Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1811: Hồn chủng Dị Tiên (2)



Bên trong Thái Học, không cho phép lộ ra thân phận, nhưng nếu nói ra ở

bên ngoài, thì không ở trong vòng quy tắc.

Nhất là sau khi mười hai cây Thái Tử hương của Nhân Hoàng sừng sững

trên cầu Thải Hồng, đây là chuyện đầu tiên liên quan đến động tĩnh của hoàng

tử, do đó cũng gây nên chú ý tại Hoàng Đô.

Mà tin tức này cũng dẫn tới bàn luận nhiệt tình bên trong Thái Học, nhất là

học sinh của trường phái Dung Thần, lại càng phấn chấn. Dù sao loại chuyện

này, đối với Thái Học, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

Trong quá khứ cho dù có, cũng sẽ không lộ ra thân phận như vậy, cho nên

hoàng tử gia nhập trường phái, bên ngoài không thể nào biết được.

Nhưng Thất hoàng tử lại cao giọng tuyên bố, ý nghĩa rõ ràng khác biệt.

Hành vi bậc này là hoàn toàn buộc chặt bản thân mình và trường phái Dung

Thần lại với nhau.

Hắn cũng quả thật bước vào trong Thái Học vào buổi trưa một ngày này, bị

một vài học sinh của trường phái Dung Thần vây quanh, giữa một đám người

rộn rộn ràng ràng, đi đến bạch tháp của trường phái Dung Thần.

Trên đường, đi ngang qua trường phái Dị Tiên.

Hứa Thanh nhìn Thất hoàng tử bị vây chặt trong đám người, cứ việc đối

phương mặc quần áo học sinh, nhưng một màn này làm hắn nghĩ tới thời điểm

đối phương đã từng lấy tư thái người cứu vớt tiến vào quận Phong Hải.

Khi đó, Hứa Thanh cũng nhìn từ phía xa.

So sánh với hiện tại, thì giống nhau như đúc.

Ánh mắt Hứa Thanh vẫn như thường, nhưng trong lòng tràn đầy lạnh lẽo.

Còn những đệ tử hạch tâm gia nhập trường phái Dị Tiên sau cũng đều đang

ở trong bạch tháp. Nhìn thấy bên ngoài náo nhiệt, mỗi người đều có tâm tư

riêng.

Thế nhưng ba học sinh hạch tâm gia nhập trước Hứa Thanh, lại không nghĩ

nhiều như vậy, trọng điểm của bọn họ vẫn là tờ báo nhỏ như cũ. Thế là bọn họ

lôi kéo Hứa Thanh, tham dự tiến vào việc thu âm cho tờ báo nhỏ.

Mắt thấy như vậy, đáy lòng phái chủ trường phái Dị Tiên ngồi ở đó có hơi

nóng nảy. Hắn cảm thấy cơ hội quật khởi của trường phái Dị Tiên đã đến,

nhưng dường như mình có dùng sức thế nào đi chăng nữa, cũng không thể hoàn

toàn bắt được.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, hắn cũng đang tìm kiếm vị tiền bối

đại thành kia, nhưng lại không có kết quả gì.

“Cứ tiếp tục như thế thì không được, ta đều giúp vị tiền bối kia cõng nồi rồi.

Dựa theo đạo lý, lão nhân gia hắn chắc là sẽ cho ta một cơ hội bái kiến mới

đúng…”

Phái chủ trường phái Dị Tiên thầm lo lắng trong lòng. Thân là phái chủ,

thông qua dấu vết để lại trước đó, đáy lòng hắn đã có phán đoán, hắn cho rằng

vị đại thành thần bí kia nhất định nắm giữ một vài phương pháp những người

khác không biết được.

Bằng không, từ trên lý luận, trường phái Dị Tiên không thể nào xuất hiện

mấy chục vạn sợi hồn.

“Không cầu điều khác, chỉ cần lão nhân gia hắn có thể chỉ điểm phương

pháp tu luyện ra mấy chục vạn sợi hồn một chút, trường phái Dị Tiên ắt có thể

quật khởi!”

