Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 44



=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Trên xe Kiều Kiều cứ lắc la lắc lư mãi không chịu ngồi yên. Lúc thì ngó ra ngoài lúc thì chọt hộp sáp thơm, không chịu yên một giây nào. An Lan dừng xe trước cửa một nhà hàng mời cậu vào ăn trưa.

Chắc vì đã qua giờ cơm nên bàn ghế bên trong được xếp rất gọn, không có mấy khách nhưng máy lạnh vẫn mở phà phà. An Lan gọi một tô canh cá, một phần đậu hủ sốt cay và một tô cơm. Hắn cởi áo khoác ra vắt lên lưng ghế rồi kéo ra ngồi xuống, ánh mắt tà tà quan sát Kiều Kiều.

Kiều Kiều ôm túi dựa vào ghế với cái vẻ cà lơ phất phơ. An Lan không thích cậu ấy trông thế này nhất, hắn lạnh lùng nói: “Ngồi xuống.”

Kiều Kiều liếc nhìn chiếc ghế gỗ đỏ, cậu thả túi lên, xếp bằng quai đeo biến nó thành đệm lót rồi mới khom lưng chậm chạp ngồi xuống.

An Lan nhíu mày: “Cậu làm cái quái gì vậy?”

Kiều Kiều chỉ nhìn hắn mà không trả lời, cậu mở dụng cụ ăn, lấy hai chén trà nhỏ xếp cạnh nhau, xách ấm trà đổ vào một phần ba nước, lắc lắc rồi đổ đi. Tiếp đó cậu lại rót đầy trà, đưa một chén cho An Lan.

Trà Trúc Diệp không quý, An Lan thấy mùi vị của nó rất lạ nên không đụng tới còn Kiều Kiều lại cầm chén uống không ngừng. Cậu đã nhận ra An Lan không định trả thù mình, chỉ đơn giản là tiện đường nên dẫn cậu đi ăn thôi.

Món ăn được đưa lên, An Lan lẳng lặng ăn không nói lời nào. Khi chén cơm thấy đáy hắn mới ngẩng đầu lên, thấy chén cơm trước mặt Kiều Kiều vẫn dung đầy nên lấy muỗng múc một đống đậu hũ bỏ vào: “Mau ăn đi.”

“Ấy.” Kiều Kiều giậm chân, thả đũa xuống bàn cứ như đang làm nũng: “Em không ăn đâu.”

An Lan không phải là đối tượng làm nũng tốt, mặt hắn tối đen: “Không ăn thì đổ!”

An Lan không để ý tới cậu. Kiều Kiều lấy một cái đĩa nghiêm túc lựa đồ ăn trong chén ra, cuối cùng khi trong chén chỉ còn một ít cơm thì cậu rót nước vào, ăn sột soạt hết sạch chén cơm trà rồi đứng dậy ta ngoài chơi với cún con.

An Lan vừa vén màn ra khỏi nhà hàng vừa nghĩ Kiều Kiều càng sống càng đi lùi, cứ như trẻ con không chịu ngồi yên như thể chiếc ghế đó có gai vậy. Nghĩ tới đây, đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng. An Lan cúi người gọi Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cậu lại đây.”

Kiều Kiều bỏ chú cún lại đi đến chỗ An Lan ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì vậy?” Cậu còn bảo: “Không sao đâu, em tự bắt xe về được, anh không cần phải để ý tới em.”

An Lan đặt tay lên vai cậu, Kiều Kiều lùn hơn hắn một cái đầu nên hai người đứng cùng nhau trông khá giống anh em.

“Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi à?” An Lan khẽ hỏi.

Cơ thể Kiều Kiều cứng đờ, cậu liếc An Lan.

“Anh chỉ hỏi vậy, cậu không muốn nói thì thôi.” An Lan thấy mình hỏi hơi quá.

“Vết thương đã lành rồi.” Giọng cậu rất nhỏ: “Nhưng bác sĩ nói nơi đó từng phẫu thuật nên thành mạch máu rất mỏng, không thể chịu nổi sức ép.” Sau khi cúi đầu suy nghĩ cậu lại dửng dưng nói tiếp: “Không sao, chỉ là không thể ngồi quá lâu thôi còn lại không ảnh hưởng gì nhiều.”

Lúc nãy An Lan đã tận mắt thấy Kiều Kiều đã lo lắng đến mức nào khi ngồi trên ghế, hắn bóp lấy bờ vai gầy yếu kia, thở dài: “Vậy sao này cậu định thế nào?”

Kiều Kiều rất ghét người khác thương hại mình nên mất kiên nhẫn nói: “Em đã bảo là không sao mà.” Có lẽ nhận ra được An Lan có ý tốt nên giọng cậu dịu đi: “Em đang cố gắng để được vào danh sách ở lại trường giảng dạy. Nếu em có thể làm thầy giáo thì hằng ngày chỉ cần đứng trên bục giảng bài cho sinh viên thôi. Vậy chẳng phải rất tốt sao?”

