Trên đường về cả hai chúng tôi im lặng, tôi không nhìn chồng mà hướng mặt ra cửa xe để nhìn ra ngoài.
Lúc dừng đèn đỏ Tôn Hưng muốn tranh thủ cầm tay tôi nhưng bị tôi cự tuyệt.
- Cục cưng!
Giờ anh có gọi là cục kim cương, cục phỉ thúy thì tôi cũng không thèm đả động.
- Bà xã!
Tôi vẫn nhất quyết hất tay anh ra, Tôn Hưng dứt khoát ghim tay tôi thật chặt trong lòng bàn tay anh ấy. Được thôi, thích cầm thì cứ cầm, tôi không ngoảnh lại nhìn anh lấy một cái.
Xe tiếp tục lăn bánh. Dừng đoạn đèn đỏ tiếp theo, Tôn Hưng ôn tồn gọi.
- Na Kim! Nhìn anh này!
Tôi quay mặt sang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào khuôn mặt tuấn tú và đẹp đẽ, đường nét gọn ghế sắc sảo.
- Um!
Tôn Hưng có lẽ định giải thích gì đó, nhưng bị tôi áp đảo trước.
- Cái áo kia.
- Anh sẽ giặt sạch!
- Em không muốn thấy nó nữa. Và em không cho phép một chút hơi ấm vấn vương từ bất kỳ người phụ nữ nào khác có thể len lỏi vào mái ấm của mình.
Không cần biết áo đó đắt bao nhiêu, bản giới hạn hay bộ sưu tập này nọ, anh phải xử lý nó cho khuất mắt em.
Trước tuyên bố đanh thép của tôi, Tôn Hưng chỉ nhìn tôi và cười tủm tỉm khiến tôi càng thêm bực. Anh ấy đáp ngắn gọn đến bất ngờ.
- Được!
Quả nhiên đi qua đoạn ngã tư, anh ấy táp xe vào lề đường, lững thững cầm chiếc áo vest sang trọng ném thẳng vào thùng rác trên vỉa hè.
Tôi ở trong xe nhìn qua gương không bỏ sót một động tác nào của chồng. Sau đó anh trở lại, tiếp tục cầm tay tôi.
Được đà lấn tới, tôi làm mình làm mẩy bắt bẻ bằng được.
- Cái tay này....
Tôn Hưng hình như hiểu tôi quá, anh lặng lẽ cầm lọ nước rửa tay khô trong hộc xe, đổ một lố rồi khoa trương xoa xoa trước mặt tôi.
- Anh không cầm tay Thư Nhiễm, nhưng anh sẽ làm sạch để em thoải mái và không còn lấn cấn trong lòng.
Thế là tôi hết cớ để làm khó người ta. Chỉ là chiếc áo, giữa Tôn Hưng và Thư Nhiễm khi ấy, tôi không phải tận mắt thấy họ ôm hôn hay trên giường cùng nhau, xem ra tự ý thức bản thân phải chừng mực một chút. Ghen lồng ghen lộn lố quá sẽ dễ sứt mẻ thêm.
Trước khi tôi về nhà họ Tôn làm dâu, mẹ tôi biết tôi là kiểu con gái cá tính mạnh nên đã căn dặn tôi hãy cố gắng làm dâu hiền vợ thảo, lấy lòng chồng và gia đình chồng, tem tém nhẫn nhịn lại, bởi gia đình tôi cần thông gia hơn là nhà họ Tôn cần chúng tôi.
Nhưng tôi giận chính đáng mà! Tôn Hưng còn chả giải thích nửa lời về việc anh ấy tình tứ bên Thư Nhiễm, mặc cho tôi bị leo cây bữa tối mà tôi háo hức từ sớm.
Thấy phía trước là tiệm bánh ngọt, tôi bảo Tôn Hưng dừng xe. Tâm trạng không vui thì đồ ngọt là hợp lý nhất, với cả khi nãy vì Tôn Hạo phá đám mà tôi bỏ dở chiếc bánh táo trên quầy bar của quán rượu, thành ra bụng hơi cồn cào.