“Nếu có thể xuất hiện người đại thành hơn mười mấy chục vạn sợi hồn…

Dù chỉ là mấy người, phương pháp Dị Tiên sẽ có thể trở lại đỉnh cao rồi. Điều

đó đại biểu con đường này là chính xác!”

Khi phái chủ cảm khái trong lòng, đại thành thần bí bị hắn tâm tâm niệm

niệm, đang ở trong nơi hẻo lánh ngay phía bên phải hắn, cùng ba người đệ tử in

ấn báo nhỏ.

“Bí văn kinh thiên, thì ra Thất hoàng tử đúng là vì nàng mà gia nhập trường

phái Dung Thần!”

“Giữa phái chủ và thủ tịch trường phái Thảo Mộc, thế mà tồn tại quan hệ

không thể miêu tả!”

“Vị trí thủ tịch của trường phái Dung Thần gặp nguy cơ, đây là nhân tính

vặn vẹo hay đạo đức tiêu vong, mời xem tờ báo nhỏ trả phí đêm khuya kỳ này:

Bảo bối của ta đi đâu rồi?”

Đối với trường phái Dung Thần, sự tham gia của Thất hoàng tử thật sự là

dệt hoa trên gấm. Đặc biệt là càng làm học sinh của trường phái này cảm thấy

tự hào hơn.

Thân phận hoàng tử có tính đặc thù, mà sự tham gia công khai này cũng

tương đương với một lần thông báo ra bên ngoài, khiến cho trường phái Dung

Thần vốn đã có nhiều học sinh trong Thái Học lại càng có nhiều người tin phục

hơn.

Ngay cả hoàng tử cũng lựa chọn Dung Thần, đây là một tín hiệu với rất

nhiều người.

Mà bản thân Thất hoàng tử cũng trở thành người phát ngôn của trường phái

Dung Thần, được khắp nơi bên ngoài chú ý.

Loại cảm giác này đúng là cảm giác Thất hoàng tử cần. Từ sau khi Thiên

Lan Vương tử vong, hắn chật vật trốn về Hoàng Đô như chó nhà có tang, phong

quang ngày xưa đều biến mất. Hắn không thể không lựa chọn nhẫn nhịn, né

tránh Hứa Thanh.

Sự oán độc trong lòng hắn đã mãnh liệt tới cực hạn từ lâu.

Hắn vẫn luôn đợi, đợi Ngũ ca của mình quay về.

Hắn và Ngũ hoàng tử cùng mẫu thân, so với những hoàng tử khác thì hai

người bọn họ mới là người thân nhất của nhau.

Mà Ngũ hoàng tử lại là người có sức chiến đấu chỉ đứng sau Đại hoàng tử

trong số tất cả các hoàng tử. Ngũ ca kiêu dũng thiện chiến, được Nhân Hoàng

để ý, bái Đệ Nhất Tiên Vương làm sư phụ, đóng quân ở biên quan Viêm Nguyệt

với Đệ Nhất Tiên Vương trong thời gian dài, ít khi về triều.

Cho đến khoảng thời gian trước, hắn nhận được mật báo nói Ngũ ca của

mình sắp trở về.

Việc này làm hắn phấn chấn, thế nên đã gia nhập trường phái Dung Thần

theo sự sắp xếp của Ngũ ca. Không tiếc mọi thứ, dù phải thay đổi công pháp

vẫn kiên định đi theo con đường dung thần.

Trường phái Dung Thần cũng lợi dụng sự kiện lần này mang đến sự trợ giúp

to lớn cho Thất hoàng tử. Sau khi hắn gia nhập, phái chủ đích thân chỉ đạo, thay

đổi tuyến đường, thay đổi huyết nhục cho hắn.

Cứ thế một tháng sau, dưới sự trợ giúp của trường phái Dung Thần, tu vi

của Thất hoàng tử đã tiến bộ vượt bậc, thân thể thay đổi ba phần mười huyết

nhục thần tính, cuối cùng cũng đột phá từ Linh Tàng tới Quy Hư tầng một.

Ngày hắn đột phá, thế lực khắp nơi đều ghé mắt.

Học sinh chưa gia nhập trường phái Dung Thần trong Thái Học cũng đều

rung động.