinh nghiệm chống lũ, điểm chủ yếu là, vật tư chuẩn bị không được đầy đủ, tất cả vật tư của thành phố, đều bị điều động tới đập chứa nước Nam Sơn hết rồi...
Phó Tiên Phong lén lút trừng mắt nhìn Lý Hàm một cái, không nghĩ Lý Hàm lá gan không nhỏ, hiện tại dám trước mặt Thủ tướng mà giải vây cho quận Hạ Mã. Vì quận Hạ Mã mà giải vây, chính là làm xấu mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng là tát vào mặt gã.
Lý Hàm lại không để ý đến ánh mắt của Phó Tiên Phong, y cũng không thể để Thủ tướng và các lãnh đạo đang có mặt tin lời Hạ Tưởng, thật là muốn quận Hạ Mã gánh vác trăm phần trăm trách nhiệm, y và Hạ Tưởng cũng đừng có nghĩ tiền đồ chính trị còn gì nữa.
Lý Hàm cắn răng hạ quyết tâm, kể rõ việc quận Hạ Mã muốn vật gì tư gì cũng không có, cần cảnh sát và quân đội hỗ trợ thì cũng không có, đã như thế thì sao lại phải chịu trách nhiệm việc xả lũ của đập chứa nước Nam Sơn, có thể làm tốt công tác bảo hộ sông Hạ Mã cũng đã là cố gắng lớn nhất rồi.
Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ liếc nhau, hai người biết, nếu Lý Hàm đã nói ra toàn bộ tình hình thực tế, dù thế nào, sự kiện đại hồng thủy lần này, phải có một người nhận xử phạt, Thủ tướng chưa chắc sẽ can thiệp vào quyết định của Tỉnh ủy, nhưng tình hình trước mắt, hiển nhiên, Thủ tướng là muốn nhìn xem Tỉnh ủy xử trí sự kiện lũ lụt, rốt cuộc là có thái độ thế nào.
Thái độ của Thủ tướng có chút sâu xa, cho dù ông không có trực tiếp ám chỉ cái gì, nhưng Phạm Duệ Hằng trong lòng biết rõ ràng, để quận Hạ Mã nhận xử phạt, Thủ tướng sẽ không đồng ý!
Phạm Duệ Hằng khẽ gật đầu với Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ ngầm hiểu, mở miệng nói:
- Thủ tướng, trong sự kiện lần này Tỉnh ủy cũng có sai lầm không nhỏ. Đầu tiên là việc điều động cảnh sát và quân đội, hoàn toàn là theo Thành ủy, không có phái người đến Quận ủy. Tiếp theo, Tỉnh ủy không phái người tới đập chứa nước Nam Sơn phối hợp phụ trách công việc chống lũ, chủ yếu là do đồng chí Phó Tiên Phong không đợi Tỉnh ủy đưa ra quyết định, trước tiên chạy tới đập chứa nước Nam Sơn, sau đó khi Tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của cậu ta, đồng chí Tiên Phong khẳng định nói xin Tỉnh ủy yên tâm, mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Điểm cuối cùng cần phải nói rõ đó là, tôi và Chủ tịch tỉnh Phạm trấn thủ ở trang trại chăn nuôi, lúc tới nơi thì nước lũ đã đổ vào, cho dù có mấy chục cảnh sát và quân đội chiến đấu hăng hái mấy giờ đồng hồ, vẫn không bảo vệ hoàn toàn được trang trại chăn nuôi...
- Xin Thủ tướng phê bình tôi và Triêu Độ.
Phạm Duệ Hằng đúng lúc chen vào nói một câu.
Phó Tiên Phong toát mồ hôi, gã hiện tại biết, lãnh đạo ba cấp tỉnh, thành phố, quận tề tựu, mời dự họp là hội nghị truy vấn trách nhiệm, từ đầu đến cuối, dần dần đem việc làm sai lầm của gã to dần lên, rất rõ ràng, Hạ Tưởng đánh quân bài phong cách, Lý Hàm đánh quân bài bi phẫn, Hồ Tăng Chu lại đánh quân bài dũng cảm chịu trách nhiệm, mà Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ thì đánh quân bài qua loa, trên cơ bản nhìn từ bên ngoài của tất cả mọi người là tự mình nhận trách nhiệm, kỳ thật đều là tránh nặng tìm nhẹ, nhận vấn đề nhỏ mà buông tha vấn đề lớn.
