Phù Đại ở nhà để dưỡng thương và không thể đi đâu được, sau một thời gian dài thì cô lại bắt đầu nhớ về thời gian còn đi học. Hơn nữa, vết thương cũng đang dần lành lại nên ngứa ngáy từ trong xương, cả ngày cứ xù lông như con sư tử nhỏ.
Khi Ôn Thiến đến thăm, cô ấy nhìn thấy Phù Đại đang nằm trên giường, ôm gối khóc thút tha thút thít.
“Đại Đại, cậu sao vậy? Vết thương còn đau không?”
Trần Ngọc thích thú liếc nhìn cô gái trên giường rồi nói: “Lành da non nên ngứa lắm. Cô nhóc này, đau cũng không kêu khóc mà bây giờ lại yếu ớt vì lành lặn!”
“Khó chịu lắm…”
Trên khuôn mặt uất ức của Phù Đại còn lửng lơ hai giọt nước mắt không muốn rơi xuống.
Ôn Thiến không khỏi bật cười, dời một cái ghế đẩu ngồi trước giường cô, dỗ dành: “Cậu đừng cứ mãi nghĩ đến nó thì sẽ không ngứa nữa, mình bóc hạt dẻ cho cậu.”
Phù Đại không nói chuyện, mà xoay người rồi nhìn chằm chằm vào tay Ôn Thiến, chờ được bón cho ăn.
Trần Ngọc lắc đầu, không biết cô gái không tim không phổi này đã học theo ai cái dáng vẻ ăn hàng thế nữa.
Sau mười lăm tuổi, Phù Đại không thể tiếp tục sống như thế nữa nên bèn quấn lấy ba mẹ để nói suốt mấy ngày mới có thể để họ đồng ý cho cô đi học trở lại, vừa ra khỏi cửa thì cô đã như chim sổ lồng, nếu không có Ôn Thiến đi theo thì có lẽ cô đã bay mất hút rồi.
Nhân lúc trời vẫn còn sớm, Phù Đại và Ôn Thiến cùng đi dạo với nhau, đi ngang qua một cửa hàng quần áo và bị thu hút bởi bức ảnh lớn dán trên cửa sổ.
Ôn Thiến nhìn cô gái đang nằm nghiêng trong ảnh và chỉ có mấy mảnh vải che thân, không khỏi lạnh người rùng mình một cái: “Thật quá táo bạo!”
“Chúng ta vào trong xem thử đi.” Phù Đại không tự chủ mà nói rồi kéo Ôn Thiến đi vào.
Lò sưởi trong cửa hàng đang cháy rất đượm và ấm áp, hai người tháo khăn quàng cổ treo lên móc ở cửa và khẽ ngạc nhiên khi nhìn những bộ quần áo táo bạo và đón đầu trong cửa hàng.
Một người phụ nữ bước ra khỏi phòng, mặc một chiếc sườn xám nhung màu xanh đậm, với mái tóc xoăn thời thượng rất đa tình và nói bằng một giọng nói mềm mại: “Cô bé cứ xem tuỳ ý nhé, thích cái gì thì gọi tôi!”
Ánh mắt của Phù Đại chuyển qua hình dáng uốn lượn của bà chủ, cô tò mò nhìn bộ quần áo mặc trên người ma-nơ-canh. Bà chủ đi đến và cởi bỏ quần áo trên đó xuống: “Đây là áo lót, có thể dùng thay cho yếm để tôn dáng.”
Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của bà chủ, hai cô gái dè dặt bước vào phòng thử đồ, bà chủ lấy hai chiếc áo sơ mi mỏng cho hai người mặc để xem hiệu quả, cô ấy khen: “Cô bé có nền tảng rất tốt, nên mặc trông rất đẹp. Bây giờ không hiếm những quý bà, quý cô mặc áo ngực yếm, đã có tuổi nên hai bầu ngực đều sắp rơi xuống bụng rồi, mặc áo lót thì còn được hỗ trợ một chút.”
