Quanh Năm

Chương 7: Lưu manh trí thức là để miêu tả Lương Văn Viễn



Chiều thứ Tư không có tiết, chỉ có tiết bổ túc vào buổi tối, sau khi Thời Văn Nhân ăn trưa xong thì ngồi trước máy tính sắp xếp tài liệu.

Dự án của công ty Lương gia trải rộng trên nhiều lĩnh vực, kế hoạch quảng bá lần này là để tuyên truyền cho các nghệ sĩ mới ký hợp đồng, Thời Văn Nhân xem qua thông tin sơ bộ của các nghệ sĩ đó và lợi ích liên quan đến công ty, không lâu sau Thời Văn Nhân đã hiểu được đại khái.

Ngồi làm việc một lúc lâu, Thời Văn Nhân xoay cần cổ cứng ngắc, bên cổ phát ra tiếng “rắc rắc”, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy đã sắp đến giờ bổ túc thì khép máy tính lại chuẩn bị đi học. Một giây ngay trước khi màn hình máy tính tắt hẳn, Thời Văn Nhân mới để ý đến tên của một nghệ sĩ kia.

Lục Hi, nữ, 24 tuổi.

Tên dễ nghe thật.

Lúc Thời Văn Nhân ngồi vào lớp thì chỉ còn năm phút nữa là đến giờ học, giáo viên đã ở trên bục giảng sửa lỗi thiết bị. Thực ra tiết này chỉ là một tiết đánh giá phê bình phim điện ảnh và truyền hình, có tham dự hay không cũng không quan trọng, chỉ là giảng viên này lại điểm danh đi học nên nhất định phải đến, nếu không sẽ bị trừ điểm.

Giảng viên điểm danh xong thì bắt đầu chiếu phim cho học sinh xem, sau đó kiên trì ngồi trên bục giảng xem phim, Thời Văn Nhân ngẩng đầu nhìn màn hình đa phương tiện, trên đó đang chiếu một bộ phim nước ngoài. Thời Văn Nhân nhìn màn hình mấy lần, cảm thấy phim điện ảnh không thú vị, bèn lấy máy tính bảng trong balo ra, vẽ bản thảo mà người khác nhờ cô làm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có lẽ quá mải mê vẽ không để ý thời gian, nên đến giờ tan học mà Thời Văn Nhân vẫn đang cúi đầu vẽ bản thảo.

Mặc dù trời đã hơi trở lạnh nhưng trong phòng học vẫn có chút oi bức, bạn học đằng trước Thời Văn Nhân ngồi gần cửa sổ, tiện tay mở cửa sổ ra.

Trong khoảnh khắc cửa sổ mở ra đó, khí lạnh tràn vào, chậm rãi len lỏi vào mọi ngóc ngách trong phòng học, cuối cùng chiếm lĩnh toàn bộ không gian. Một cơn gió đêm bất ngờ thổi đến, Thời Văn Nhân rùng minh, lập tức rời khỏi thế giới riêng của minh, trong phút chốc, âm thanh xung quanh xộc vào tai, thế giới trở nên ồn ào hẳn lên.



Cô ngồi ở phía sau, cửa sổ nằm phía trên bên trái cô, âm thanh từ bàn trước theo gió nhẹ truyền vào tai Thời Văn Nhân: “Nghe nói trường chúng ta sắp tổ chức lễ kỷ niệm 120 năm thành lập trường, tất cả cựu sinh viên nổi bật đều sẽ về thăm đấy.”

“Thật không? Thật không? Vậy thì đáng mong đợi lắm đấy!” Cô gái bên cạnh vô cùng phấn khích, khuôn mặt nhuốm màu vui vẻ.

“Tớ cũng rất mong chờ, dù sao thì có ai không muốn thấy dung nhan của người đã từng là hotboy khoa Ngữ Văn Trung đâu.” Khuôn mặt cô gái bàn trước đầy cảm khái: “Hơn nữa bây giờ anh ấy còn là nhân vật xuất chúng ở thành phố Bình.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng vậy, cả Đại học Bình Thành chỉ có một Lương Văn Viễn thôi, nhưng cũng không có gì lạ, người ta vốn đã đứng ở vạch đích, làm gì cũng dễ dàng hơn.”

“Tớ nói cậu nghe, anh ấy là người khó gần nhất, khoe khoang thì mắng, không khoe khoang cũng mắng, khó gần lắm.” Cô gái thu dọn sách vở trên bàn, bỗng than thở một câu.

Thời Văn Nhân khựng lại, cây bút đang vẽ nét trên màn hình cũng khựng lại, gió cuốn vài lọn tóc đen che khuất tầm mắt cô, hình ảnh trên máy tính bảng dần trở nên không rõ ràng.

Anh ấy, tốt nghiệp Đại học Bình Thành sao?

Ngay lập tức, dáng vẻ đêm đó của Lương Văn Viễn lại hiện ra trước mắt, bộ áo vest tiêu chuẩn trên người anh trông càng thêm nghiêm túc, cơ thể cường tráng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ thâm tình ẩn trong đôi con ngươi thâm thúy, nụ cười nửa miệng, nhìn kiểu nào cũng không giống một chính nhân quân tử, vậy mà lại tốt nghiệp chuyên ngành Ngữ Văn Trung.

Trong đầu Thời Văn Nhân chợt lóe lên một từ.

Lưu manh trí thức.