Trong trạng thái tinh thần lẫn sức khỏe bất ổn, tôi nghe không rõ cho lắm.
Dù đầu óc tôi đang quay cuồng thì hình bóng quen thuộc ngay sau lưng chú ấy vẫn khiến tôi run lên vì kích động.
Tôi nghĩ mình ảo giác, cho đến khi Tôn Hưng gọi tôi âu yếm.
- Na Kim!
Tôi mừng rỡ quên luôn sự hiện diện của Tôn Hạo, chân cuống quýt bước về phía trước. Tôn Hưng theo thói quen dang rộng hai tay sẵn sàng đón lấy tôi. Ngay giây phút cả người tôi được bao bọc trong lòng anh ấy, tôi mệt mỏi gần như sắp ngất. Cơ thể tôi dựa dẫm vào người anh, hơi ấm và mùi hương dễ chịu của bạn đời đem tới cho tôi cảm giác an toàn kỳ lạ.
- Anh vừa về, Tôn Ly nói chân em bị thương nên anh hơi sốt ruột, lập tức tới đây để đón em.
Nếu đang mạnh khỏe bình thường chắc tôi đã hớn hở ôm ấp anh nũng nịu và biết ơn rối rít. Nhưng giờ tôi mệt, chỉ biết vùi mặt vào ngực anh mà đáp.
Ừm...Anh mới đi công tác một ngày mà vợ anh đã xanh xao ốm yếu thế này rồi.Hằn Tôn Hưng đã nhận ra tôi không năng nổ như thường thấy, sự ốm yếu hiện hữu trên người tôi quá rõ ràng, và hẳn anh đã nghe chú tài xế tường thuật nhanh việc tôi nôn ọe ít phút trước.
Tôi run rẩy như một con thỏ khốn khổ, giọng lí nhí đáng thương.
Em lạnh ...Sẽ ổn thôi, chúng ta về nhà nhé.Bàn tay ấm áp của anh áp lên gò má tôi, rồi nhanh chóng bể tôi lên một cách dễ dàng. Tay tôi cũng tự động vòng qua cổ anh.
Tôi thoáng thấy Tôn Hạo đang buồn bã nhìn theo từ phía sau. Chút lí trí sót lại nhắc tôi nhớ ra mình đang ở chốn nào.
- Mọi người vẫn chưa về.
Tay của Tôn Hưng ghì chặt hơn, chân sải những bước đi vững chãi, anh thấy sự ngập ngừng căng thẳng của tôi liền trầm ấm xoa dịu.
- Tôn Ly sẽ tự biết cách nói khéo với bà và mẹ. Đừng lo, có anh đây rồi.
Phải nói là tôi rất rất thích được chồng bế. Tôi vâng lời, thẩm biết ơn Tôn Hưng đã giúp tôi giải phóng sức nặng trên đồi chần nhức mỏi.
Chỉ cần có anh ấy ở bên, tôi hoàn toàn yên tâm và nhẹ nhõm. Cơ thể tôi thả lỏng và bắt đầu tận hưởng sự chăm sóc ân cần của chồng.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi vào xe. Khi tôi đã ngồi ngay ngắn, chiếc xe từ từ lăn bánh hướng về trung tâm thành phố.
Tôn Hưng cúi người và nhấc chân tôi đặt lên đùi anh, đôi mắt tỉ mỉ quan sát vết tấy đỏ.
Nhức lắm phải không?Um.
Tôi thành thật gật đầu, cơn buồn nôn đã dịu xuống nhưng cơn đau đầu, hoa mắt, chóng mặt vẫn thường trực chưa thuyền giảm.
- Anh gọi bác sỹ riêng rồi, về tới nhà em sẽ được khám ngay lập tức.
Dù đang dặt dẹo nhưng tôi vẫn muốn hỏi han quan tâm chồng mình vài câu.
Đi công tác cũng mệt mà, anh có thể ở nhà đợi em về.Anh nhớ em, và muốn gặp em càng sớm càng tốt.
Tôn Hưng không đeo giầy lại cho tôi mà để hai chân không cho tôi được thoải mái. Anh kéo đầu tôi ngả vào vai anh và từ tốn nói chuyện.
Anh đã bảo Tôn Ly phải quan tâm chị dâu của nó, nên con bé báo cáo anh về chiếc chân bị gai đâm.Là trồng chừng em chứ?Tôi không nhúc nhích, miệng vẫn điều chỉnh từ ngữ trong câu nói của anh. Tôn Hưng có vẻ hơi cười.
Cách dùng từ thôi, hi vọng em không hiểu lầm ý tốt của anh mà nghĩ thành bản thân bị giám sát.Không đâu! Em sẽ không nghĩ xấu về anh. Nhờ anh mà Tôn Ly với em thân nhau hơn một chút.Đến khi Tôn Hưng nhìn xuống tay tôi, tôi mới nhận ra mình vẫn giữ khăng khăng chiếc khăn của Tôn Hạo. Anh ấy chủ động hỏi.
- Em mới mua khăn sao? Hình như đây không phải mẫu em hay dùng, giống khăn của nam giới hơn.
Tôi chột dạ và trở nên lúng túng.
Không phải của em.... Là .....Anh thấy Tôn Hạo cũng có mặt.Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Tôi gật đầu nhẹ nhất có thể.
- U...m....
Tôn Hưng nhướng mày một cái rồi dứt khoat tịch thu chiếc khăn lại.
Anh sẽ có lời cảm ơn và mua trả lại em họ chiếc khăn tốt hơn.Vầng...
Tôi không dám kể anh nghe chi tiết việc Tôn Hạo giúp mình hết lần này tới lần khác khi chồng đi vắng ra sao, thậm chí còn có suy nghĩ phải chôn vùi đoạn anh ta ôm tôi, cầm cổ chân tôi, dịu dàng quan tâm tôi. Vĩnh viễn tôi không muốn bất kỳ ai, nhất là Tôn Hưng biết chuyện này.
Cúi xuống gần mặt tôi, Tôn Hưng hất vài sợi tóc đang dính trên trán bê bết mồ hôi. Không bình luận về em họ
na, thay vi the anh hoi.
Em đang cảm thấy thế nào?Em muốn được chợp mắt một lát.Anh ấy vỗ về tôi giống cái cách một người bố ru con gái ngủ, cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu như thể sợ bàn tay lớn của anh có thể làm đau tôi vậy.