Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 21: Chương 21





Đến trưa Thiệu Văn đưa Nhân Nhân đến chỗ Thiệu Quần, khi bảo mẫu ra mở cửa cho cô thì trong nhà lúc này có hai người đang "cãi nhau".
"Em không chịu được mùi thì ra ngoài xem phim với con đi."
"Đợt trước anh cũng đâu nấu măng lâu vậy đâu!"
"Không giống nhau mà, gà hầm măng chua phải để măng chín trước, hay là em nếm thử đi, có khi không khó ăn như em nghĩ đâu."
Lý Trình Tú gắp một miếng thịt gà hầm chín tới miệng Thiệu Quần, lông mày ai kia nhăn tít cả lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
"Em không ăn thứ khó ngửi này đâu!"
Lý Trình Tú thấy vậy bèn đặt về đĩa, sau đó dùng đôi đũa khác gắp một miếng trong nồi canh cải thảo, thổi thổi mấy lần đưa tới miệng đối phương: "Vậy em ăn cái này đi."
Thiệu Quần ăn xong lại đòi hỏi: "Gắp miếng thịt dăm bông cho em nữa."
Lý Trình Tú xoay người lấy cọng rau cuốn miếng dăm bông lại đút cho hắn, Chính Chính cũng ôm chân làm nũng: "Ba ba, con cũng muốn ăn."
Bộ dạng bé con cực kỳ tha thiết mong chờ, ngụm nước bọt cũng dính đầy miệng.
"Để bố ăn xong ba ba đút cho con."
"Ba ba con muốn ăn gà măng chua, cái món canh chua chua ấy."
"Chua chỗ nào?! Không phải thối sao?! Con không phải con trai bố đúng không?!"
"Canh đó thơm mà bố!"
Lý Trình Tú cho Thiệu Quần ăn xong lại múc thêm nửa chén canh cho hắn, sau đó dùng muôi mò mẫm trong nồi một lúc lâu.
"Anh tìm gì vậy?"
"Không phải Chính Chính thích ăn cánh gà sao? Anh cố ý mua hai cái cánh bỏ vào nồi hầm, Chính Chính, con chờ ba ba một chút."

Thiệu Quân đứng bên cạnh mặt đầy ghét bỏ món đồ ăn kia, Lý Trình Tú múc một cánh gà cùng vài miếng măng chua: "Em bưng ra ngoài đút con ăn đi, để anh làm thêm vài món thức nữa."
Thiệu Văn đứng ở góc cửa, trong phòng tràn đầy mùi khói lửa, khiến cô tự dưng nhớ tới những chuyện đã qua.
Thiệu Quần kén ăn, em trai cô không ăn nội tạng, không ăn rau thơm, không thích hành gừng tỏi, thực ra khẩu vị chẳng phải hoàn toàn do trời sinh.
Hồi trước khi ba cô chưa lên tướng quân cũng chịu chút gian nan, ba đời trước nhà họ Thiệu đều là địa chủ, thành phần bất hảo, thành ra muốn dựa vào quan hệ vào bộ đội thăng chức cũng khó hơn so với người ta, cộng với việc tính tình của ông không chịu thua thiệt, người nào cũng dám chống đối, cho nên những năm tháng sống cũng không tốt lắm, sau khi mẹ qua đời thì cuộc sống càng khó khăn hơn, bọn họ dựa vào sự giúp đỡ hàng xóm, khi đó cô mới lên cấp hai, thời gian nấu đồ ăn cho mấy đứa em ngày một ít, Thiệu Quần thường xuyên ăn chực nhà hàng xóm, bọn họ nấu gì mình ăn cái đó, nhà mẹ đẻ hàng xóm mổ lợn, thịt lợn đem bán, còn mấy thứ còn lại để ăn, mấy món ăn nào là gan lợn xào tỏi, ruột già xào, rồi phổi xào hành tây, canh gan heo.
Vốn là không có gì, Thiệu Quần khi đó còn nhỏ ăn gì cũng không kén.

Năm ba hắn lập được công phong lên cấp hiệu uý, đứa con rể nhà hàng xóm vốn nhập ngũ sớm hơn ông, thế nhưng cùng một năm đó lại bởi vì đùa giỡn con gái nhà quan bị cách chức xử lý kỷ luật.

