Quấy Rầy Cái Chết

Chương 21: Nằm Trong Tầm Tay



“... còn nữa, em hãy hứa giúp anh một việc.”

Ngạn Linh bắt đầu cảnh giác, hơi mất tự nhiên hỏi lại: “Em có thể giúp được anh cái gì hay sao? Ở trong nhà, em thực sự không có tiếng nói, cha mẹ cũng rất hà khắc với em.”

“Chuyện này nằm trên người của em, không dính dấp đến người nhà, bản thân em có thể tự quyết định.”

Ngạn Linh lần nữa kinh ngạc. Lúc này bồi bàn mang thức ăn vào. Cả hai nhất thời giữ im lặng.

Hàn Tần vuốt nhẹ ly rượu trên bàn, những ngón tay nhẹ nhàng nâng niu mơn trớn, tia mắt mang chút ma mị, giống như đang cố ý dụ hoặc đối phương.

“Tâm trạng đang không tốt, em có muốn uống chút rượu không?”

“Được ạ.”

Bồi bàn nghe vậy liền khui chai rượu rót vào ly cho hai người họ.

Đợi khi hoàn tất công việc bày biện các món ăn liền chậm rãi lui ra ngoài.

Ngạn Linh từ nhỏ đã theo cha mẹ tham dự party, tửu lượng đương nhiên không tồi. Huống hồ hôm nay bị cha trút giận đánh mắng, trong lòng tổn thương sâu sắc. Cha cô bắt ép cô đến cầu tình chỗ Hàn Tần, không muốn Ngạn Hi có được anh làm chỗ dựa. Cô cũng không thể không chạy đến tìm anh.

Cô uống cạn ly rượu, nước mắt lại rơi xuống.

“Em thực sự sợ hãi, cha em giống như trở thành con người khác.”

Vậy sao? Hay vốn dĩ đó mới là bộ mặt thật của ông ta.

Hàn Tần cười lạnh, di chuyển chén chè tổ yến hạt sen táo đỏ về gần Ngạn Linh, sau đó đặt chiếc muỗng vào.

“Em ăn đi.”

“Cảm ơn.”

Đợi khi Ngạn Linh ăn xong một lúc, Hàn Tần lại lên tiếng, âm điệu trầm xuống:

“Em hãy hiến tủy cứu Dương Vĩnh một mạng đi.”

Ngạn Linh làm rơi chiếc muỗng, kinh hãi ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Tần, môi mấp máy run run lên:

“Sao chứ? Dương Vĩnh... Hiến tủy gì chứ?”

“Em biết mà, đúng không? Chính em lần đó đã từ chối Dương Ân. Giờ hắn đã chết, em có thể tàn nhẫn bỏ mặc em trai hắn đi theo anh trai sao?”

Ngạn Linh ngã bật về sau thành ghế, hơi thở nặng trĩu.

“Dương Ân... Dương Ân... Nhưng sao anh lại biết? Ngạn Hi lúc đó đang bị nhốt ở Quảng Châu cai nghiện, lý nào chứ?”

“Dương Ân trước khi chết có viết thư tay cho anh, kể ra rất nhiều chuyện tốt của cha em.”

Ngạn Linh lại lần nữa nín thở, nước mắt vì sợ hãi mà chảy xuống. Chỉ sợ... Hàn Tần vì chuyện này sẽ chán ghét cô và người nhà cô...

“Anh theo phe của Ngạn Hi, anh tin chị ta, anh muốn giúp chị ta sao? Anh rốt cuộc có muốn cùng em kết hôn không, phần mềm LA vẫn còn thủ tục cuối mới đi vào sử dụng được, nếu như…”

“Em muốn học theo thói của cha em bức ép người khác?”

“Không có.” Ngạn Linh lập tức lắc đầu. Ngẫm nghĩ cũng không biết lựa lời sao cho khéo, những gì cha cô dạy cô nói, đối diện trước Hàn Tần cô hầu như đã quên sạch sẽ.

“Ngạn Hi vì chuyện hủy bỏ hôn ước rất tổn thương, huống chi người anh ấy lấy sau này còn là em. Ngạn Linh! Cô ấy chỉ có mỗi hy vọng là em hiến tủy cứu sống Dương Vĩnh thôi. Em hà tất cố chấp.”

“Không phải, không phải. Em sợ đau. Em phải xin phép cha mẹ. Hiến tủy cũng là tiểu phẫu, em phải bàn với cha mẹ rồi sẽ trả lời với anh.”

“Hiện tại y học phát triển, hiến tủy không còn thực hiện phẫu thuật như trước. Sẽ không đau. Anh sẽ mời những y bác sĩ xuất sắc thực hiện ca phẫu thuật lần này cứu chữa Dương Vĩnh. Chỉ cần em nhận lời...”

“Nhưng em... Chuyện đột ngột như thế, anh phải cho em thời gian.”

Ngạn Linh chợt nhíu chặt chân mày, Hàn Tần thấy thế liền đứng lên đỡ lấy người cô, “Em sao thế? Còn trẻ mà lại đau lưng ư?”

Ngạn Linh xúc động quay sang ôm chặt lấy hông bụng của Hàn Tần, bật khóc nức nở: “Cha em dùng chân giẫm đạp lên người của em thô bạo. Ông ấy bảo nếu không được anh nhận lời, sẽ đuổi cổ em ra đường.”

