Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 20: Chương 20





Lý Trình Tú ôm túi ngồi trên sô pha tính toán, anh đặt hết tiền còn lại lên trên bàn.
Anh mọt bên tính toán, còn Chính Chính ngồi bẹp dưới chân anh ăn kẹo que, Trà Bôi thì quỳ rên đùi Lý Trình Tú nhìn chủ nhân kiểm tiền, Lý Trình Tú lẩm nhẩm tính.
Máy tính vang lên âm thanh, về lại số không, năm ngàn trừ đi hai ngàn chín trăm tám mươi bảy chấm ba còn lại hai ngàn không trăm mười hai chấm bảy.
"Bỏ ra nhiều như vậy sao? Sớm biết vậy không mua máy ảnh polarid rồi."
- ---------------------------
"Em ở nhà chăm con, anh đi mua măng chua."
"Em muốn ăn sườn non."
"Anh muốn nấu gà hầm măng chua hả?! Em không chịu!"
Thiệu Quần không thích hành tỏi, rau thơm cũng tuyệt đối nói không, còn măng chua kia so với rau thơm không chỉ xấu gấp mười lần, mà lần trước làm có một lần, cả phòng bếp ám mùi dai dẳng ba ngày ba đêm!
Lý Trình Tú cúi đầu đổi giày: "Vậy mai em qua thử tiệm mì bên cạnh mới khăn trương ăn thử xem có ngon hay không đi?"
Lý Trình Tú để lại một mặt cửa cho hắn.


Chính Chính và Tra Bôi ngồi trên thảm, nón che nắng của bé con vẫn còn đang đội xiêu vẹo, ngây thơ hỏi ba: "Bố ơi, vậy mai bố ra ngoài ăn cơm sao ạ?"
Gần mười phút sau, Lý Trình Tú mua mắng chua về, trên tay còn xách thêm bịch tỏi.
Thiệu Quần ôm con: "Em không ăn tỏi!"
"Anh biết, anh làm cho con ăn, gần đây con chút cảm, tỏi tươi có vị cay có thể trị cảm, em dòm con trai ăn thôi."
"Anh có mua gì cho em đâu!"
"Có mua cho em canh cải thảo, không phải em thích ăn canh này sao? Ngày mai anh nhân lúc hầm gà sẽ bỏ vào nấu chung luôn cho em."
"Em sẽ không ăn cái thứ măng thúi quắc kia đâu."
"Anh thả vào xíu liền sẽ lấy ra, chắc chắn không nghe mùi."
Thiệu Quần khó chịu hậm hực, làm sao mấy món hắn thích đều dính lấy món của cháu gái mình chứ!
Lý Trình Tú dẫn con đi chơi suốt một ngày, hiện tại mệt nhừ, anh nằm lên giường, đầu tóc vẫn còn chưa khô.

Anh gắng gượng chịu đựng cơn buồn ngủ lấy quyển sách dưới gối ra học bài, thế nhưng lật qua mấy trang đã bắt đầu buồn ngủ, dần dần không còn nghe thấy tiếng lật sách nữa.
Thiệu Quần ôm anh, sau đó táy máy tay chân luồn tay vào trong áo ngủ anh dịu dạng xoa nắn vân vê trước ngực.

Hắn dùng ngón tay cái và ngón tay tỳ rồi nắn bóp hai đầu ti, Lý Trình Tú khó chịu vặn vẹo eo mình, anh tỉnh giấc dùng giọng mũi rên rỉ, lại xoay người qua Thiệu Quần: "Em làm gì? Anh buồn ngủ quá."
Thuộc Quần cúi đầu hôn, đầu lưỡi hắn tiến vào khoang miệng ấm áp của anh ra sức cướp đoạt hít thở: "Bé cưng, không phải muốn ôn từ vựng sao? Đừng lười nữa, để em dò cho anh.."
Lý Trình Tú khẽ đẩy Thiệu Quần ra, bộ dạng oan ức khẽ rên rỉ hệt con thú nhỏ bị bắt nạt.

Anh mở mắt nhìn, dưới ánh đèn ấm áp, đôi lông mi dày chớp chớp cùng đôi mắt lộ ra sự mỏng manh kia khiến người ta muốn đem anh nuốt sạch.
Cơn thú tính của Thiệu Quần trỗi dậy quá độ, hắn nôn nóng cởi quần anh, mùi dầu bôi trơn thoáng chốc ngập tràn không khí, cả người anh vừa ngọt lại mềm.
"A....!Em đừng đè..."
"Không thoải mái sao?"

