Quanh Năm

Chương 5: Suýt hôn Lương Văn Viễn



Lương Văn Viễn cao hơn Thời Văn Nhân nửa cái đầu, lúc này anh đang cúi đầu đối mặt với ánh mắt của cô.

Thời Văn Nhân nhìn khuôn mặt mê người của Lương Văn Viễn ở khoảng cách gần, cộng thêm vừa rồi anh đột ngột xuất hiện, cô bình tĩnh hạ tay xuống, từ từ nói mấy chữ: “Sếp Lương, lâu rồi không gặp, ngài đến kiểm tra công việc sao?”

Đi theo sau Lương Văn Viễn là một đám người, Thời Văn Nhân chỉ mới gặp qua nữ thư ký Lý Niệm của anh, còn những người khác thì chưa từng nhìn thấy.

Lương Văn Viễn mặc đồ vest màu xám tro, đút một tay vào túi đứng giữa đại sảnh. Chân dài, eo thon vai rộng, cao ngất như cây bạch dương, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Bàn chuyện dự án ở bên cạnh, tôi thấy vẫn còn sớm nên đến đây đi dạo, không ngờ lại gặp cô.”

Giọng của Lương Văn Viễn giống hệt con người anh, lười biếng mà thoải mái, mang đến cảm giác tê dại, thấm vào tận xương tủy.

Thời Văn Nhân coi như cũng là người đã bước một chân vào xã hội, nên khá hiểu biết đạo lý đối nhân xử thế, cô khẽ ngẩng đầu, lông mi run run: “Tôi đi dạo với ngài nhé.”

Thời Văn Nhân vốn cho là Lương Văn Viễn sẽ không cần người thấp cổ bé họng như cô đi cùng, ai ngờ anh lại không hề nghĩ ngợi, dứt khoát đồng ý.

Thời Văn Nhân đành phải nhận mệnh, cùng Lương Văn Viễn, thậm chí là cả một đám người phía sau đi vòng quanh khu làm việc của tòa soạn báo. Cuối cùng vẫn là thư ký của Lương Văn Viễn nhắc nhở sắp đến giờ, anh mới ngừng lại rồi rời khỏi đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tòa soạn báo đã sắp xếp xong chỗ làm việc của mỗi người từ lâu, Thời Văn Nhân mệt lả nằm dài chỗ bàn làm việc của mình nghỉ ngơi. Thể lực của cô rất tốt nhưng thật không ngờ ngay cả phòng giải khát Lương Văn Viễn cũng muốn đi, điều này làm tan biến chút ảo tưởng của cô với tổng giám đốc bá đạo.

Phó Mộ Hàn thấy Thời Văn Nhân nằm sấp trên bàn làm việc của mình như mèo lười thì cười vui vẻ, bước chậm tới, vỗ nhẹ tập tài liệu lên đầu Thời Văn Nhân.

“Á.” Thời Văn Nhân xoa đầu, bất bình nhìn Phó Mộ Hàn: “Thầy, em đã thế này rồi mà thầy còn không đối xử tốt với em được một chút à?”

Phó Mộ Hàn dựa vào cạnh bàn, cười nhã nhặn mà hư hỏng: “Biết em khổ cực rồi.” Phó Mộ Hàn lại đưa tập tài liệu trong tay cho Thời Văn Nhân: “Công việc của tôi về cơ bản đều đã bị người khác làm hết rồi, không còn nhiệm vụ gì nữa, em nghỉ lát rồi xem xét chọn đề tài tuần này đi.”



Thời Văn Nhân lật giở tập tài liệu kia, làm bộ thở dài, đáng thương nói: “Em đúng là số khổ mà, năm cuối đại học cứ thế bị lừa gạt trôi qua.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Được rồi, em cam chịu số phận đi.” Phó Mộ Hàn cười cười, trở về phòng làm việc.

Thời Văn Nhân nhìn mấy tờ tài liệu nọ, tin tức lần này có liên quan đến thể thao điện tử và hành vi cuồng nhiệt của fan, chủ đề bình luận không khó khái quát, Thời Văn Nhân không đọc nữa, cô rút vài tờ A4 ở bên cạnh ra, bắt đầu liệt kê chủ đề bình luận.

Chỉ một lúc sau, cô đã quyết định được chủ đền, Thời Văn Nhân mở máy tính bắt đầu viết bản thảo.

Buổi trưa gần đến giờ tan làm, Thời Văn Nhân viết được một nửa, nhưng cô không biết nên mổ xẻ từ chỗ nào, nghĩ mãi không ra, cô đành phải lấy điện thoại di động hỏi Phó Mộ Hàn đã bỏ trốn từ lâu.

[Pray: Thầy ơi ~ cứu]

Thời Văn Nhân lẳng lặng ngồi trên ghế chờ hồi âm của Phó Mộ Hàn, ngón tay thủ sẵn ở mép bàn, nhìn chằm chằm nửa phần bản thảo kia.

“Sao vậy? Viết bản thảo bị bí ý tưởng à?” Một tay của Lương Văn Viễn úp ngược lên mép bàn, dính chặt vào tay Thời Văn Nhân. Anh đứng sau lưng cô, khom lưng cúi người xuống tới đỉnh đầu của Thời Văn Nhân.

Thời Văn Nhân giật mình, lập tức quay ngoắt đầu lại nhìn, tim đập dữ dội.

Bờ môi cô suýt nữa đã đụng phải cằm của Lương Văn Viễn.

Đến khi chỉ còn cách một centimet mới khó khăn ngừng lại.