Hàn Tần khựng lại, hừ lạnh một tiếng. Quả thực là cầm thú không bằng.

“Vậy trước mắt em theo anh về nhà đi. Không cần về đó nhìn sắc mặt ông ấy.”

“Hả?” Ngạn Linh giật bắn người, ngước mắt lên nhìn Hàn Tần đầy kinh ngạc, không khỏi xác minh thêm lần nữa, “Về nhà anh sao? Em..."

"Anh sẽ gọi cho bà Ngạn, em cứ yên tâm.”

“Ừm.” Ngạn Linh cúi mặt ngượng ngùng, lại chợt nhớ đến chuyện gì đó, liền mím môi tỏ ý giận dỗi, “Ở đó còn có cả Ngạn Hi.”

Hàn Tần bật cười.

“Cho nên người đau đầu phải là anh không phải em. Hai cô bé bọn em, không biết sẽ bát nháo cái nhà anh ra làm sao.”

Ngạn Linh vừa giận dỗi lại vừa ngượng ngùng. Tuy nhiên nghĩ đến việc mình xuất hiện ở biệt thự nhà họ Hàn sẽ chọc tức Ngạn Hi ra sao, trong lòng không khỏi phấn khích. Chuyến này cô nhất định khiến Ngạn Hi muối mặt, dẹp bỏ hống hách. Nhất là khi có thể khiến Hàn Tần chán ghét thì càng tốt.

Ngạn Linh cúi mặt, giả vờ suy nghĩ. Tuy nhiên tâm tính trong đầu liếc qua đã bị Hàn Tần nhìn ra hết.

Anh về lại chỗ ngồi, tỏ ra thản nhiên tiếp tục dùng món.

...

Biệt thự nhà họ Hàn nằm trong khu ngoại ô đắt đỏ của giới thượng lưu, thiết kế theo phong cách Đông Âu xưa, mang đậm vẻ đẹp cổ kính pha lẫn nét thời thượng.

Xung quanh thảm cỏ xanh mướt trải dài, bóng cây ngô đồng cổ thụ làm dịu mát. Có thiết kế khu vực sân golf và tennis, bên cạnh hồ bơi hình chữ nhật rộng lớn.

Biệt thự được chia làm hai tòa nhà đông tây lắp nối bởi chiếc cầu bắt ngang, có dây thường xuân leo bám trên tường, từ xa trông thấy, khung cảnh khu biệt thự sân vườn tráng lệ đẹp như một bức tranh phương Tây.

Ngạn Hi và mẹ con Dương Vĩnh được bố trí sinh hoạt ở tòa nhà phía đông, ngày thường nếu không có chuyện gì quan trọng đều rất hiếm hoi chạm mặt với nhau.

Lúc này Ngạn Hi sau khi dùng cơm tối với mẹ con Dương Vĩnh, trò chuyện đôi ba câu thì chạy sang chỗ cầu thang nối đứng hóng gió, chủ ý chính là chờ Hàn Tần trở về.

Lúc này đang mải chìm trong suy nghĩ mông lung thì phát hiện chiếc xe quen thuộc di chuyển từ bên ngoài chạy vào ngôi biệt thự. Xác định là Hàn Tần đã về Ngạn Hi liền hào hứng chạy vòng xuống sảnh chính phòng khách tiếp đón.

Đúng lúc Ngạn Hi chạy ra ngoài cửa thì chạm mặt với anh Phó cản lại tầm mắt, cô chu môi trách mắng:

“Anh đột ngột xuất hiện như vậy làm giật cả mình.”

“Chân em đỡ đau hơn chưa, vẫn chạy nhảy tốt chứ nhỉ?”

“Anh có nói lại cho Hàn Tần biết em đến nghĩa trang hay không?”

Anh Phó lắc đầu. Ngạn Hi lập tức nở nụ cười, tỏ ra cao hứng. Vừa hay muốn bông đùa vài câu thì bị giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên khiến cô trong phút chốc đứng hình.

“Đã hơn 5 năm rồi em mới có dịp quay trở lại nhà anh, nơi này trang hoàng hơn trước kia nhiều lắm.”

“Lần đó là vào dịp gì?” Hàn Tần rất nhẫn nại hỏi lại.

“Vào ngày mừng sinh nhật của mẹ Hàn. Nhưng mà anh mới là tiêu điểm trong mắt bọn con gái chúng em, khi đó em thực sự đã gào thét trước vẻ phong độ đẹp trai của anh.”

Anh Phó trông thấy gương mặt căm tức đến méo mó của Ngạn Hi thì không khỏi buồn cười, anh nép sang một bên, đưa thân ảnh của Ngạn Hi lộ ra trước tầm mắt của Hàn Tần và Ngạn Linh đang từ ngoài thềm đi vào.

Quả nhiên vừa trông thấy nhau hai cô gái lập tức xù lông nhím.

Ngạn Linh hất cằm, cánh tay khoác choàng lấy tay của Hàn Tần đặc biệt siết chặt hơn, cố ý tỏ ra thật thân mật.

Ngạn Hi chướng mắt, giọng âm lãnh rít lên: “Sao cô lại đến đây giở thói đeo đeo bám bám vậy chứ?”

Ngạn Linh nghiến răng, tức thì phản bác lại: “Sau này ở đây sẽ là nhà của tôi, sao tôi lại không được đến chứ, điên thật.”

***