Vấn đề lớn chính là, đầu sỏ là ai đã làm cho một loạt sự kiện xảy ra như vậy?
Cho dù Phó Tiên Phong cũng biết là mình có phần sai, nhưng trốn tránh vài phần trách nhiệm là vài phần, là thái độ bình thường trong quan trường. Chỉ là thấy trận thế trước mắt khiến gã hiểu được, gã càng ngụy biện, cố chống chế cũng không được gì cả, cái Thủ tướng cần chính là tất cả chỉ trích trực tiếp và gián tiếp sau cùng, đều rơi xuống người gã.
Mặc kệ là Hạ Tưởng tự nhận trách nhiệm, hay là Phạm Duệ Hằng tự phê bình, kỳ thật đều là một cái tát đánh vào mặt gã.
Cái tát giòn mà vang, nóng rát mà đau!
Phó Tiên Phong ướt đẫm mồ hôi, thế lực gia tộc có lớn hơn, hiện tại cũng là ngoài tầm tay với. Chỉ cần định ra rồi, muốn tìm người chịu tội thay là không có khả năng. Trong mắt gã rốt cục lộ ra một tia tuyệt vọng, Thủ tướng là người phản đối thế lực gia tộc, hiển nhiên là muốn mượn cơ hội này, mạnh mẽ đả kích một chút sự kiêu ngạo của thế lực gia tộc.
Quả nhiên Thủ tướng không để Phó Tiên Phong thất vọng, sắc mặt ông biến sắc, vẻ mặt tức giận chất vấn Phạm Duệ Hằng:
- Một tỉnh Yến, làm sao lại chỉ điều động mấy chục người cảnh sát và quân đội bảo vệ trang trại chăn nuôi?
Phạm Duệ Hằng vẻ mặt xấu hổ mà nói:
- Tỉnh Yến từ trước khô hạn, không có nhiều quân nhân và cảnh sát có kinh nghiệm chống lũ, hơn nữa đại bộ phận bị điều động tới đập chứa nước Nam Sơn rồi... Lúc ấy là đồng chí Tiên Phong khẩn cấp cầu viện với Tỉnh ủy, Bí thư Diệp và tôi đều đồng ý.
Phó Tiên Phong cúi gục đầu xuống, không nói được một lời. Hiện tại gã chỉ trông cậy duy nhất vào là Diệp Thạch Sinh có thể nói một câu giảng hòa, có lẽ sự tình còn vãn hồi đường sống. Bởi vì Thôi Hướng không có ở hội nghị, trong số lãnh đạo Tỉnh ủy, có quan hệ gần nhất và có khả năng vì gã nói giúp một câu tốt, chỉ có mình Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh cân nhắc trong chốc lát, lấy giao tình không sâu không cạn của ông và Phó gia, thay Phó Tiên Phong nói ngọt một câu, cũng là một phần ân tình rất lớn, nhưng tình thế hiện tại không để cho ông có lập trường trung gian, Thủ tướng bày rõ ra thái độ muốn Phó Tiên Phong chịu trách nhiệm, hơn nữa hiện tại mặc kệ là từ quận Hạ Mã hay là đến Thành ủy, thậm chí là Tỉnh ủy, Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ cũng là phối hợp ăn ý, mục tiêu của mọi người chỉ có một - Phó Tiên Phong!
Phó Tiên Phong hiện tại là tâm điểm của mọi người, hơn nữa cũng quả thật là vô cùng xác thực, ông cũng không có khiến mọi người đợi lâu, rốt cục vẫn là biểu lộ thái độ:
- Trong sự kiện vỡ đê này Tỉnh ủy cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, chủ yếu là do sắp xếp lực lượng không khoa học, nếu không phải đem đại bộ phận cảnh sát và quân đội điều tới đập chứa nước Nam Sơn, sông Hạ Mã cũng sẽ không thiếu chút nữa vỡ đê, trang trại chăn nuôi cũng sẽ không bị ngập. Tôi cho rằng, trong việc này đồng chí Phó Tiên Phong hẳn là phải chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu! Kế tiếp Tỉnh ủy sẽ đặc biệt tổ chức hội nghị nghiên cứu xem xét quyết định xử phạt đồng chí Phó Tiên Phong...
