Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1870: Cho nên, ngươi học phế rồi sao?



Trong nơi Tiên Nguyên, hạt giống bồ công anh bị Hứa Thanh cảm ngộ, bây

giờ đang trở về mẫu thể, khoảng cách cũng không quá xa, dự tính cũng chỉ mất

thời gian mấy chục giây, là nó có thể dung nhập vào trong mẫu thể.

Nhưng trong quá trình trở về lúc này, bóng dáng thứ ba vốn mơ hồ trong đó,

lại dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng, nhanh chóng rõ ràng!

Bóng dáng, càng ngày càng cố định, hình thái, càng ngày càng ổn định.

Cho đến cuối cùng, bóng dáng thứ ba này thậm chí đã có thể nhìn ra là hình

dáng của Hứa Thanh.

Loại tốc độ này, tiểu hồ điệp chỗ không cách nào tưởng tượng, trước kia

nàng đều cảm ngộ hạt giống đã bị tinh lọc, và hạt giống trôi bên ngoài, cho nên

thời gian cảm ngộ của nàng sẽ càng đầy đủ.

Nói một cách thông thường, thế nào nàng cũng có một hai ngày để tìm tòi

ấn ký.

Cho nên trước đó nàng mới có thể mở miệng như vậy. Nàng không cho rằng

Hứa Thanh có thể thành công, đây là ý nghĩ của nàng, lấy bản thân nàng làm

tham chiếu, nhưng hết thảy nhìn thấy trước mắt phá vỡ nhận thức của nàng,

khiến tâm thần nàng như có thiên lôi nổ tung, ngơ ngác đương trường.

“Chuyện này…”

Cùng lúc đó, một cơn lốc kinh thiên động địa, đang bùng nổ trong thức hải

của Hứa Thanh.

Hắn trông thấy một mảnh tinh không gợn sóng lăn tăn, như mặt nước.

So với toàn bộ vũ trụ, mảnh tinh không này giống như một cái giếng.

“Trong giếng có vạn vật, bao hàm tất cả thần thông, tất cả pháp bảo, tất cả

hình thái, đều tồn tại bên trong giếng này...”

Giọng nói tang thương, như ẩn như hiện.

Trong lúc thần trí đắm chìm vào đó, ý thức Hứa Thanh dung nhập vào âm

thanh này, chìm trong giếng nước này.

Cảm giác của hắn tại nơi Tiên Nguyên, dù cho đã sụp đổ, thần niệm ở nơi

đó dù hoàn toàn tiêu tán, nhưng khoảnh khắc đụng chạm trước đó, làm ý thức

Hứa Thanh dung nhập vào trong truyền thừa vẫn còn như cũ.

Dù không nhiều, chỉ có một sợi, nhưng ngộ tính của Hứa Thanh mạnh đến

nỗi ngay cả Thất gia và Thế tử đều phải giật mình nhiều lần, cho nên một sợi

này trong thức hải của hắn, đã đủ rồi.

Thế là trơng lúc đắm chìm này, tinh không Hứa Thanh nhìn thấy trong mắt,

theo gợn sóng tiêu tán, chậm rãi bình tĩnh, không còn gợn sóng, đồng thời cũng

phản chiếu ra hết thảy tồn tại trên đó.

Trong lúc mơ hồ, trong cái giếng biến thành từ tinh không kia, Hứa Thanh

trông thấy chính mình.

Trong mặt nước, hắn trông thấy tất cả hình thái thần linh của mình, trông

thấy Thiên đạo của mình, trông thấy tất cả pháp khí của mình, cũng trông thấy

toàn bộ sự vật trong cảnh giới Kim Đan.

Ngón tay Thần Linh, Quỷ Đế sơn, Đinh 132, Triêu Hà quang...

Không chỉ như thế, còn có tất cả công pháp, thuật pháp, thậm chí thần thông

hắn tu luyện từ khi bắt đầu tu hành tới giờ.

Kim Ô Luyện Vạn Linh, Dưới Cửu Tuyền,... vân vân. Thậm chí chính bóng

dáng của hắn cũng hiển lộ vô cùng rõ ràng ở bên trong.

Thoạt nhìn, gần như không phân rõ rốt cuộc trên nước là thật, hay dưới nước

là thật!

“Đó cũng là ta...”

Hứa Thanh thì thào, đây là một loại cảm giác rất huyền diệu, nhưng lại cực

kỳ chân thực.

