Mùa thu nhưng thời tiết nắng bất thường, tôi hoạt động cả ngày ngoài trời kèm theo sự nhức nhức ở chân, cơ thể dần cảm thấy tồi tệ.
Tôi dự định ra xe để nghỉ ngơi ít phút trong không gian mát mẻ yên tĩnh, đành chầm chậm lầm lũi đi về khu vực đậu xe với hi vọng lát nữa tình hình sẽ đỡ hơn.
Rõ là cái gai nhỏ, sao lại nhức nhối thế này? Không lẽ tôi bị nhiễm trùng hay gai có độc?
Một cơn đau đầu bất chợt kéo theo cảm giác ớn lạnh, tôi nghĩ có lẽ mình bị cảm rồi.
Ngồi vào xe, điều hòa phả ra luồng khí mát nhưng không gian nhỏ làm tôi choáng váng và bụng dợn lên ùng ục.
Tôi cần không khí thoáng đãng, lại cảm giác buồn nôn như sắp phun trào.
Nay tôi đi cùng em chồng, nên tôi không thể nôn bẩn xe người khác dù chỉ một xíu. Tôi yếu ớt đẩy cửa rồi lao ra, mặt mày xa xẩm tìm một bụi cây gần nhất. Không màng tới hình tượng, sự kìm nén trong tôi có giới hạn và tôi không chịu đựng thêm được nữa, nên đã thở hồn hển rồi chúi đầu vào đó nôn thốc nôn tháo.
Tài xế riêng của Tôn Ly cũng hơi hốt, chú ấy luống cuống hỏi han.
- Cô ổn chứ? Có bác sỹ đi theo lão phu nhân, tôi có thể gọi người tới khám....
- Không sao ạ, nôn ra thoải mái hơn rồi, cháu không muốn mọi người lo lắng.
Thực sự tôi nghĩ một cái gai hay một cơn cảm cúm không đáng lo ngại cho lắm, càng không muốn mọi người nghĩ tôi yếu xìu.
Chú ấy đưa hộp khăn ướt cho tôi lau miệng, nhưng là loại có mùi hương, tôi nhíu mày nhăn nhở.
Cảm ơ..n chú, có..khăn không mùi... không ạ?Trên xe chỉ có loại này, cô dùng tạm được chứ?Toi lac dลิ่น.
- Mùi quá...Ua.......
Vừa rồi nôn một trận đã đời nên giờ tôi nôn khan.
Chú tài xế trấn an tôi.
- Tôi đi lấy khăn khác và nước lọc cho cô, sẽ nhanh thôi, cố chịu chút nhé.
Nghe câu được câu không, tôi vẫn ậm ừ gật đầu.
Bồng một giọng đàn ông xen vào.
- Dùng khăn của tôi đi, sạch đấy.
Đang uề oải kiệt sức, tôi không chú ý mà cứ thế nhận chiếc khăn được đưa tới tay mình. Ơn trời nó không có mùi nước hoa hay mùi xà phòng, mà thoang thoảng mùi gì đó tôi chưa đoán được, nhưng khiến tôi dễ chịu hơn.
Mặt đã lấm tấm mồ hôi, tôi cố đứng thẳng người và khi thấy gương mặt của Tôn Hạo, dạ dày tôi lần nữa lộn nhộn lên. Có vẻ anh ta luôn để mắt tới tôi và đã chứng kiến khoảnh khắc trời ơi đất hỡi khi nãy.
Tôi xấu hổ chết mất, giá mà anh ta có thể mất trí nhớ tạm thời hoặc não có thể tua nhanh đoạn tôi nôn ọe bẽ bàng thì tốt biết mấy. Không ai muốn người khác nhìn thấy mình lúc bết bát cả, lại còn là người mình ghét nữa chứ.
Lai Ian nนa toi kho nhoc cat Idi.
- Cảm ơn!
Trong một ngày, tôi đã cảm ơn đối thủ của chồng, cũng là kẻ đáng ghét hay chọc ghẹo mình tận 2 lần. Mẹ ơi, thật sự rất ba chấm!!!
- Anh đi được rồi đấy!..Chiếc khăn này, tôi sẽ mua cái mới trả lại.
Tôn Hạo không màng tới chiếc khăn, ánh mắt anh ta dán chặt trên khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt của tôi. Thấy đối phương vẫn chôn chân bất động, tôi thở dài.
- Anh không đi thì tôi đi.
Tôi xiêu vẹo bước qua người anh ta, lảo đảo chóng mặt suýt ngã. Rồi người tôi dựa vào một cơ thể rắn chắc, nếu không có cơ thể đó đỡ kịp thời chắc tôi đã lăn đùng xuống đất rồi. Khi ấy chắc chắn áo quần tôi sẽ bẩn hết.
Tôn Hạo lập tức nhích người để tạo một tư thế đỡ tôi dễ dàng hơn. Anh ta ân cần hỏi.
- Na Kim, cô cảm thấy đau ở những đâu? Chân hay bụng? Cả hai hay còn chỗ nào khác??
Một tia sợ sệt nhen nhóm trong lòng tôi, vừa cảm kích vừa hoang mang xen lẫn ái ngại, và khó tin nữa.
Cảm kích vì Tôn Hạo đã đỡ tôi, hoang mang ái ngại vì anh ta là em chồng, tình cảnh hai cơ thể áp sát hiện tại chỉ cần người khác thấy thôi sẽ cực kỳ không hay và dễ gây hiểu lầm. Tôi sợ vì tôi không tin Tôn Hạo tốt với tôi như thế. Trong tâm khảm, tôi cho rằng anh ta là phe thù địch, luôn luôn phải cảnh giác và đề phòng để không bị rơi vào bẫy.
Thể nhưng tôi lại đang bám víu vào vạt áo của anh ta.
Tôn Hạo có chiều cao ngang tầm với Tôn Hưng, nên tôi đã ngẩng mặt lên. Vẻ mặt anh ta tràn đầy nét lo lắng. Tôi thú thật rằng mình đã không nhìn thấy một tia châm biểm đùa cợt hay xíu xiu dục vọng nào trong đôi mắt ấy.
Tôi dợn người lắc đầu một cái, cả người gồng lên để thoát khỏi vòng tay đang ôm gắt gao của Tôn Hạo.
- Tôi.. ổn hơn rồi!
Tôi nói dối, tình hình đang tệ đi, mắt tôi bắt đầu mơ màng nhìn không rõ cảnh vật và người trước mặt. Đến nỗi tôi có thể nhận ra mồ hôi đang chảy dọc sống lưng, cơn ớn lạnh càng thêm dâng trào.