Vẻ mặt Phó Tiên Phong xám trắng, vẻ mặt ủ rũ như cha mẹ chết, gã chỉ biết cúi đầu, ai cũng không dám nhìn, cũng không có dũng khí đứng lên, trước mặt mọi người một lần nữa thừa nhận sai lầm. Hội nghị hôm nay tuy rằng không phải hội nghị truy vấn trách nhiệm chính thức, Thủ tướng cũng không có định ra nội dung, nhưng hiển nhiên cũng cố ý sắp xếp để gã khó chịu. Thị trưởng đã bị điểm danh phê bình, làm sao lại có cấp dưới ở đây, hơn nữa còn là Hạ Tưởng vốn cùng gã bất hòa, không phải bày rõ ra là để Hạ Tưởng nhìn sưn náo nhiệt của gã và vui cười khi người gặp họa sao?
Phó Tiên Phong cố nén giận mà nghĩ, Thủ tướng khinh người quá đáng, chốc nữa để bác cả phát động một chút thế lực gia tộc, cho Thủ tướng đến thị sát một tỉnh mà Phó gia có ảnh hưởng, khiến ông cũng nếm thử kết cục bị lãng quên, cho ông ta biết, Thủ tướng cũng không thể muốn làm gì thì làm, có một số việc, cũng phải trả giá tương ứng mới được!
Thủ tướng thản nhiên nhìn Diệp Thạch Sinh một cái, ánh mắt lướt qua bóng dáng không nhúc nhích gì của Phó Tiên Phong, trong mắt một tia tức giận chợt lóe lên, theo sau lại thản nhiên như không mà gật gật đầu, không có thái độ làm khó dễ Phó Tiên Phong, cũng không có phát biểu bất cứ ý kiến gì về quyết định của Diệp Thạch Sinh, chỉ nói mọi người cố gắng, cuối cùng đề xuất:
- Tôi muốn đến quận Hạ Mã thăm một chút, đi một vòng, đồng chí Hạ Tưởng, có thời gian cùng tôi đi thăm sông Hạ Mã một chút hay không?
Thủ tướng đi thăm sông Hạ Mã, cũng không có nói là danh nghĩa thị sát, nhưng là ý nghĩa trọng đại, chẳng những là rất có sự trợ giúp với việc làm phấn chấn lòng dân quận Hạ Mã, đồng thời, cũng là khẳng định mặt tốt nhất trong biểu hiện của Hạ Tưởng trong công tác chống lũ.
Thủ tướng đi thăm sông Hạ Mã, tuy rằng điểm danh Hạ Tưởng cùng đi, nhưng Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh và Bí thư Thành ủy, Thị trưởng tất nhiên phải đích thân đi cùng, nhưng lúc một đoàn của Thủ tướng tới quận Hạ Mã, người có chí liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ở trong số người hộ tống, người nên có đều có, thậm chí người không nên có cũng có, nhưng độc nhất chỉ thiếu Phó Tiên Phong.
Làm Thị trưởng thành phố Yến, Thủ tướng thị sát lại không đi cùng, liên tưởng đến thảm họa lũ lụt vừa mới xảy ra, người sáng suốt liền lập tức đoán được gì đó. Người có khứu giác chính trị linh mẫn, sẽ lập tức hỏi thăm mọi nơi xem xử phạt của Thị trưởng Phó có nghiêm trọng không.
Thủ tướng xuất hiện ở Quận ủy, tạo nên một sự xôn xao rất rộng. Thủ tướng chẳng những tự mình tiếp kiến Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh, còn trước mặt khen ngợi hành vi phấn đấu quên mình của Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh, theo như lời Hạ Tưởng thì Hoàng Kiến Quân cũng chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, nên Thủ tướng cũng đặc biệt khen Hoàng Kiến Quân vài câu.
Hoàng Kiến Quân chỉ cảm thấy lâng lâng, như ở trên mây, lúc ấy ở trong dòng nước nguy hiểm và mệt nhọc, bởi vì được Thủ tướng khen ngợi, đều đáng giá.