Gã ta tìm người đoán mệnh, nói là do phong thủy một toà viện lớn của người khác đã cướp mất vận may cùng đường làm quan của gã, cả nhà bên đó dần sinh lòng ghen ghét.
Thiệu Quần khi đó mới ba tuổi, đang thích thú ngồi đong đưa trên ngựa gỗ.

Bà ta vẫy tay gọi nói cho đồ ăn, Thiệu Quần ngây thơ không chút phòng bị cười tươi chạy tới.

Hắn ngẩng lên khuôn mặt nhỏ gọi, còn người đàn bà kia không biết nổi điên cái gì bất ngờ đẩy Thiệu Quần vào trong thau nước.
May là Thiệu Nặc thính tai, cô bé đột nhiên không nghe thấy tiếng cười của em trai, liền đi ra ngoài tìm, vừa liếc mắt nhìn thấy em trai bé tí của mình đang bị người ta bỏ vào trong thau nước bẩn.

Thiệu Nặc như phát điên xông tới muốn đánh nhau với người ta, thế nhưng bà ta viện cớ nói là Thiệu Quần tự mình chơi sơ ý bị té ngã vào, cô bé không có mồm mép như bà ta, cuối cùng bị ép đến mức òa khóc.

Thiệu Văn đi ra khỏi phòng, Thiệu Nặc ôm lấy cô nói người đàn bà kia bỏ em trai vào thau nước, thế nhưng mọi người không ai tin lời Thiệu Nặc nói.

Thiệu Văn cầm khăn lau mặt cho em trai, sau đó lẳng lặng cầm thau nước kia dội thẳng vào người bà ta.
Khoảng thời gian không có mẹ bên cạnh, cô không biết chuyện em mình bị bắt nạt là thật hay giả, nhưng cô sẽ dựa vào tiếng khóc của mấy đứa em mà bùng phát, sau đó dùng phương thức dứt khoát nhất để an ủi đi nỗi oan ức và khổ sở của mấy đứa em chẳng có người lớn bên cạnh chở che.
Dù vậy, Thiệu Quần từ đó về sau nhìn thấy nội tạng động vật, hành gừng tỏi đều né không kịp.

Thiệu Văn không biết em trai còn nhớ chuyện cũ này hay không, dù sao khi đó hắn chỉ mới ba tuổi, mà cô hi vọng hắn đừng nhớ đến.
Thiệu Văn nhìn Thiệu Quần bưng chén gà hầm măng chua ngồi ở ghế sô pha cho Chính Chính ăn, cô đột nhiên sinh lòng hiếu kỳ, không biết Lý Trình Tú chữa khỏi cơn gắt gỏng của Thiệu Quần, hay là Chính Chính? Hoặc cũng có thể là cả hai.
Nhân Nhâm kéo kéo Thiệu Văn đang đờ người ra: "Mẹ, con cũng muốn uống canh."
Thiệu Văn thu hồi tâm tư mình: "Còn ở lại ăn canh với cậu, mẹ còn có việc, buổi tối mẹ tới đón con."
Nhân Nhân nhún vai, cô bé sớm biết sẽ như vậy, trong mắt mẹ công việc luôn là quan trọng nhất.
Thiệu Văn chưa vào chào hỏi Thiệu Quần đã xoay người rời đi, gần đây khi suy nghĩ mấy chuyện trong quá khứ, chẳng hiểu sao lòng cô như bị dao găm đâm lấy.
Cô cũng không muốn đi.
Nhân Nhân nhìn thấy Thiệu Quần liền ngoan ngoãn gọi hắn tiếng cậu, cô bé có chút sợ Thiệu Quần, khi còn bé mỗi lần nghịch ngợm đều bị Thiệu Quần dọa sợ.

Người cậu này khi hung dữ rất nghiêm, cô bé chợ chạy vào nhà bếp đi tìm Lý Trình Tú.

"Cậu nhỏ ơi, cậu có làm gà nấu lá sen không ạ?"
Lý Trình Tú xoa đầu bé:, "Không có mua được lá sen, để lần sau cậu con ra vùng ngoại ô câu cá xem có thể tìm được lá sen hay không."
Cô bé bám lấy thành bếp trầm trồ: "Oa! Thơm quá."
Lý Trình Tú gắp đùi gà cùng cánh gà, "Con muốn ăn gà không?"
"Ăn ạ."
Lý Trình Tú mỉm cười, anh lấy dĩa sau đó múc một ít: "Con ăn trước lót dạ đi, còn mấy món khác chờ tầm nửa tiếng có thể ăn được rồi."
Nhân Nhân bưng đĩa tới phòng khách ăn canh, Trà Bôi ngồi ở dưới chân cô bé vẫy đuôi chờ gặm xương.