Hai người đều cảm thấy thích thú trước sự hóm hỉnh của bà chủ, nhìn dáng người thẳng tắp trong gương, trong lòng họ vừa ngượng ngùng vừa vui mừng.
Bà chủ thấy hai cô gái không được tự nhiên thì cười nói: “Đừng ngại, không ai nhìn thấy nội y cả, tư tưởng bây giờ cũng đã mới rồi, những nghi lễ phong kiến kia nên vứt đi từ sớm rồi! Tôi thấy hai người vẫn là học sinh, trường học thì phải tân tiến hơn chứ nhỉ? Hình ảnh quảng bá bên ngoài lúc đầu cũng có người xem như khỉ vậy, nhưng sau này cũng bình thường thôi.” Bà chủ sắp xếp lại nội y rồi nhiệt tình đưa hai người ra cửa, còn chào hỏi họ, mời họ thỉnh thoảng đến chơi.
Vì Ôn Thiến muốn đến cửa hàng tạp hóa riêng của cô ấy để giúp đỡ nên đã chia tay với Phù Đại ở ngã tư kế tiếp và dặn dò cô về sớm.
Phù Đại cảm thấy sau khi mặc chiếc áo lót này thì dường như lưng đã thẳng hơn một chút, nhìn xuống bộ ngực nhô cao, hai má vẫn không khỏi nóng lên, cô nắm chặt túi trong tay rồi bước nhanh hơn một chút.
Vài ngày trước vừa có tuyết rơi và vẫn chưa tan hết, gió lạnh thổi thì lại đóng thành băng. Phù Đại không cẩn thận nên trượt chân về phía trước một cái, vô thức tóm lấy vạt áo của một người khiến vạt áo lung lay hai cái rồi xương bánh chè đập vào tảng băng, đau đến mức ứa nước mắt.
“Cô có sao không?”
Phù Đại ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như không cười của Tưởng Sở Phong thì thầm than rằng xui xẻo rồi, vì sao mỗi lần gặp anh là lại xảy ra chuyện không may?
Phù Đại đứng lên, hai chân còn đang run rẩy, vừa định gọi xe trở lại, Tưởng Sở Phong đã đỡ cô một tay, gọi tài xế đến: “Tôi đưa cô về.”
Phù Đại nhớ rằng cô đã tiêu hết tất cả số tiền mà mình mang theo, cũng không muốn cố sức thêm nữa nên từ từ leo lên ghế sau với đôi chân tê cóng.
Tưởng Sở Phong nhặt túi xách rơi trên mặt đất của cô, lập tức vòng qua chỗ khác lên xe.
Nghiêm túc mà nói, hai người không quen biết nhau nhưng giữa họ có một mối quan hệ sinh tử không lớn không nhỏ nên khi ở cùng nhau thì cũng rất xấu hổ.
Phù Đại không ngừng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quấn lấy phần tóc rũ xuống trước ngực, vừa nhìn thấy cửa nhà cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng nói: “Đến rồi, cảm ơn cửu gia!” Phù Đại đã đợi xe dừng lại thì gấp rút xuống xe, cô cúi đầu chào Tưởng Sở Phong rồi khập khiễng chạy vào nhà.
Trong vô thức, Tưởng Sở Phong thật sự muốn soi gương thử xem có phải anh thật sự giống cầm thú hay không, sao đối phương bị thương ở chân mà có thể chạy nhanh như thỏ vậy được. Khoé mắt liếc về túi xách rơi xuống trên ghế ngồi, Tưởng Sở Phong cầm lấy rồi nhìn nó, yên lặng khép miệng lại và mở cửa xe đi xuống, chưa đi được hai bước thì đã thấy Phù Đại khập khiễng chạy đến, Tưởng Sở Phong đưa chiếc túi nhỏ qua đó: “Của cô.”