Thị sát xong Quận ủy, Thủ tướng lại cùng mọi người đi thăm sông Hạ Mã, đưa ra vài đề nghị cho công tác chống lũ của sông Hạ Mã sau này. Sau đó, Thủ tướng cũng không đến Tỉnh ủy và Thành ủy, mà trực tiếp từ quận Hạ Mã lên đường trở về thủ đô.
Thủ tướng vừa đi, ai về chỗ nấy, mỗi người một việc, hoạt động thật khẩn trương. Tuy rằng quận Hạ Mã không có bị tổn thất gì, nhưng trang trại chăn nuôi lại tổn thất không nhỏ, công tác xây dựng lại sau lũ lụt, cũng cần quận Hạ Mã hỗ trợ. Hạ Tưởng liền để cho Lý Hàm toàn quyền phụ trách công tác xây dựng sau lũ của trang trại chăn nuôi, cũng tỏ vẻ thân thiết an ủi với tổn thất của Tập đoàn Tứ Ngưu, Tỉnh ủy cùng Thành ủy đều hứa hẹn sẽ có bồi thường nhất định đối với tổn thất cho Tập đoàn Tứ Ngưu, Tập đoàn Tứ Ngưu cũng không có ý kiến gì.
Chủ yếu là Dương Quốc Anh biết trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu bị thương nặng, kỳ thật là tác phẩm của Phó Tiên Phong, bà ta có khổ không nói nên lời, hơn nữa Phó Tiên Phong bị đánh bẹp cả về không gian và thời gian, gã lại nhắc lại điều kiện chính là không biết thời thế, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau khi Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng quay về Tỉnh ủy, lúc này mời họp hội nghị khẩn cấp, thảo luận công tác xây dựng lại sau lũ và nhận định trách nhiệm của Phó Tiên Phong. Hồ Tăng Chu thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nên cũng đến Tỉnh ủy họp, trước khi đi ông còn cầm tay Hạ Tưởng mà nói:
- Mưa to dẫn đến lũ lụt lớn, nước lũ chiếu sáng lòng người, Hạ Tưởng, Tỉnh ủy nhất định sẽ có một kết quả công chính.
Hạ Tưởng nắm chặt tay Hồ Tăng Chu, rồi nói một câu khiến Hồ Tăng Chu ngạc nhiên khó hiểu:
- Cảm ơn Bí thư Hồ!... Tôi muốn hỏi ngài một câu, nếu cần thiết, ngài sẽ có bao nhiêu quyết tâm bảo vệ cho Tập đoàn Tứ Ngưu?
Sao Hạ Tưởng không quan tâm đến kết quả xử lý Phó Tiên Phong, mà lại quan tâm chuyện Tập đoàn Tứ Ngưu? Tập đoàn Tứ Ngưu hiện tại đang khẩn trương xây dựng lại trang trại chăn nuôi còn bận túi bụi, còn có thể có chuyện gì? Rất khó hiểu, Hồ Tăng Chu liền nói:
- Có việc gì cứ nói thẳng ra, không cần lòng vòng với tôi.
Hạ Tưởng lại chỉ có mỉm cười:
- Tôi chỉ là thuận miệng mà hỏi, ngài đừng nghĩ nhiều. Có lẽ là tôi ảo giác, tôi cảm thấy có khả năng Thị trưởng Phó và Tập đoàn Tứ Ngưu có quan hệ với nhau.
Hạ Tưởng biết rằng có lẽ lúc này Hồ Tăng Chu không hiểu lời của mình, nhưng không bao lâu, bí thư Hồ sẽ biết rõ, khi xử lý vấn đề mấu chốt sẽ có lập trường rõ ràng.
Hạ Tưởng là không muốn để Tứ Ngưu biến thành trận chiến Waterloo trong sinh nhai chính trị của Hồ Tăng Chu.