Mà trong cơn mông lung này, Hứa Thanh cũng phát hiện mình mất đi tất cả

lực di động, phảng phất bị đọng lại, tựa như hồn bị mặt nước kia nhiếp đi.

Nhưng... Cái bóng trong nước, không có thủy tinh màu tím!

Phát hiện này, khiến nội tâm Hứa Thanh chấn động, ngay sau đó, hắn lại lần

nữa nghe thấy âm thanh tang thương lại ngang ngược kia.

“Một thức thần thông này của bổn tôn, chính là... Vớt Trăng Trong Giếng!”

Khoảnh khắc tiếng nói này vang lên, trong hư vô như xuất hiện một bàn tay

lớn mơ hồ, nhẹ nhàng chụp tới phía dưới mặt nước, mặt nước lại gợn sóng.

Bóng dáng Hứa Thanh phản chiếu trong đó, dưới bàn tay to kia chụp tới, bỗng

nhiên bị vớt ra.

“Lão phu thấy ánh trăng trong giếng kia rất đẹp, cũng muốn có được một

ánh trăng, hiện tại, ta đã có được.”

Trong bàn tay hư ảo kia, xuất hiện bóng dáng Hứa Thanh, mà giữa giọng nói

tang thương kia, bàn tay lớn nắm chặt lại, giữ thật chặt bóng dáng Hứa Thanh

trong lòng bàn tay.

“Hắn, chính là ngươi!”

“Cho nên, ngươi học được chưa?”

Theo âm thanh vang vọng, một bóng dáng mờ ảo, thuận theo bàn tay lớn kia

chậm rãi hình thành, cuối cùng hiển hiện trong thức hải Hứa Thanh.

Đó là một nam tử trung niên mặc áo giáp màu xám trên người, sắc mặt trắng

bệch, trong mắt bình tĩnh như nước!

Áo giáp trên thân hắn hình dáng dữ tợn, giống như mọc ra trên máu thịt,

không phân biệt với thân xác, khiến người này mang lại cho Hứa Thanh cảm

giác, tràn ngập tà khí.

Hết lần này tới lần khác trong tà khí này, còn mang cảm giác ngang ngược,

mâu thuẫn mà lại hài hòa dung hợp lại với nhau.

Mà giờ khắc này nơi ánh mắt hắn nhìn đến, chính là Hứa Thanh trong lòng

bàn tay.

Hứa Thanh không cách nào động đậy. Thân thể cũng thế, thuật pháp cũng

vậy, dù là hình thái thần linh, vào thời khắc này cũng phảng phất bị bóc ra,

nhưng tất cả những điều này không ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, không

nhiễu loạn cảm ngộ của hắn.

“Thì ra, tên thần thông này, là Vớt Trăng Trong Giếng!”

“Hay cho một đại thần thông thuật, trong giếng vốn không có trăng, cho dù

xuất hiện, cũng là hình ảnh phản chiếu của trăng trên trời, nhưng trong tay

người nọ, lại biến thành thuật pháp kinh thiên động địa này!”

“Nhìn quá trình nó hiện ra, là lợi dụng khe hở giữa chân thực và hư ảo, kết

hợp với lực lượng thời gian ở mức độ nhất định, vừa thêm vào thuật kính tượng,

phối hợp ý niệm từ không sinh ra có và hóa hư thành thực.”

“Ý niệm này cần tự tin tuyệt đối, bá chủ tuyệt đối, ý chí tuyệt đối.”

Hứa Thanh có điều ngộ ra, trong hạt giống bồ công anh bên ngoài, bóng

dáng hắn cũng càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi triệt để hình thành, tạo

thành thế chân vạc với hai bóng dáng khác.

Trên trình độ nhất định, có thể nói thời khắc này, Hứa Thanh đã cảm ngộ

được thuật Vớt Trăng Trong Giếng này.

Nhưng một chớp mắt tiếp theo, trong lòng Hứa Thanh nổi sóng.

“Không đúng!”

“Truyền thừa Tiên Nguyên, không có khả năng đơn giản như vậy. Hết thảy

hẳn chỉ là biểu tượng, mà ý nghĩ của ta hơi phiến diện, Thế tử và tam nãi nãi đã

từng nói cho ta biết, thứ hạn chế bước chân một người là sức tưởng tượng.”