Phù Đại chộp lấy và giấu vào sau lưng cô, mắt tròn xoe, cắn chặt môi dưới bằng hàm răng như vỏ sò, cô ngập ngừng nói: “Anh, anh đã xem chưa?”
Tưởng Sở Phong dịu dàng nói với vẻ mặt không thay đổi: “Chưa.”
Trong lòng Phù Đại khẽ thả lỏng, xoay người trốn sau cánh cổng.
Phù Đại ở nhà nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, Trần Ngọc nói với cô rằng cô đã phạm phải Thái Tuế nên vừa đầu xuân đã dẫn cô đến chùa để bái Phật.
Phù Đại ngáp thẳng vào pho tượng thần thì bị mẹ mình trừng cho một cái, vội vàng đoan chính quỳ xuống, lẩm bẩm: “Phật Tổ à, Phật Tổ, xin phù hộ cho tín nữ đừng gặp lại Tưởng cửu gia nữa, gặp anh ta không có gì tốt cả!”
Có lẽ biết cô không thành tâm nên Phật Tổ cũng không để ý gì đến lời cầu khẩn của cô, vừa đi ra khỏi cửa đã thấy trong sân có một đám người, trong đó người khiến người khác phải chú ý nhất là Tưởng Sở Phong. Ngay cả khi anh ta mặc một chiếc áo khoác choàng thanh lịch thì anh cũng không thể che hết đi khí chất kinh người trên người anh.
Tưởng Sở Phong cũng nhìn thấy cô, nhân lúc các vị trưởng bối đang nói chuyện với trụ trì thì đi đến nhìn tấm bảng trong sảnh chính và hỏi Phù Đại: “Đến bái Phật à? Cầu xin Phật Tổ để cô đừng phải gặp mặt tôi thêm lần nào nữa?”
Tuy là nói đùa nhưng lại trúng tim đen của Phù Đại, cô thật sự cảm thấy khó xử nên kiên nhẫn nịnh hót: “Cửu gia còn có tác dụng hơn cả thần phật, nếu tôi thành tâm ‘ôm đùi’ cửu gia thì nói không chừng có thể tung hoành tại thành Việt Châu đấy.”
Tưởng Sở Phong nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, anh nói nửa đùa nửa thật: “Vậy thì bây giờ là cô có đang thành tâm thật hay không?”
Phù Đại mở to mắt nói dối: “Thật hơn cả vàng!”
Tưởng Sở Phong cười ngay, đến cả Phù Đại cũng có thể nhận ra rằng tâm trạng của anh đang rất tốt.
“Cửu gia cũng tin Phật sao?”
“Đến cùng mấy vị chú bác thôi.”
Phù Đại kêu lên một tiếng rồi co mũi chân lại, cọ vào đám cỏ khô héo trong kẽ hở của bậc thềm.
Sau khi Trần Ngọc xin được bùa bình an xong thì nhìn thấy Tưởng Sở Phong, thế mà cực kỳ thân thiện nói: “Tưởng tiên sinh cũng ở đây à, những người trẻ tuổi như các cậu thường không quan tâm đến chuyện này đâu. Nhóc con này cũng là do tôi nhất quyết lôi đến đây nên mới đến đấy, không xem trọng sinh mạng của bản thân chút nào!”
Phù Đại bị mẹ mắng nên lại nổi tính xấu lên, cô nhíu mày lại rồi mở to đôi mắt long lanh như nước nhưng vẫn không có tác dụng uy hiếp gì cả, trông cô như một chú mèo con không biết chơi đùa với quả bóng vậy.
Tưởng Sở Phong khẽ nheo mắt lại, nói: “Thỉnh được bình an, cũng yên lòng hơn.”
“Đó không phải là lý do!”
Phù Đại nghe Tưởng Sở Phong nói chuyện rất hợp với mẹ cô, cô đung đưa mũi chân rồi thẫn thờ nhìn về phía bầu trời đằng xa.