“Hoàng Phúc…” Trần Linh Nhi tiến tới nắm tay anh: “Bọn họ đánh em, em vẫn còn đang mang thai, bọn họ còn muốn đánh em, anh cũng cừa thấy rồi, nếu không phải là anh tới kịp lúc đứa bé của chúng ta có thể không giữ được nữa…”
Hoàng Thanh Vân đã bùng nổ khi nghe đến đây: “Lão nương còn chưa có đánh cô đâu, cô giả vờ cái gì chứ?”
“Cô Hoàng,” Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày, trong giọng nói hàm chứa sự nghiêm nghị khi làm việc: “Linh Nhi là phụ nữ đang mang thai, xin hãy chú ý lời nói và hành động của mình.”
“Mẹ kiếp, Nguyễn Hoàng Phúc có phải anh bị mù không, lão nương từ đầu đến cuối có động hồ ly tinh của cậu chưa, anh có thể kiểm tra thử camera giám sát, cô ta là một người độc ác anh không nhìn ra sao!” Hoàng Thanh Vân chỉ vào bụng của Trần Linh Nhi và nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước, rằng tốt nhất anh nên đi kiểm tra ADN xem có phải con của anh không, sau đó mới quyết định bảo vệ cô ta.”
“Đây là việc của tôi, cô Hoàng vẫn nên là tự lo cho bản thân mình đi.” Nguyễn Hoàng Phúc bước vào thang máy, trong tay cầm một tờ giấy, chắc là bản kiểm tra thai nhi.
Thanh máy di chuyển lên từ từ.
Trần Linh Nhi trong vong tay anh hỏi: “Bản kiểm tra nói gì, bảo bảo của chúng ta thì sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc nhẹ giọng nói: “Phát triển bình thường, em yên tâm đi.”
“Có anh ở đây, em không sợ gì cả, anh nhất định sẽ bảo vệ em và con đúng không?”
Nguyễn Hoàng Phúc dừng lại, nhìn qua gương của thanh máy, anh nhìn thấy Hà Thu, người đứng đằng sau họ với khuôn mặt tái nhợt, nhìn cánh tay anh đặt trên Trần Linh Nhi.
Anh thu cánh tay lại và buông thõng bên hông, một lúc sau anh mới nói “Ừ”.
“Ha…” Hạ Thu nở một nụ cười mỉa mai rồi quay đầu đi, không nhìn họ nữa.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Nguyễn Hoàng Phúc chân dài bước ra, Trần Linh Nhi vội vàng chạy theo vài bước, ôm chặt cánh tay anh không buông.
Hoàng Thanh Vân tức giận đến ngực phập phồng: “Hà Thu, cậu còn muốn đuổi theo không?”
Trần Hà Thu thở dài: “Đuổi theo không khác gì tự làm nhục bản thân mình, Thanh Vân, cảm ơn cậu đã giúp tớ trút giận, có một số điều tớ muốn nói nhưng chưa bao giờ dám nói ra, tớ cảm thấy thoải mái hơn nhiều sau khi nghe cậu mắng bọn họ một trận.”
Hoàng Thanh Vân đau lòng nắm lấy tay cô: “Sau này đừng để tớ gặp Trần Linh Nhi, gặp một lần lão nương mắng một lần.”
“Tốt hơn hết vẫn là cẩn thận một chút.” Hà Thu nói: “Dù gì thì trẻ con cũng là vô tội, tớ đã trải qua cảm giác mất con, tớ thực sự đau đớn muốn chết.”
Hoàng Thanh Vẫn không phục nói: “Cô ta hiện tại thì tốt rồi, chỉ có chị cả của bạn lúc chết vẫn còn có đứa trẻ trong bụng, thật sự là không thể đánh không thể mắng đi.”
Hạ Thu hói cô ấy: “Cậu đến bệnh viện thăm ai đó?”
“Thật là một mớ hỗn độn!” Hoàng Thanh Vân nói thẳng: “tớ đã hứa sẽ mua cháo cho trên đáng ghét, tớ đã quên mất khi gặp đôi cẩu nam nữ đó…Hạ Thu tớ đi mua cháo đã nha, cậu đợi tớ trong khu vườn nhỏ của bệnh viện, nhất định phải đợi tớ nha.”
Thấy Trần Hà Thu gật đầu đồng ý, Hoàng Thanh Vân mới hốt hoảng chạy đến cửa bệnh viện, chạy được nửa đường đánh rơi mất chiếc giày cao gót, lại quay lại nhặt rồi tiếp tục chạy đi.
Trần Hà Thu ngồi đợi một lát trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện, đợi không thấy Hoàng Thanh Vân đâu mà người đến lại là Trần Linh Nhi.