Thời Văn Nhân cứ như cô bé làm sai, cúi thấp đầu, mặc kệ Lương Văn Viễn lật xem bản thảo mình viết.
Lương Văn Viễn cởi nút áo vest, cà vạt hơi quẹt qua tay Thời Văn Nhân, anh như không ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cô cuộn tròn ngón tay, trượt trên ghế: “Sếp Lương, sao anh cũng tới đây?”
“À, xong việc bên kia rồi, nên muốn ghé xem công việc của các cô một chút.” Tay Lương Văn Viễn chậm rãi rê chuột lên.
“Viết không tệ, thay đổi hoàn cảnh thích hợp, thư giãn bản thân một chút cũng tốt.”
“Anh nói rất đúng.” Thời Văn Nhân bất chấp tiếp nhận những lời này.
“Tan làm thôi, đừng ngồi ngây ra ở đây nữa, ngồi ở chỗ này cũng không viết được gì đâu.” Lương Văn Viễn đứng thẳng dậy, cài nút áo vest vào: “Hôm nay không thể đi ăn cơm với các cô được, hôm nào đi, tôi hẹn các cô ăn cơm.”
Mi tâm Thời Văn Nhân giật giật, nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều đang nhìn về phía này.
Sao lời này nghe thảo mai dữ vậy?
Chúng ta thân lắm à?
Thời Văn Nhân lấy lại bình tĩnh, học bộ dáng tươi cười của Phó Mộ Hàn: “Sếp Lương chuyện này nên là tôi mời ngài ăn cơm, nếu hôm nay ngài không rảnh thì hẹn hôm khác vậy.”
Lương Văn Viễn gật đầu: “Được, hôm nào đi, hoặc là tối mai được đấy.” Anh bước ra ngoài rồi đi vào thang máy, sau đó quay lại nói với Thời Văn Nhân: “Không có việc gì thì đừng ngây người ở đây nữa, đừng bán mạng cho Phó Mộ Hàn sớm thế, hưởng thụ cuộc sống ở đại học thật tốt đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời Văn Nhân vẫn tỏ ra rất ngoan hiền: “Vâng, sếp Lương, tôi biết rồi.”
Lương Văn Viễn nói xong thì cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng ngay trước khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Văn Nhân ở ngoài cửa.
Anh khẽ nhướng mày, khóe miệng cũng cong lên cho đến khi hai cánh cửa hoàn toàn đóng lại, anh mới chuyển sự chú ý sang điện thoại di động một lần nữa.
“Cô bé đã khác trước rồi.” Lương Văn Viễn tự nhủ câu này, cũng không để ý trợ lý phía sau có nghe thấy, có trả lời hay không.
Thời Văn Nhân không ở tòa soạn quá lâu, cô trở về trường. Sếp đã lên tiếng, sao cô có thể không nể mặt được chứ.
Sáng sớm thứ Tư, Phó Mộ Hàn gọi điện tới.
“Văn Nhân, bây giờ có tiện nói chuyện không?" Phó Mộ Hàn ở bên kia ở có vẻ bận rộn, thỉnh thoảng lại có người đến tìm anh ấy nói chuyện, giọng nói đứt quãng.
Dù hai người cách nhau bởi điện thoại di động nhưng Thời Văn Nhân vẫn gật đầu theo thói quen: “Được ạ, có chuyện gì gấp sao thầy?”
Nói xong, Thời Văn Nhân yên lặng nghe câu trả lời của người đối diện, có lẽ Phó Mộ Hàn đang hướng dẫn người khác cái gì đó nên giọng nói bên kia có hơi xa, phải mất một lúc sau, giọng nói của Phó Mộ Hàn mới truyền đến tai Thời Văn Nhân.
“Em còn ở đó không? Văn Nhân.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời Văn Nhân nuốt nước trong miệng, đáp: "Còn ạ."
Giọng nói của Phó Mộ Hàn trong điện thoại chậm rãi truyền đến, anh ấy có vẻ bất lực: “Là thế này, Văn Nhân. Công ty của Lương Văn Viễn sắp tung ra đợt tuyên truyền mới, nhưng công ty của anh ấy dạo này đang thiếu nhân lực, muốn cho vài người đến hỗ trợ. Nếu em rảnh thì đi qua đấy đi.”
Thời Văn Nhân nghe Phó Mộ Hàn nói xong thì không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Được ạ, thầy, không sao đâu. Có việc gì thì thầy cứ gửi tin nhắn cho em.”
Thời Văn Nhân biết Phó Mộ Hàn đã hết cách rồi nên mới nghĩ đến chuyện để cô qua đó, nếu không thì với tính tình của Phó Mộ Hàn, không ai có thể đụng vào người của anh ấy. Phó Mộ Hàn lại gián đoạn nói mấy câu, dặn dò công việc với Thời Văn Nhân rồi cúp máy.
Thời Văn Nhân vừa mới đặt điện thoại lên bàn, Phó Mộ Hàn lại gửi cho cô một tin nhắn, nói cô biết thời gian cụ thể và chu trình dự án.
Không được bao lâu Phó Mộ Hàn lại thêm một tin nhắn khác.
[Thầy Phó: Có tiết thì không cần đi, dù sao cũng chỉ qua hỗ trợ, không ai nói gì đâu.]
[Pray: Vâng ạ.]
Thời Văn Nhân ngồi trên ghế, thở dài một hơi, cam chịu mở máy tính lên bắt đầu tìm hiểu tin tức về công ty của Lương Văn Viễn, tránh cho sau này đến đó bị người khác hỏi mà cái gì cũng không biết, làm hại danh tiếng của Phó Mộ Hàn.