Tỉnh ủy xử trí Phó Tiên Phong như thế nào không phải vấn đề hắn có khả năng quan tâm, càng ở thời khắc mấu chốt, hắn càng phải duy trì đầu óc tỉnh táo và khoảng cách an toàn.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện với hai ngày bận rộn, rốt cục có thể thoải mái hết giờ làm mà bình yên về nhà. Quận Hạ Mã trải qua một trận mưa to thử thách, trở lên trong lành, trời chiều ngả về tây, chiếu rọi vào sông Hạ Mã làm đỏ rực một vùng. Vô số người dân ở hai bờ sông bước chậm rãi, cười vui, gia đình vui vẻ, hoặc là những đôi tình nhân tay cầm tay, vui vẻ với nhau. Đối với tai nạn, con người rất giỏi để quên đi, mà cái tốt đẹp thì luôn tràn đầy.
Trên đường về nhà, nhận được điện thoại của vô số người. Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc, Tiếu Giai, còn có Lý Thấm và Vệ Tân, sau đó còn có Khâu Tự Phong quan tâm thăm hỏi.
Khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy bất ngờ nhất, lúc hắn sắp đến cửa nhà, không ngờ nhận được điện thoại của ông cụ Ngô.
Không ân cần thăm hỏi và quan tâm giống như người khác, ông cụ Ngô câu nói đầu tiên là:
- Bước tiếp theo tính toán đến thủ đô hai năm, hay là có tính toán khác?
Rốt cuộc gừng càng già càng cay, ông cụ Ngô ở xa tận thủ đô, chẳng những biết thế cục thành phố Yến rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn có thể căn cứ vào sự xóc bài sau khi lũ lụt qua đi, cho ra đại khái kết luận, khiến cho Hạ Tưởng cực kỳ khâm phục ông cụ Ngô.
Không sai, ông cụ kết luận khá chính xác, Hạ Tưởng cũng biết rõ một chút, đợi sau khi mọi việc bình ổn, cũng sắp chính là lúc hắn dời quận Hạ Mã. Bởi vì hắn ở quận Hạ Mã tuy rằng không lâu, nhưng đầu tiên là vặn ngã Bạch Chiến Mặc, hiện tại lại bởi vì sự kiện chống lũ, hơn nữa được Thủ tướng tiếp kiến và khẳng định, uy vọng dâng lên tới mức cao nhất, ở quận Hạ Mã đã trở thành người số một chân chân chính chính. Mặc kệ là Thành ủy hay là Tỉnh ủy, cũng sẽ không cho phép một quận vừa mới thành lập, xuất hiện cục diện một người nắm toàn quyền.
Cho dù là Hạ Tưởng cũng không được, theo góc độ của lãnh đạo cấp trên xem xét, ràng buộc và quản lý hữu hiệu với cấp dưới, phải duy trì cân bằng tất yếu. Quận Hạ Mã tình thế đã mất cân bằng, mặc kệ là Chủ tịch quận Lý Hàm hay là hội nghị thường vụ Quận ủy đối với hắn đã không còn là chế ước hữu hiệu, đưa hắn chuyển đi đã trở thành lựa chọn duy nhất.
Hơn nữa hắn ở quận Hạ Mã đã trải qua nhiều việc, uy vọng rất lớn, mặc dù Mã Tiêu trong việc tuyên truyền cố ý áp chế ngược lại đối với hắn có lợi, nhưng sự kiện lũ lụt vẫn là đưa danh vọng của hắn đẩy lên đỉnh núi, chủ yếu là Thủ tướng cố ý trân trọng cất nhắc, cũng khiến Hạ Tưởng hiểu một chút gì đó, chỉ sợ Thủ tướng chèn ép Phó Tiên Phong đồng thời, cũng muốn để hắn chuyển đến địa phương khác.
Nhưng cụ thể đi nơi nào, có lẽ trong lòng Thủ Tướng đã biết, có lẽ đã ám chỉ cho lãnh đạo Tỉnh ủy, hắn hiện tại là một chút gì cũng không có.
- Chỉ sợ tôi rồi nói cũng không tính được gì, tôi chỉ là một đảng viên, ở đâu cần điều tôi đi cũng được.
- Tôi đề nghị cậu tới thủ đô, nếu cậu đồng ý, tất cả đều rất đơn giản.
Ông cụ nói chuyện rất trực tiếp, cũng rất có lực.
