Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1810: Hồn chủng Dị Tiên



Trong mắt bọn họ, đều mang vẻ tôn kính.

“Chuyện liên quan đến trường phái Dị Tiên, không cần để ý đến, gần đây…

Sẽ có một người thân phận tôn quý, công khai gia nhập trường phái Dung Thần

ta, sự gia nhập của hắn sẽ dệt hoa trên gấm vì trường phái Dung Thần ta.”

“Các ngươi đi chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau, người này sẽ đến.”

Theo lời nói của phái chủ vang ra, giọng điệu bình tĩnh của hắn khiến cho

những cao tầng học sinh của trường phái Dung Thần nơi đây dồn dập yên ổn

lại, ai ai cũng gật đầu.

Cuộc hội nghị này cũng theo đó mà kết thúc.

Cùng một thời gian, sấm sét bên ngoài tiêu tán, chỉ có dư âm còn đang vang

vọng, mà tại phủ của Ninh Viêm, bên trong mật thất, Hứa Thanh chậm rãi mở

mắt ra.

Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng mãnh liệt, biểu cảm mang vẻ kinh nghi, thậm

chí còn ẩn chứa một chút mê mang, lông mày cũng nhăn lại.

“Đây là cái gì…”

Hứa Thanh thì thào, nâng một mảnh bông tuyết màu tím trong tay, xuyên

thấu qua huyết nhục xuất hiện từ trong lòng bàn tay hắn, trôi nổi ở trước mặt.

Trong thức hải của hắn, vòng xoáy do trăm vạn sợi hồn hình thành vẫn đang

xoay tròn, như vô thủy vô chung.

Mà theo nó chuyển động, ý lạnh xuất hiện trong đó, dần dần có từng mảnh

từng mảnh bông tuyết màu tím, dâng lên từ bên trong vòng xoáy, theo nhau bay

múa.

Bông tuyết không nhiều, chỉ có một trăm mảnh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Cảm giác thức hải của mình, Hứa Thanh thu hồi thần niệm, ánh mắt ngóng

nhìn mảnh bông tuyết trôi nổi trong lòng bàn tay này.

Sau một lát trầm ngâm, hắn lấy ra thẻ ngọc truyền âm, truyền tin cho người

chấp kiếm. Không bao lâu sau, một con hung thú dữ tợn dùng cho thí nghiệm

được đưa tới.

Nhìn con hung thú giống sói trước mắt này, Hứa Thanh không chần chờ,

vung lên tay phải, mảnh bông tuyết kia lập tức bay thẳng đến mi tâm con thú

này. Trong khoảng khắc va chạm, toàn thân con thú này chấn động, miệng nó

phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Một khắc sau, bông tuyết như có sinh mệnh, ăn mòn mi tâm con thú này,

trực tiếp xuyên thấu vào trong máu thịt, biến mất không thấy gì nữa.

Điều quỷ dị là vết thương trên mi tâm nó giờ phút này cũng nhanh chóng

khôi phục, mắt trần có thể thấy được vết tích đã biến mất.

Mà bản thân con sói này, dần dần bất động, hai mắt khép kín, nhìn như đã

chết.

Nhưng khí tức vẫn còn, cho đến một lát sau, nó đột nhiên mở mắt ra, trong

chớp mắt nhìn về phía Hứa Thanh, tâm thần Hứa Thanh khẽ động.

Hắn có một loại cảm giác, đối phương hết thảy, trong cảm giác của mình,

dường như tồn tại liên hệ trong cõi sâu xa, mà hạch tâm của mối liên hệ này

chính là bông tuyết màu tím kia.

Nó không biến mất, mà tồn tại trong thân thể con sói này.

Giao hòa cùng huyết nhục của con hung thú, liền thành một thể.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra u mang. Hắn nâng tay tóm một phát, cách không

bắt lấy con thú này. Sau khi dung nhập thần thức, cẩn thận xem xét, khuôn mặt

hắn hơi động, hắn cảm nhận được sợi hồn đang hình thành trong thân thể con

hung thú này…

“Khá thú vị.”

