Chị ta chống tay ra sau lưng, cố tình đẩy cái bụng nhỏ về phía trước: “Hà Thu, nếu tôi là cô tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi Hà Nội.”
Trần Hà Thu quay lại nhìn thấy Trần Linh Nhi, không quá ngạc nhiên, nhìn xung quanh không thấy Nguyễn Hoàng Phúc đâu.
“Đừng nhìn nữa, tôi chỉ nói một câu khát nước, Hoàng Phúc đã đích thân mua nước cho tôi, xem ra anh ấy rất quan tâm đứa bé trong bụng tôi, không giống như một số người khác mang thai, anh ấy đều không quan tâm.”
Lời nói của Trần Linh Nhi như một con dao cứa vào tim Hạ Thu, khiến nó đột nhiên đau đớn và rỉ máu.
Cô chịu đựng nỗi đau trong tim: “Cô đến tìm tôi, là có lời muốn nói với tôi?”
Trần Linh Nhi mỉm cười: “Tối qua, Hoàng Phúc đã ở cùng cô đúng không?”
Trần Hà Thu không nói gì.
Ánh mắt của Trần Linh Nhi rơi vào dấu hôn trên cổ cô, phun hai lần: “Đúng là con gái của kẻ rẻ tiền, đã ly hôn rồi, còn đi dụ dỗ đàn ông.”
Trần Hà Thu chế nhạo: “Xem ra anh ta không qua tâm đến cô cho lắm, Cô có thể quản anh ta đừng để anh ta tới tìm tôi, tôi cũng đỡ phải tốn thời gian đối phó với anh ta.”
“Hừ” Trần Linh Nhi khịt mũi lạnh lùng nói: “Cô tốt nhất là tránh xa Hoàng Phúc ra, ngoài ra chiếc chìa khóa của căn biệt thự mà Hoàng Phúc đã mua…vẫn còn ở chỗ cô nhỉ? Tôi nhớ trong thỏa thuận ly hôn, cô nói là cô không muốn gì cả, đó là một biệt thự mặc dù ở xa trung tâm thành phố một chút, nhưng giá trị của nó phải hàng triệu đô la, cô hãy đưa chìa khóa của nó cho tôi.”
Trần Hà Thu cau mày: “Anh ta không phải mua cho cô một căn chung cư sao?”
“Cô quản tôi sao? Cho dù tôi dùng biệt thự nuôi chó tôi cũng không để lại cho cô.””
“Cái nơi chim không thèm đậu đấy, thích thì cô tự đến đi.” Trần Hà Thu nói: “Hiện tại tôi không đem theo trong người, sau này tôi sẽ chuyển phát nhanh cho cô.”
Trần Linh Nhi ôm lấy bụng tự hào:” Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Nếu cô chịu ly hôn với Hoàng Phúc sớm hơn, không chừng sẽ bớt đau khổ .”
Hà thu bản năng chỉ là muốn tránh xa cô ấy, mấy năm trước cô ấy bị sảy thai, nhất quyết buộc tội Thu Hà cho cô một bài học , Thu Hà ngẩng đầu nhìn 4 phía, có chiếc camera cách đó không xa.
Cô lùi lại phía sau không chút dấu vết, chậm rãi di chuyển trực tiếp dưới máy quay: “Như cô mong muốn, hiện tại chúng tôi đã ly hôn.Tôi chỉ yêu cầu hai người đừng chọc tức tôi nữa,đường ai người nấy đi.”
Trần Linh Nhi ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Lần trước ngươi nói phía sau chiếc nút áo tương tư có khắc chữ sao?”
Trần Hà Thu cau mày và tiếp tục lùi lại phía sau.
Trần Linh Nhi từng bước đến gần: “Nói cho tôi biết, nó đã được khắc chữ gì?”
“Cô đã có con vơi Nguyễn Hoàng Phúc rồi, còn phải biết chuyện này làm sao.” Hà Thu giữ một khoảng cách với cô, không buông lỏng cảnh giác: “Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói cho anh ấy biết. Anh ta đã từng làm quá nhiều chuyện quá đáng với tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lại với anh ta đâu ”.
“Đây là luật mà cô đã nói, điều tôi muốn là không để có sơ hở.” Trần Linh Nhi nhếch miệng cười ,nắm lấy tay Hà Thu kéo mạnh về phía trước.
Đồng thời hét lên: “Hà Thu cô làm gì vậy! Tôi đang mang thai, sao cô lại đẩy tôi?”
Hà Thu bị kéo trọng tâm bất ổn, đột ngột tiến lên một bước, nhưng vẫn tránh được bụng Linh Nhi, cô ngã xuống bồn hoa bên cạnh không hề chạm vào Linh Nhi.