An Lan thấy suy nghĩ này rất ngây thơ, chỉ có người như Kiều Kiều mới nghĩ ra được. Hắn gật đầu cười: “Đúng là rất tốt, nhưng anh nghe bảo sinh viên ở lại trường giảng dạy thường là những người rất giỏi về mọi mặt. Chắc cậu không đủ tư cách đâu nhỉ?”

Kiều Kiều bị sát muối vào vết thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: “Đã bảo là em đang cố gắng mà.”

An Lan thấy hi vọng này quá xa vời. Sau khi suy nghĩ, hắn chân thành nói với Kiều Kiều: “Hay là cậu theo anh đi.”

“Được.” Kiều Kiều đồng ý mà chẳng cần nghĩ ngợi gì. Không hiểu tại sao trong suy nghĩ của cậu An Lan là một người rất tài giỏi. Đồng ý xong cậu mới hỏi: “Theo anh làm gì?”

“Anh vẫn chưa nghĩ ra.” An Lan ngẩng đầu nhìn trời và đọc một câu: “Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.” Hắn vỗ vai Kiều Kiều: “Tóm lại cậu cứ đi theo anh là được.”

An Lan ba hoa khoác lác vậy chứ đáng tiếc là chính hắn cũng đang thất nghiệp. Tất nhiên vốn xoay vòng trong tay hắn rất nhiều nhưng hắn chỉ có thể đầu tư chúng vào một cái gì đó thực tế. Nếu hắn bước vào chiếm giữ thị trường tài chính, tất nhiên làm ăn có lời thì tốt nhưng lỡ mà lỗ thì cả đời hắn sẽ không thể xoay người được nữa.

Đang chần chừ thì hắn lại nghe được một tin cực tốt, ông chủ tiệm lẩu dưới lầu định ra nước ngoài định cư với con trai nên phải sang lại cả cửa hàng lẫn mặt tiền. An Lan nhìn chằm chằm miếng thịt béo này từ lâu nhưng hắn lại không lên tiếng vội. Có vài tốpngười ra ra vào vào tiệm lẩu, hầu hết họ đều hài lòng mặt tiền cửa hàng nhưng vẫn do dự không dám vội vàng ra tay. Chờ đến khi khách đến dần thưa thớt An Lan mới lượn đến trao đổi với chủ tiệm.

Hai người vốn là bạn, hơn nữa ông chủ lại sốt ruột ra nước ngoài nên chủ động giảm giá, hai người sảng khoái kí thủ tục chuyển nhượng. Một tuần sau, ông chủ leo lên máy bay đi Mỹ còn An Lan thì trở thành chủ tiệm lẩu này.

Diện tích tiệm rất lớn, tính tổng cả trên lầu lẫn dưới nhà khoảng hơn một nghìn mét vuông, có thể xếp được hơn ba trăm bàn. Vì việc buôn bán rất tốt nên vào chủ nhật thường xuất hiện cảnh chật kín người. Nhân viên phục vụ và đầu bếp đều là người do chủ cũ để lại, rất thạo việc nên quản lý cũng khá đơn giản.

Vài ngày sau, Kiều Kiều hào hứng đến nhận việc. Cậu mặc bộ đồ phục vụ đen trắng, đeo nơ vào, ưỡn bảng tên bé nhỏ lên đứng ở quầy tính tiền lát đá cẩm thạch. Kiều Kiều chính là quản lý nhỏ chỉ xếp sau mỗi mình An Lan.

Cậu rất hài lòng với công việc này. Một mặt là vì công tác nhàn rỗi, nhiều quyền lợi mà lương lại cao, mặt khác là vì người như cậu rất khó tìm được một công việc tương tự ngoài xã hội. Kiều Kiều cảm động muốn rơi nước mắt, hận không thể lấy thân báo đáp An Lan——- Tiếc là An Lan không cần cậu nên Kiều Kiều lấy lùi để tiến, chuyển đến nhà An Lan làm giúp việc.

Giúp việc chỉ là cách nói của Kiều Kiều. Trên thực tế, cậu ở lì trong nhà An Lan làm khách trọ miễn phí. Cậu không có bao nhiêu tiền, số đó chỉ đủ để ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ chừng mười mấy mét vuông. Một ngày Kiều Kiều tình cờ đến nhà An Lan một chuyến, trông thấy toàn cảnh 360 độ căn hộ lớn trong truyền thuyết, cậu hâm mộ đến rơi nước nước, sống chết xin An Lan thu nhận mình.

An Lan là kiểu người sao cũng được. Dù hắn đã quen ở một mình nhưng nhiều người hơn cũng chẳng sao.

Dẫu vậy, ở chung với một người không quá thân vẫn có chút phiền phức. Trời mưa suốt mấy ngày, An Lan ngồi một mình trong phòng khách xem TV, hắn là ông chủ nên chuyện đến quán hay không phải xem tâm trạng. Kiều Kiều thấy ông chủ nhàn rỗi ở nhà nên thuận miệng xin nghỉ, bây giờ đang ngồi trong phòng tắm chơi bong bóng.