Lý Trình Tú vòng tay qua vai hắn xoay người đi mím môi không nói gì, qua một lần sờ soạng liền bắt đầu run rẩy.
"Thôi, mười giờ rồi đó."
Thiệu Quần kề sát vào cổ anh."Em không làm tốn thời gian của anh đâu, em với anh cùng học từ vựng."
Thiệu Quần vừa nói vừa đẩy thứ đang cương cứng kia vào, vừa đâm một cái vừa phát âm một từ vựng trong sách, khiến đối phương hít thở hỗn loạn thần trí mơ màng lại hỏi anh từ này nghĩa là gì, đúng là không biết xấu hổ mà!
Lý Trình Tú đáp sai hắn liền bắt anh ôm đầu gối nằm úp hạ eo thấp xuống, rồi đỡ mông nâng cao lên xoa nắn.

Bàn tay hắn giơ lên, mỗi khi anh đáp đúng sẽ xoa mạnh một cái, còn đáp sai đẽ đánh một cái.
Lý Trình Tú chôn mặt vào gối không khống chế được cơn hưng phấn mà co giật liên tục, đầu óc đã bay lơ lửng đến tầng mây nào sao còn suy nghĩ được nghĩa từ vựng là gì, chỉ đành cắn gối chịu đựng, sau đó tức giận quay đầu hậm hực: "A....!a...!a...!Anh không ôn nữa đâu."
"Không được." Mấy chuyện tình thú trên giường này, tính ra vẫn phải do một bên mặt dày.
Mồ hôi cùng chất lỏng không rõ thấm ướt ga giường, cả người Lý Trình Tú ướt đẫm mồ hôi ỉu xìu nằm trong lồng ngực hắn, Thiệu Quần dừng lại, trêu chọc xoa lấy đầu đang ướt của đối phương: "Không phải anh muốn học tiếng Anh sao? Em dạy cho anh."
Lý Trình Tú mềm oặt mở mắt trừng Thiệu Quần, vành mắt cung đỏ lên, Thiệu Quần từng có thời gian sống ở nước ngoài, khẩu âm vừa chuẩn vừa dễ nghe hơn cả tiếng ghi âm trong tài liệu.
Thiệu Quần một tay chống tại trên giường, dưới ánh đèn ngủ, cơ bắp hiện rõ mồn một, cả người rịn một tầng mồ hôi, những giọt mồ hôi chảy dọc theo thân hình hoàn mỹ rơi xuống người Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú nhìn vào mắt Thiệu Quần, anh nghe thấy Thiệu Quần dùng chất giọng trầm thấp dầy từ tính dạy anh nói: "You just say: I love you with all my heart." (Tạm dịch: Nói em nghe đi: anh yêu em bằng cả tấm chân tình mình)
- ---I love you with all my heart----
Tuy rằng tiếng anh của Lý Trình Tú không tốt lắm, nhưng anh nghe hiểu câu này có ý gì.

Trong mắt Thiệu Quần phản chiếu lại hình bóng anh, trái tim trong lồng ngực Lý Trình Tú đột nhiên đập mạnh, cho dù anh phòng bị cũng không chịu được khuôn mặt đẹp đẽ mị hoặc đầu độc lòng người của Thiệu Quần.

Thực sự mà nói anh vẫn còn để tâm đến quá khứ, nhưng phần lớn là những nỗi lòng chôn sâu che kín dưới đáy lòng khi còn trẻ, cùng tưởng tượng và hy vọng vào tương lai sau này.
Lý Trình Tú vòng lấy cổ của hắn:"Anh không nói, anh không nói hay như em."
"Vậy anh dịch câu này cho em nghe đi."
Anh yêu em bằng cả tấm chân tình của mình, nghe cũng hơi sến súa, anh cũng không tiện nói, cho nên chỉ như gấu koala mà giấu đầu sâu vào cổ không thèm nhìn đối phương.
"Nói đi, hôm nay không nói không cho anh đi ngủ."
Cần cổ bị anh ôm lấy chặt, lỗ tai hắn bất ngờ nghe được một thanh âm nóng hầm hập truyền đến, mà thanh âm này nhỏ còn chẳng bằng tiêng kêu con muỗi đói bụng lâu ngày vậy.
"Anh yêu em."
Thiệu Quần cười phán quyết anh thất bại, sau đó dằn vặt anh đến nửa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Trình Tú thoải mái tỉnh dậy ăn sáng, Thiệu Quần pha một ly cà phê cho anh: "Lý tổng, hôm nay học Anh ngữ nữa không? Bảo đảm dạy đến hiểu luôn.".