"..." Hạ Tưởng rõ, lựa chọn đi thủ đô, tương đương là đứng trong đội ngũ Ngô gia, mà tùy ý Thành ủy hoặc Tỉnh ủy an bài, có lẽ chính là làm thỏa mãn Thủ tướng, hắn hơi chần chừ, hay là cự tuyệt ý tốt của ông cụ.
- Thủ đô, không thích hợp tính tình của tôi, tôi muốn chờ thêm xem.
Ông cụ hiểu suy nghĩ của Hạ Tưởng, không nói gì, nhưng là chưa từ bỏ ý định mà lại khuyên một câu:
- Nghĩ thông suốt rồi, thì gọi điện lại cho tôi.
Về đến trong nhà, đập vào trước mắt chính là Thù Lê đang nước mắt lưng tròng. Cô lo lắng đến muốn chết, thấy Hạ Tưởng bình an trở về, không khỏi vừa tức vừa hận, đấm mấy cái vào ngực hắn, còn chưa hết giận, lại cắn một cái vào vai hắn.
Hạ Tưởng tùy ý vợ mình đánh chửi, đánh không trả đòn, mắng không trả lời, cười ha hả:
- Anh chưa tắm rửa đâu, cắn thoải mái.
Thoáng cái đã làm cho Thù Lê tươi cười.
Hạ Đông lại không biết Hạ Tưởng gặp phải nguy hiểm, vẻ mặt vô tư cười lấy lòng, hướng về Hạ Tưởng giơ bàn tay mập mạp nhỏ bé:
- Ba, quà của con, Đông Đông muốn quà!
Quà gì chứ? Hạ Tưởng hồ nghi mà nhìn Thù Lê một cái, Thù Lê cúi xuống bên tai Hạ Tưởng nhỏ giọng nói:
- Con toàn hỏi anh đâu, em liền lừa nó nói là anh đi công tác, trở về sẽ mang quà cho nó.
Hạ Tưởng biết ý của Thù Lê cảm kích mà ôm, không ngờ Hạ Đông tuổi tuy nhỏ, nhưng tâm lý chiếm hữu lại lớn, đẩy Hạ Tưởng ra một bên:
- Ba không được ôm mẹ.
Thù Lê vui vẻ cười, Hạ Tưởng giả vờ giận:
- Nhóc con, ba không ôm mẹ trước, làm sao có con? Có hiểu thứ tự trước sau không hả? Con mới là kẻ thứ ba.
Thù Lê đá Hạ Tưởng một cái:
- Đừng dạy con linh tinh, để nó lớn lên lại giống anh, em không muốn nuôi một đứa con háo sắc đâu.
- Đông Đông không thích ăn cây cải củ.
Hai người đều cười ha ha.
Hạ Tưởng mượn cớ đi xuống lầu vào xe lấy quà, tới dưới lầu, từ trên xe thật đúng là có một món đồ chơi trẻ con. Nghĩ mới ra, hẳn là lần trước Vệ Tân ngồi xe với hắn để lại. Vệ Tân vốn cẩn thận, chắc chắn sẽ không quên đồ vật được, hẳn là đã cố ý lưu lại.
Có quà, Hạ Đông liền vui vẻ. Hạ Tưởng vốn muốn buổi tối cùng Thù Lê vui vẻ một chút, lại nhận được điện thoại không ngừng, khiến hắn mệt mỏi ứng phó mà lại không thể không ứng phó, sau khi nói chuyện điện thoại xong, đã 11 giờ, nhưng không nghe được phía Tỉnh ủy truyền đến bất cứ tin tức gì. Hạ Tưởng cũng biết, xử lý một cán bộ cấp phó tỉnh sẽ không nhanh như vậy, cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa Tỉnh ủy cũng không có quyền quyết định, phải báo cáo Ban Tổ chức Trung ương.
Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân Phó Tiên Phong không phải Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Tỉnh ủy vẫn là có quyền quản lý thay thế nhất định, quyết định xử lý của Tỉnh ủy, sau khi báo cáo Ban Tổ chức Trung ương, trên cơ bản chỉ là hình thức để phê chuẩn. Bởi vậy, ý kiến Tỉnh ủy mới quan trọng.