Nhà An Lan rất lớn nên hai người mỗi người chơi một chỗ thì đáng ra nước sông phải không giống nhưng tánh Kiều Kiều là một khi đã quen thì cậu sẽ xem nơi đó là nhà mình và An Lan cũng là người một nhà. Sau khi tắm xong, Kiều Kiều lượn ra, từ trên xuống dưới chỉ có mỗi đôi guốc gỗ ẩm ướt gõ lộc cộc. Cậu đi tới đi lui lộc cà lộc cộc trong phòng khách, thì thào: “Quần lót của em đâu nhỉ.”

Cậu ngồi xổm trước ngăn tủ cạnh TV mở lần lượt từng ngăn một để tìm quần lót, bờ mông trắng ngần xuất hiện trước mặt An Lan. Đầu hắn đầy vạch đen chụp lấy điều khiển né sang chỗ khác, cố tình lờ đi sự tồn tại của Kiều Kiều.

Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Kiều dẫn chim đi dạo giữa ban ngày ban mặt. An Lan không phải là người thích bới lông tìm vết nên thường thì hắn chẳng buồn ý kiến mấy thói xấu cỏn con không ảnh hưởng gì mấy này, nhưng ngày nào cũng bị bắt nhìn cơ thể gầy guộc kia, mắt hắn đã bị tàn phá quá đủ, bây giờ chỉ cần nhìn thấy thịt luộc hắn lại buồn nôn.

Kiều Kiều không tìm thấy quần lót, thế là cậu đứng trước mặt An Lan hoang mang gãi đầu. Cuối cùng An Lan cũng không nhịn nổi nữa, hắn gào lên: “Cậu mặc đồ vào đi!”

“Em không lạnh mà.” Kiều Kiều nói với vẻ vô tội.

“Đi mặc quần áo vào đi.” An Lan dịu giọng hất hất tay: “Nhìn cậu như thế tôi khó chịu.”

Khó chịu này chỉ là khó chịu theo nghĩa đen đơn thuần vậy mà khi Kiều Kiều ra ban công lấy áo sơ mi, cậu vừa cài nút vừa suy ngẫm rồi nhìn An Lan cười: “Anh An, sao anh lại khó chịu? Nói em nghe thử đi.”

Nụ cười của cậu rất xấu xa, An Lan hơi đau đầu. Hắn nghi ngờ mình ở chung với cậu về lâu về dài sẽ mất hết hứng thú với tất cả phái nam trên đời.

Những khi đêm dài tĩnh lặng, An Lan sẽ ngồi bên bàn máy tính tập trung viết thư. Mỗi ngày một lá có dài có ngắn, tất cả đều được gửi cho Cố Thần ở bên kia đại dương. Hắn cũng không biết tại sao ngày nào mình cũng có nhiều lời muốn nói với anh đến vậy. An Lan nghĩ một ngày nào đó mình sẽ mất kiên nhẫn nhưng ít nhất không phải là bây giờ.

Cố Thần trở về Đức được vài tháng trước luôn giữ liên lạc với An Lan, sau đó chắc vì phải điều trị nên ngừng lại. An Lan không biết Cố Thần bây giờ thế nào. Cố Thần không cho hắn gọi điện thoại, cũng chẳng trả lời bức thư nào.

Thời hạn thi hành án của Lý Khách nói dài thì không dài nhưng dù sao một tiến sĩ tâm lý học xem như hoàn toàn thân bại danh liệt. Sau khi anh vào tù, từ đầu đến cuối cha mẹ và đồng nghiệp chưa từng liếc mắt nhìn anh một cái. Đối với Lý Khách mà nói đây là một chuyện tốt, đến bản thân anh cũng không biết nên đối mặt với họ thế nào. Tất cả xảy ra rất bất ngờ, cứ như một cơn ác mộng. Có vài đài truyền hình và nhà báo muốn phỏng vấn anh vì câu chuyện của Lý Khách mà viết lại sẽ ra được một bài báo động trời với khẩu vị cực nặng. Nhưng, tất cả phóng viên đã bị Lý Khách đuổi đi hết.

Anh như một đứa trẻ phạm phải việc tày trời. Cả thế giới mắng anh, cười nhạo anh. Chuyện duy nhất anh có thể làm chính là khóa cửa lại thật chặt, nhốt mình trong phòng, sống hay chết gì cũng không liên quan đến ai.

An Lan từng đến thăm Lý Khách vài lần nhưng anh lại không chịu gặp, hắn hết cách đành phải đưa đồ đạc và quần áo nhờ giám ngục đưa cho anh. Dù Lý Khách có giết người đốt nhà thì đó vẫn là Lý Khách, An Lan không thể bỏ mặc anh.

~Hết chương 44~