Tôn Hạo vẫn như cũ, lẽo đẽo theo tôi ra cửa mà không chịu buông tha. Eo ôi, phát bực lên ý.
Lối đi có rải sỏi, vì tên dở hơi Tôn Hạo ở sau mà tôi bước hơi nhanh. Thế là bị trẹo chân.
Huhu, dù không muốn đâu nhưng sự thật là anh ta đã đỡ được tôi, giúp tôi tránh được một cú ngã mất mặt.
Một tay anh ta giữ eo, một tay đỡ cánh tay tôi, giọng ân cần pha chút châm chọc.
- Na Kim, lúc nào cô cũng bất cần thế!
Tôi lom khom nhìn giày cao gót và lầm bẩm.
- Tất cả là tại anh, chỉ khi gặp anh mới khiến tôi khốn đốn.
Tôn Hạo không coi đó là lời trách móc mà còn cười đùa.
- Tôi làm cô bối rối hửm?
Tôi hất tay anh ta, đồng thời quắc mắt đanh đá.
Bối rối cái con khỉ!Ô, con khỉ là câu cửa miệng của cô thì phải. Không sao, tôi nguyện làm con khỉ đu bám cô.Đồ thần kinh!!!!!!Tôi gắt lên rồi hậm hực đi trước, phải tránh anh ta càng xa càng tốt. Tôn Hạo nói với lại.
- Này, đợi người ta với. Tôi tiền cô mà, Na Kim, cô cực kỳ thú vị luôn ấy.....
Lắc đầu ngao ngán, tôi dợm bước nhanh ra ngoài đường lớn để bắt taxi về nhà.
Khi Tôn Hạo vừa đuổi kịp đến chỗ tôi, cũng là lúc tôi bắt gặp trợ lý riêng của chồng. Cậu ta nhìn tôi, nét mặt cứng nhắc cất lời.
- Cô Kim!
Tôi bất ngờ, nhanh chóng liếc ra sau lưng cậu ta. Quả nhiên là Tôn Hưng ra ngoài có đem theo trợ lý, có điều bên cạnh anh là Thư Nhiễm. Hai người đó sóng đôi đi song song nhau rất đều nhịp.
Đặc biệt hơn, trên người Thư Nhiễm đang khoác áo vest của chồng tôi.
Tôi đảo mắt nhìn nơi họ cùng nhau bước ra, là một nhà hàng món Âu.
Mắt tôi hơi giật giật, hai răng nghiến chặt và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia. Vậy là Tôn Hưng để tôi ở nhà để vội vã đi ăn tối cùng cô ta? Lại còn khoác áo cho nhau tình tứ?
Cảm giác bị vả mặt như cơn sóng thần nhấn chìm tôi. Mẹ kiếp, tôi vừa mới nói với Tô Thanh rằng tình yêu của mình bình lặng, vừa mới to mồm với Tôn Hạo khẳng định làm vợ Tôn Hưng rất rất thích. Đề rồi giây trước tự hào, giây sau bắt gặp cảnh éo le.
Tôn Hạo như chớp được khoảnh khắc để đời, không khịa không nể
- Ê, cô bị ra rìa thật à?
Tức gì đâu, thở ra cái câu như đổ thêm dầu vào lửa. Tôi không thèm đếm xỉa đến Tôn Hạo, mà chỉ trân trân hướng về người chồng của mình. Trợ lý biết tình hình không ổn nên nhanh trí cất lời giải thích.
- Tôn tổng cùng cô Nhiễm tiếp một đối tác quan trọng. Do đêm nay vị đó phải lên chuyến bay ra nước ngoài nên sếp phải gấp rút hẹn gặp ăn tối và bàn việc.
Tôi không đáp, trợ lý của anh kiểu gì chả bềnh anh, tôi không tin ngay được.
Tôn Hưng cất bước lại gần, nhìn em họ rất nhanh rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Bà xã!
Như người khác biết ý chuồn lẹ đi để vợ chồng người ta nói chuyện, đây Tôn Hạo cứ đứng hóng hớt như thể mong đợi một màn kịch hay.
Bình thường Tôn Hưng gọi tôi là "bà xã" đầy thân mật và tôi rất vui, nhưng giờ tôi lại thấy chướng tai và không thấy có chút tình cảm nào trong tiếng gọi của anh ấy.
Thư Nhiễm cũng nhẹ nhàng đi tới và chào hỏi.
Cô Kim! Không ngờ gặp cô ở đây!Đương nhiên là không ngờ được rồi.Miệng tôi đáp lạnh băng, mắt nhìn chiếc áo vest không chớp. Thư Nhiễm vội gỡ nó ra khỏi người và thanh minh.
- Chuyện là khóa váy của tôi có chút vấn để, lúc cấp bách Tôn Hưng đã cho tôi mượn áo để...tránh hở hang. Cô đừng hiểu lầm…
Tôi hờ hững nhìn sang chồng.
- Tôi nghĩ là tôi không muốn nghe cô Nhiễm nói gì cả. Hơn nữa tôi không có nói tôi hiểu lầm. Tôn Hưng "của tôi" vốn là người đàn ông ga lăng tinh tế! PHẢI KHÔNG ÔNG XÃ?
Lời nói nhấn mạnh của tôi làm Tôn Hạo ở bên cười tủm tỉm đầy đáng ghét. Nếu không phải đang ngoài đường và trước mặt người khác, không khéo tôi đã táng anh ta một trận.
Tôn Hưng không trả lời, mà phân phó cho trợ lý đưa Thư Nhiễm về, còn anh sẽ đi cùng tôi.
- Việc quan trọng thì anh cứ làm cho xong đi. EM TỰ VỀ!
Tôn Hạo dặm mắm dặm muối đầy trêu ngươi, không khách khí có Tôn Hưng lù lù đứng đấy mà to gan ghé vào tai tôi thì thầm.
- Hâm à, cô mới là chính thất, tội gì bất cần mà nhường cô ta.
Rồi anh ta cười nhăn nhở với Tôn Hưng.
- Em rất sẵn lòng đưa chị dâu về giúp anh.
Tôi quay ngoắt sang lườm Tôn Hạo, không khách khí nghiến mạnh gót giầy nhọn lên đôi giày đắt đỏ của anh ta như một cách xả giận.
Tôn Hạo chắc chắn đau nhưng lại coi như không có chuyện gì, khuôn mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt háo hức đợi xem phản ứng của Tôn Hưng.
- Em họ, em cũng nên về đi.
Tôn Hưng hoàn toàn không đề Tôn Hạo làm ảnh hưởng, anh chỉ nhìn tôi mà thôi.
Tôn Hạo nhướng mày gật gù, trước khi đi còn cố tình ném lại một cầu như đấm vào mặt người ta.