Hứa Thanh thì thào, tiếp theo lại nâng tay rạch ra thân thể của con sói này,

kiểm tra máu thịt bên trong, xác định một lần nữa.

Rất nhanh, con sói này bị phân giải, bông tuyết màu tím bay ra từ bên trong,

trôi nổi trước mặt Hứa Thanh.

Hứa Thanh suy nghĩ, để người lại đưa tới hơn mười con, đều dung nhập

bông tuyết vào mỗi một con. Cứ như vậy một đêm trôi qua, sau khi trải qua

nhiều lần thí nghiệm, đến thời khắc sáng sớm, Hứa Thanh đi ra mật thất, đã có

càng nhiều nhận biết đối với một trăm mảnh bông tuyết do trăm vạn sợi hồn của

mình tạo thành.

Chỉ là cái giá của nhận biết này là mùi máu tươi nồng nặc trong mật thất

cùng xác sói đã bị phân giải…

Hứa Thanh không để ý những điều này, trong mắt hắn lộ ra minh ngộ.

“Một trăm mảnh bông tuyết này là hạt giống!”

“Tất cả hung thú sau khi dung nhập bông tuyết này, thân thể như thường, hết

thảy như thường, không có bất cứ chỗ khó chịu nào, cũng không ảnh hưởng đến

sinh cơ, duy chỉ sẽ tự động sinh ra sợi hồn trong thân thể.”

“Những sợi hồn này là do hồn của bọn chúng biến thành, cho nên khuyết

điểm chính là nếu hồn lực không đủ, chúng có thể sẽ khô héo mà chết.”

“Bông tuyết này… Nhìn như ôn hòa, thực ra lại rất độc tài, sau tan ra nếu

trở thành vũ khí, thì có thể cắn nuốt hồn của kẻ địch… Hóa làm sợi hồn của ta.”

“Đồng thời, nó cũng có thể ký sinh, nếu người tu hành công pháp trường

phái Dị Tiên, dung nhập hạt giống này, trên lý luận tốc độ tu luyện của người ấy

sẽ đạt tới một trình độ kinh người, chỉ cần hồn lực đầy đủ.”

“Nhưng cũng bởi vì vậy mà bị ta chế ước, chỉ cần ta vừa động tâm niệm, là

có thể lấy ra hạt giống, dù sẽ không ảnh hưởng đến sinh mệnh của đối phương,

nhưng tất cả sợi hồn ngưng tụ được trong thời gian này đều sẽ mất đi.”

Trên đường đi đến Thái Học, Hứa Thanh cảm thụ một trăm mảnh bông tuyết

màu tím trong thân thể, đáy lòng phân tích.

“Nhận tri của ta về bông tuyết còn chưa đủ, cần càng nhiều thí nghiệm mới

có thể hiểu rõ càng toàn diện hơn.”

Trước khi không hoàn toàn hiểu rõ nó, Hứa Thanh không có ý định sử dụng

tùy tiện, thế là sau khi tiến vào Thái Học, hắn thu hồi tâm thần, bước vào trường

phái Dị Tiên.

Bên trong trường phái Dị Tiên, bây giờ đã nhiều ra chín vị đệ tử, cho nên

náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều, phái chủ đã không cần tự đi làm việc, đương

nhiên có đệ tử đi làm thay.

Mà Hứa Thanh và ba sư huynh của hắn cũng bởi vì nguyên nhân tư lịch, lại

thêm người mỗi ngày đến trường phái Dị Tiên cũng ít, cho nên rất thanh nhàn,

thế là tờ báo nhỏ của trường phái Dị Tiên cũng khai trương trở lại.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua, mỗi khi trời tối, Hứa Thanh trở lại phủ, đều sẽ

nghiên cứu bông tuyết, cho đến ngày thứ tư, một tin tức truyền ra bên trong

Thái Học.

Thất hoàng tử tuyên bố bên ngoài Thái Học, muốn gia nhập trường phái

Dung Thần, cũng quyết định chính thức tiến về bạch tháp của trường phái Dung Thần, bái kiến phái chủ vào buổi trưa hôm nay