“Sao cô lại đến đây giở thói đeo đeo bám bám vậy chứ?”
“Sau này ở đây sẽ là nhà của tôi, sao tôi lại không được đến chứ, điên thật.”
Ngạn Hi tức muốn phun lửa thiêu rụi đôi nam nữ trước mặt, vừa hay nhớ ra đây chính là đối đáp lúc trưa hôm nay cô và Ngạn Linh đã lời qua tiếng lại ở Ngạn thị. Mẹ ki*p! Lại dám chọc tức bà đây.
Hàn Tần và Ngạn Linh tiếp tục tiến bước đi vào trong, hoàn toàn tỏ ra không để tâm trước vẻ hung hăng tức giận của Ngạn Hi.
Nhịn không được Ngạn Hi liền lao đến thô bạo kéo mạnh Ngạn Linh ra khỏi người Hàn Tần, tức giận la mắng:
“Không có liêm sỉ, các người thật không có liêm sỉ.”
Ngạn Linh bị đẩy ra xa, nhưng vẫn không muốn chống đối vô ích, dù sao cô xác định Ngạn Hi đã thua cuộc từ lâu. Cô bỏ hai tay vào túi áo khoác, bộ dáng ngông nghênh, đôi mắt xếch lên đầy thách thức.
“Thật khó cho tôi và chị xưng hô ‘chị em’ trong ngôi nhà này, khi mà phải đảo lộn. Có hơi không quen miệng.”
“Mẹ ki*p! Ai thèm làm em gái của hắn.” Ngạn Hi hét lên.
Hàn Tần nhíu chặt chân mày, kéo mạnh khuỷu tay của Ngạn Hi di chuyển về gần sát anh, sau đó đánh giá dưới chân của cô một lượt:
“Chân bị thương mà vẫn còn hung dữ ngang ngược, đi khập khiễng rồi thì xem như họa từ miệng mà ra, lúc trước mỉa mai anh đến hôm nay coi như gặp quả báo.”
Ngạn Hi bị trêu tức liền dùng chân giẫm mạnh xuống cái chân bị thương của Hàn Tần một phát. Tuy nhiên vì anh mang giày da, vốn dĩ không vì một cú giẫm của cô gây ra đau đớn gì.
Hàn Tần túm lấy cổ áo từ sau gáy của cô kéo ghì lại, cúi mặt nhìn cô, nhỏ giọng xuống nói lời trêu chọc: “Anh dẫn cô gái khác về nhà nên em ghen sao?”
Ngạn Hi trợn tròn đôi mắt hạnh, giây tiếp theo lại xụ mặt xuống nũng nịu, dang hai tay ôm chầm lấy Hàn Tần.
Hành động này cũng thật ngoài dự liệu, tuy nhiên Hàn Tần lại không có ý đẩy cô ra.
Quản gia Hoàng cùng hai người giúp việc đi tới, nhìn sang Ngạn Linh chào một cái, tỏ ra thờ ơ như không có một màn tranh cãi vừa rồi, hướng Hàn Tần cất tiếng: “Đồ của Ngạn Linh tiểu thư đã chuẩn bị rồi, không biết cậu Hàn còn căn dặn gì khác không?”
“Để Ngạn Linh nghỉ lại phòng chính của tôi, cứ mang vật dụng cá nhân qua bên đó. Còn nữa, bữa tối chúng tôi dùng rồi, chuẩn bị bữa khuya thanh đạm là được.”
“Vâng ạ.”
‘Nghỉ lại phòng chính của tôi’! Chỉ với câu này thì hoàn toàn có tác dụng khiến Ngạn Hi tự buông lỏng tay thoát ra khỏi Hàn Tần.
Cô trừng mắt nhìn hai người họ, cảm giác bản thân đang bị phản bội, giống như một trò hề mang ra giỡn chơi.
Cô mím chặt môi, oán hận nhen lên.
Hàn Tần quay sang nhìn cô, ngược lại rất thờ ơ.
“Em và Ngạn Linh cũng là chị em, cả hai vẫn nên chung sống hòa thuận.”
Ngạn Hi nghe như sấm giáng bên tai, hoàn toàn không tiếp thu nỗi. Vừa lúc cô và luật sư Dương bàn luận đến những kế sách, cô nghĩ nên bàn thảo với Hàn Tần, cậy anh ta một phần sức. Nhưng đúng lúc này anh ta thực sự đã thức tỉnh cô.
Những lời Ngạn Tuấn sáng nay thốt ra, từng lời từng chữ in đậm trong đầu cô.
Hàn Tần không phải là chỗ mà cô có thể nương tựa, cô đã sai rồi. Anh ta vẫn nghĩ cho bản thân trước khi nghĩ tới sẽ vì cô làm chuyện gì. Huống hồ... giữa cô và anh chưa từng xây dựng tình cảm chân thành mà nên.
Ngạn Linh lúc này rất đắc ý, liền liếc mắt nhìn Ngạn Hi khiêu khích, cô theo chân vị quản gia mới của biệt thự đi vào bên trong.
Hàn Tần nhìn nhìn, sau đó cũng chỉ có thể bỏ mặc đi theo Ngạn Linh vào trong.
Ngạn Hi hậm hực, suy nghĩ chợt lóe liền tức thì hành động, cô rút đôi dép con gấu lớn dưới chân mạnh bạo ném thẳng vào đầu Hàn Tần.
Anh Phó bên cạnh nhìn ra ý đồ, liền giương tay bắt lấy. Tuy nhiên không biết là vô tình hay cố ý, anh Phó vẫn trễ hơn một nhịp. Chiếc dép bay đúng mục tiêu, va vào đầu Hàn Tần một phát.
Hàn Tần tức giận quay mặt qua đã trông thấy Ngạn Hi chạy mất dạng. Anh lại chuyển tầm nhìn sang anh Phó, chỉ trông thấy vẻ mặt khá bất lực. Anh Phó tiến lại, nói nhỏ vào tai anh.
Hàn Tần nghiêm mặt, ánh mắt mơ hồ dõi theo Ngạn Linh phía trước đang say sưa ngắm nghía căn nhà, dáng vẻ kia khá là hào hứng.
“Cận Minh xác thực đã tra ra được?”
“Chính xác 100%. Hàn tổng! Kế tiếp anh dự tính thế nào? Chẳng lẽ... anh vẫn đính hôn với Ngạn Linh? Ngạn Tuấn bị sụp đổ, phải cần số tiền lớn chạy tội, theo phân tích khả năng lớn ông ta sẽ đền bù thất thoát.”
Hàn Tần đút tay vào túi quần nghiêm nghị nói: “Ý của cậu và Cận Minh tôi hiểu. Chỉ là...”
Anh không thể giải thích cho bất cứ ai được hiểu, anh cần phải cứu Dương Vĩnh. Anh không thể có chút sơ sót nào, tuyệt đối không thể xảy ra rủi ro. Chỉ cần Dương Vĩnh được bình an, anh có thể đánh đổi mọi thứ.
“Cậu thấy đó, trong mắt tôi Ngạn Linh hay Ngạn Hi đều là những cô nhóc không hiểu sự đời, kết hôn với ai cũng không có gì khác biệt. Chí ít, chuyện xảy ra tôi cũng sẽ không bạc đãi Ngạn Hi.”
Nói rồi Hàn Tần dứt khoát xoay lưng bỏ đi.
Ở một góc nhỏ khuất sau khóm trúc quân tử, Ngạn Hi siết chặt nắm đấm, trong mắt hầu lấp đầy thù hận.