Tôi hậm hực đi trước, Tôn Hưng lặng lẽ theo sau. Vào tới quầy bánh, rất nhiều loại xinh xắn trang trí hoa quả tươi bắt mắt kích thích sự thèm ăn, tôi mua liền 5-6 vị khác nhau.
Dĩ nhiên Tôn Hưng trả tiền, như một cách xoa dịu và chuộc lỗi.
Cầm chiếc su kem, tôi không nhịn được vừa bước ra xe vừa ăn ngon lành. Ai đó bất ngờ bấm còi một cái khiến tôi giật mình, bất cẩn làm hộp su kem mát lạnh mới ăn được một chiếc rơi hết xuống đất.
Trong chiếc xe Audi xám, một thanh niên trẻ trung mặc đồ thể thao khỏe khoắn với mái tóc nâu sáng vội bước ra và rối rít đi tới chỗ tôi.
-
- Xin lỗi xin lỗi! Tôi khiến cô giật mình rồi.
- À...Không sao, chỗ đường xá có tiếng còi xe là bình thường, chẳng qua tâm trạng tôi đang không tốt nên không để ý, không phải lỗi của anh.
Chàng trai đó rất trẻ và ưa nhìn, qua chiếc xe sang và phong cách ăn mặc dát toàn đồ hiệu, tôi đoán đây là thiếu gia nhà giàu.
Cậu ta nhìn tôi vài giây rồi cười.
- Tâm trạng cô không tốt mà còn bị rơi bánh, để tôi mua đền cô hộp khác nhé. Hẳn là ăn đồ ngọt cho dễ chịu đây mà.
Tôi ngoái lại phía sau thấy Tôn Hưng đang xách mấy túi bánh nhỏ sắp tiến gần
tới chỗ mình, lòng dấy lên cảm giác muốn chọc tức anh ấy, cho anh ấy biết cảm giác của tôi bức bối như thế nào.
Cười thật duyên, tôi đáp lại chàng trai nọ.
- Anh hiểu phụ nữ quá nhỉ. Nhưng không cần mua bánh cho tôi đâu. Anh không phải đền gì tôi cả, như tôi đã nói, do tôi bất cẩn.
- Hzzz, thế thì thiệt thòi cho cô quá. Hay là chúng ta kết bạn đi, mai tôi mời cô cafe vậy. Đâu thể để uổng phí bánh của cô được.
Chàng trai nhanh nhẹn lấy điện thoại trong túi quần ra và đang mở màn hình.
- Cô ấy là phụ nữ đã có chồng, tôi là chồng của cô đây.
Tôn Hưng tới nơi và kịp nghe lời đề nghị đậm chất thả thính kia. Tay trái anh còn bá đạo cầm tay trái tôi giơ cao, cố tình khoe nhẫn cưới với người còn lại.
Chàng trai kia ngại ngùng gãi đầu và hạ điện thoại xuống.
- Tôi không ngờ cô có chồng rồi! Nhìn cô rất trẻ, tôi tưởng cô là hoa chưa có chủ. Tôi thật thiếu tinh tế quá, sorry hai vị.
Tôi rút tay ra khỏi tay Tôn Hưng, rồi nhìn biểu cảm lạnh băng của chồng, lại nhìn chàng trai kia lái xe đi mất. Khi chiếc Audi đi qua chỗ tôi, cậu ta còn cười một cái. Tôi cũng cười, bonus thêm cái vẫy tay như thể thân lắm.
Tôn Hưng lập tức giữ tay tôi không cho vẫy nữa.
Cả quãng đường về sau đó ai nấy đều im lặng, tôi liếc thấy Tôn Hưng đưa tay nới lỏng cổ áo một cách khá cục súc. Tôi giả bộ vô tội, hồn nhiên cầm bánh khác lên ăn.
Anh ấy lườm tôi một cái sắc lẹm, tôi ngây thơ chớp mắt.
- Yên tâm, em không làm bẩn xe anh đâu!
Thở ra một hơi, Tôn Hưng hắn giọng.
- Anh không quan tâm chuyện xe có bị bẩn hay không.
Tôi phớt lờ, nhẩn nha cắn từng mẩu bánh ngon, tâm trạng cũng giãn lỏng hơn xíu.