Thiệu Quần thấy cô bé mặc đồ trắng, cho nên lấy cái yếm đeo vào cổ cho cháu mình.
Nhân Nhân ở lại nhà bọn họ suốt cả ngày, sau khi ăn xong cùng Chính Chính chơi xếp gỗ.

Đến bảy giờ tối, Thiệu Văn mới tới đón con gái, Nhân Nhân bao lớn bao nhỏ xách ra, Thiệu Quần giúp cả hai bỏ vào cốp sau.
Đồng thời chị em hai người đứng ngoài xe nói chuyện vài câu.
"Lý Trình Tú làm sao?"
"Đúng vậy, nếu chị không ăn để em xách về, chị đừng có mà vứt đi, anh ấy tốn công làm cả một buổi trưa đó!"
"Em học được thói tiết kiệm rồi hả?"
Thiệu Quần trừng chị mình: "Chị định vứt đi đúng không? Vậy chị đừng lấy, để em giữ lại ăn."
Thiệu Quần nói xong dự định mở cốp sau, Thiệu Văn ấn xuống: "Chị chẳng ham mấy thứ này, nhưng mà Nhân Nhân thích ăn."
Thiệu Quần thay cô đóng cửa xe nhắc nhở: "Trên đường lái xe cẩn thận, về tới nhà nhắn cho em."
Thiệu Văn gật gù lên xe.

Nhân Nhân vui vẻ ra mặt theo sát Thiệu Văn nói chuyện lúc sáng: "Mẹ mẹ, sau này mỗi cuối tuần còn có thể đến nhà cậu chơi được không?"
Thiệu Văn cầm tay lái: "Nhà cậu có cái gì hay ho mà tới chơi?"
"Có Trà Bôi còn có Chính Chính, với lại cậu nhỏ nấu đồ ăn rất ngon.

Cậu nhỏ đang học tiếng anh, trong nhà siêu nhộn nhịp luôn."
"Học tiếng anh?"
"Dạ đúng, cậu muốn học thi ạ."
Thiệu Văn mím chặt môi, cô vẫn cho Lý Trình Tú chính là loại người không có bản lãnh gì chỉ biết dựa vào quyến rũ đàn ông, cho nên trước đây cô cực kỳ xem thường anh, cô chợt nhớ tới Thiệu Quần ngày đó nói Lý Trình Tú là bởi vì hắn mới mất cơ hội bước vào đại học, trong lòng vẫn có chút để tâm phiền muộn.
Đèn đỏ sáng lên, Thiệu Văn đạp phanh xe: "Được rồi, vậy sau này mỗi chủ nhật đều đưa con tới chơi, tiếng anh con tốt còn có thể dạy cho cậu, lát mẹ đời lịch học cưỡi ngựa từ chủ nhật sang thứ bảy cho con."
"Mẹ là số một!" Nhân Nhân đột nhiên nhớ ra gì đó, cô bé khom lưng mở ba lô lấy ra một thứ: "Đúng rồi mẹ, cái này là giày đế bằng cậu mua cho mẹ, để mẹ lái xe mang đó."
"Cậu mua?"
"Dạ, buổi chiều cậu gọi điện thoại bảo người ta gửi đến nhà đó mẹ."
Thiệu Quần sao có thể tỉ mỉ như vậy, nhất định là Lý Trình Tú nói với em trai cô.
"Mẹ không mang."
"Sao mẹ không mang? Bộ nó không đẹp ạ?"
"Mẹ có đi cà kheo cũng lái tốt hơn mấy gã đàn ông kia, mẹ còn từng tham gia cuộc thi đua xe."
Nhân Nhân cầm giày nghiêng đầu: "À, con hiểu rồi, vậy sau này lớn lên con cũng mang giày cao gót lái xe."
Thiệu Văn nhìn con gái một lúc, thừa dịp đèn đỏ đổi giày: "Vậy được chưa?"
Nhân Nhân hài lòng gật gù..